Chương 45: Hồi Tưởng Ký Ức - Trở Lại Chốn Cũ

Huyết tẩy Bất Dạ Thiên năm đó, Ngụy Vô Tiện được Lam Vong Cơ đưa về Loạn Táng Cương sao đó y về Vân Thâm Bất Tri xứ lĩnh phạt. Ngụy Vô Tiện bị phản phệ đến cái xác cũng không tìm thấy. Lam Vong Cơ đã rất nhiều lần trở lại trốn cũ để tìm hắn, ôm niềm hy vọng để rồi thất vọng quay về. Mười năm qua đi một lần nữa y trở lại nhưng lần này không chỉ có một mình mà đem theo một đám tiểu bối săn đêm.

Ngọn núi này âm khí tụ thành sương mù, có thể thấy được oán linh số lượng rất nhiều, đều là bị triệu âm kỳ dẫn dụ mà tới, chúng liên tục không ngừng công kích. May mà bọn họ đã sớm chuẩn bị, trận thế bất loạn, đem oán linh từng con mà chém gϊếŧ. Lam Tư Truy cùng đám tiểu bối vốn là theo học hỏi kinh nghiệm săn đêm nên không dám rời trưởng bối quá xa, giữ vững vị trí. Nhưng oán linh số lượng càng nhiều, những con có tu vi cao và oán khí nặng đột phá đánh vào phòng tuyến, rất nhanh hướng vào Lam Cảnh Nghi mà nhào tới. Quỷ hồn móng tay dài ba tấc đang tấn công trực diện vào Lam Tư Truy, y một kiếm nỗ lực chống trả, nói:

“Cảnh Nghi, Ngươi mau đến bên Hàm Quang Quân.”

Nữ quỷ kia đột nhiên phản kháng lệ khí tăng mạnh, hai bàn tay móng dài kéo keng két, trong nháy mắt đã đến trước mặt Lam Tư Truy muốn đem y xé toạc ra hai mảnh. Bỗng nhiên một đạo ánh sáng màu lam lước qua, kiếm quang chói mắt liền đem nữ quỷ kia một kiếm xuyên tâm, chỉ nghe rít lên một tiếng sau đó tan thành mây khói. Lam Tư Truy lấy lại bình tĩnh quay sang nhìn Lam Vong Cơ nói:“Hàm Quang Quân!”

Lam Vong Cơ đứng hướng xa xa thoáng nhìn qua, xác nhận y không bị thương nhẹ gật đầu, đồng thời gϊếŧ oán linh khí thế vẫn mảy may không hề suy giảm. Tị Trần vào giữa bầy quỷ như vào chỗ không người, kiếm quang tung bay phía trước che lại tất cả đệ tử, các oán linh nhào tới đều bị gϊếŧ sạch sẽ. Lam Tư Truy nhìn đến hâm mộ không thôi, nghĩ thầm: Ta không biết đến lúc nào mới được lợi hại như Hàm Quang Quân đây.

Chờ triệu âm kỳ đem tất cả các oán linh quỷ vật trong núi toàn bộ quy tụ, đều bị chúng đệ tử Cô Tô tiêu diệt sạch sẽ. Sau khi trừ hết tà ma, một đám thiếu niên đi theo Lam Vong Cơ về Cô Tô, trên đường đi giống như gà con líu ríu, tận mắt nhìn thấy uy lực mạnh mẽ của triệu âm kỳ, lại thấy được vang danh thiên hạ kiếm pháp Lam Vong Cơ, đều là hưng phấn không thôi.

Lam Vong Cơ đi ở phía trước, dường như có tâm sự, không rảnh bận tâm bọn tiểu bối. Lam Cảnh Nghi cố ý giật tay áo Lam Tư Truy, nói nhỏ:

”Tư Truy, triệu âm kỳ thật sự hiệu quả, Di Lăng lão tổ truyền thuyết đều là thật a?” Lam Tư Truy nhìn hắn cười.

“Đúng vậy, lấy chiêu tà chi dụng, trừ tà hiệu quả, đó là điểm độc đáo. Xem ra phải đa tạ Di Lăng lão tổ, nếu không có hắn tạo ra pháp bảo dạng này thì thanh lý ngọn núi kia sẽ phí rất nhiều công phu.”

Tương truyền, Di Lăng vùng này thời điểm phát sinh qua không ít đại chiến do thay đổi vương triều, tử thương vô số, máu chảy thành sông, nên sinh ra nhiều oán linh quỷ hồn. Ví dụ như hôm nay bọn hắn thanh lý hết tà ma trên ngọn núi kia, nếu không phải nhờ triệu âm kỳ đem khắp núi tà ma quỷ quái đều dẫn ra, thì bọn hắn muốn tiêu diệt hết phải tiến vào rừng mà tìm kiếm vừa mất công vừa nguy hiểm, ngẫm lại cũng làm người ta lông mao dựng đứng hết cả lên.

“Chiêu tà, trừ tà, chiêu tà, trừ tà…”

Lam Cảnh Nghi lật qua lật lại lầm bần hai ba lần, bỗng như tỏ vẻ đáng tiếc mà vỗ tay một cái.

“Người kia có thể nghĩ ra loạn biện pháp này cũng coi như là anh tài xuất chúng. Đáng tiết, tại sao hết lần này đến lần khác lại bị coi là người xấu?”

Lam Tư Truy mỉm cười, “Hắn không nhất định là người xấu.”

Lam Cảnh Nghi ngạc nhiên nói:

“Thế là thế nào? Chẳng lẽ ngươi biết hắn?”

Lam Tư Truy bật cười, “Hắn tạ thế lúc ta mới bốn năm tuổi, làm sao có thể cùng hắn mà quen biết đây. Nếu hắn còn sống với sự thông minh tài trí kia và đỉnh đỉnh đại danh Di Lăng lão tổ thì làm sao có thể để ý đến ta.”

Lam Cảnh Nghi trầm ngâm, “Đáng tiếc.”

Lam Tư Truy lại nói, “Hắn làm pháp bảo, đem tà túy dẫn xuất, chỉ dẫn tìm được chỗ ẩn thân của tà ma, mặc dù kiếm tẩu thiên phong, nhưng bản chất vẫn là trừ tà. Nên ta nghĩ, người này không giống là một người xấu như lời nhân gian đồn đại.”

Lam Cảnh Nghi bỗng nhiên thở dài một hơi, lặng lẽ nói:

“Ta cũng muốn được như hắn.”

Lam Tư Truy trợn tròn mắt, “Nói nhảm, Hàm Quang Quân nghe thấy ngươi chắc chắn sẽ bị phạt chép gia quy đó.”

Ngụy Vô Tiện tại thời điểm mười năm trước có thể nói là tiếng xấu đồn xa, hai tên thiếu niên này từ nhỏ đã được nghe Lam Khải Nhân thường đem Ngụy Vô Tiện ra làm ví dụ, về viện tu quỷ đạo bị tà ma khống chế đến phản phệ mà chết.

Lam Tư Truy thấp giọng:”Đừng nói nữa… Ta sợ Hàm Quang Quân sinh khí, chúng ta vẫn là nên đi thôi.”

Lam Vong Cơ vẫn đoan đoan chính chính một đường mà đi không quay đầu, cũng không quan tâm. Lam Cảnh Nghi vội lên tiếng.

“Không có gì đâu Tư Truy, ngươi là do Hàm Quang Quân một tay nuôi nấng, người chắc chắn sẽ không nóng giận với ngươi.” Hắn lại trầm tư suy nghĩ viển vông.

“Không biết Di Lăng lão tổ là nhân vật như thế nào? Nếu ta là sinh sớm hai mươi năm, tại Cô Tô liền có thể nhìn thấy hắn.”

Lam Tư Truy, “Cô Tô ?”

Lam Cảnh Nghi: “Ngươi không biết hắn hai mươi năm trước từng đến Cô Tô Lam thị cầu học sao?”

Lam Tư Truy cả ngày bị Lam Vong Cơ dốc sức dạy đánh đàn, đọc sách, nào có ở không giống như hắn cả ngày chạy nhảy lung tung.

Lam Cảnh Nghi đắc ý nói:

“Ta cho ngươi biết, hắn đến Cô Tô nghe học thì ít nhưng náo loạn thì nhiều, đem nhà chúng ta huyên náo đến mức gà bay chó chạy, Lam Khải Nhân tiền bối bị hắn chọc tức muốn nôn ra máu… Hahaha.”

Lam Tư Truy nghe hắn miêu tả, trước mắt liền hiện ra một thiếu niên ngang bướng khuôn mặt tuấn mỹ khoé miệng luôn có ý cười tinh nghịch, lại nghĩ đến Lam Khải Nhân vì tức giận mà cau mày, mặt nhíu lại như nếp gấp bánh bao. Y lại thấy buồn cười, nói:

”Sau đó thì sau?”

Lam Cảnh Nghi:”Nghe nói hắn vụиɠ ŧяộʍ đem râu ria của Lam tiền bối mà cạo sạch.”

Lam Tư Truy: “…”

“Còn nghe nói hắn cùng Hàm Quang Quân đánh nhau ngang tài ngang sức.”

Lam Tư Truy: “…Người này cũng thật lợi hại.”

Nếu như là chỉ làm huyên náo Cô Tô hay chọc giận Lam Khải Nhân thì cũng không có gì đáng nói, nhưng có thể cùng Lam Vong Cơ không phân cao thấp thì thật là lợi hại, nghĩ đến điều đó thôi đã làm Lam Tư Truy ngưỡng mộ vô cùng. Nhưng nghĩ lại.

“Gia huấn Lam thị không phải cấm đánh nhau sao? Hàm Quang Quân làm sao lại cùng hắn đánh nhau?”

Lam Cảnh Nghi kéo tay y:“Ngươi muốn biết liền đi hỏi Hàm Quang Quân… Liền đi.”

Lam Tư Truy vụt tay lại: “Đừng! Ta không dám! Cảnh Nghi, đừng đẩy ta!”

Lam Cảnh Nghi cười toe toét, tiếng cười của y không quá lớn nhưng vô luận khoảng cách bao xa thanh âm có nhỏ, Lam Vong Cơ nhĩ lực tự nhiên đều nghe được, nhưng y vẫn không đễ tâm. Cho tới bây giờ những gì liên quan đến Ngụy Vô Tiện đều làm tim y đau nhói, tuy chỉ là lời nói nhẹ bên tai nhắc đến người kia lại làm y nhớ đến năm đó tuế nguyệt, thời gian chỉ có ba tháng bên nhau thật ngắn ngủi, lại trở thành mười năm hồi ức duy nhất trong lòng y. Người chết không thể phục sinh nếu như không gặp hắn, cuộc đời của y cũng không thừa ngần ấy năm gặm nhấm dư vị đau khổ cùng cực mà chờ đợi, đối với y và với cả người kia đều quá tàn nhẫn.