Chương 32: Săn Đêm- Quỷ Gương (1)

Từ Trấn Bách Diệp về đến Cô Tô mất một ngày đường. Lam Vong Cơ Ngụy Vô Tiện cùng hai tiểu bối là Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi về đến Vân Thâm Bất Tri Xứ thì mặt trời cũng vừa xuống núi. Lam Tư Truy cầm một vật nhỏ bằng bàn tay được bọc vải đỏ bao quanh là phù chú, hỏi Lam Vong Cơ.

“Hàm Quang Quân cái này nên làm sao bây giờ?”

Lam Vong Cơ nhận lấy vật kia nhàn nhạt đáp.

“Trước tiên mang về Tĩnh Thất xem xét, sau đó có thể sẽ độ hoá, nếu ác linh vẫn ẩn nấp bên trong không chịu siêu thoát thì chỉ còn cách là phong ấn nó lại rồi tìm một nơi cất giữ an toàn.”

Nói xong Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đi về hướng Tĩnh Thất, hai tiểu bối cũng nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.

Vào lúc nửa đêm Nguỵ Vô Tiện lại bị những giấc mơ làm cho tỉnh lại, hắn buồn bực một mình ngồi dậy quay đầu nhìn thấy Lam Vong Cơ vẫn đang ngủ say, hắn vội đưa tay kéo chăn mền đắp lại cho y rồi nhẹ nhàng xuống giường định ra ngoài tản bộ. Nhưng hắn nghe thấy có tiếng động phát ra rất nhỏ cạnh đàn thư án của Lam Vong Cơ, hắn từng bước từng bước tiến tới rằng thì mọi thứ trở nên yên ắng lạ thường, hắn nhìn xung quanh vẫn không có gì bất thường chỉ riêng có thứ ở trên bàn kia, đó là chiếc gương mà bọn hắn mang từ Trấn Bách Diệp về. Ngụy Vô Tiện vương tay cầm chiếc gương lên, mở bỏ phù chú trên đó ra cùng mảnh vải bọc bên trong gương, nó không có gì đặc biệt chỉ lớn chừng bàn tay, hoa văn khắc trên đó cũng không quá phức tạp nếu đặc cùng đồ dùng trong nhà thì xem chừng không có chút gì thu hút. Trên mặt gương đóng một lớp bụi mỏng, Ngụy Vô Tiện tự nhiên mà dùng tay lau sạch sẽ mặt gương, hắn đưa lên nhìn qua nhìn lại bỗng những hình ảnh trong gương làm hắn sững sờ ngay tại chỗ.

Hình ảnh phản chiếu trong gương không phải hắn, chính xác mà nói có đến ba người, một nam một nữ cùng một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi. Nguỵ Vô Tiện liền nhận ra đó là hắn khi còn là tiểu hài nhi, tuy tuổi thơ thời gian đã trãi qua rất mơ hồ, trong trí nhớ của hắn hình ảnh phụ mẫu khuôn mặt đã không còn rõ ràng. Nhưng trong một khắc này hắn liền biết, hai người trong gương kia là phụ mẫu của hắn. Bọn họ nhìn còn rất trẻ, trong gương Tàng Sắc tán nhân khóe mắt vẫn thấy được sự phong hoa xuân sắt của một tiểu nương tử dịu dàng xinh đẹp, một đôi mắt hoạt bát ôn nhu này đang nhìn về hướng Ngụy Vô Tiện, thỉnh thoảng lại nhìn sang người bên cạnh là tướng công của nàng phụ thân Ngụy Vô Tiện Nguỵ Trường Trạch mà mỉm cười, tựa như một nhà ba người bên nhau rất hạnh phúc.

Ngụy Vô Tiện trong khoé mắt tràn ra hai dòng lệ cay mà hắn không thể khống chế được, mặc dù biết đây chỉ là ảo ảnh nhưng hắn vẫn không thể kìm nén được cảm xúc của bản thân mà rất chăm chú nhìn nhân ảnh hai người trong gương. Nhưng hiện tại bên cạnh hắn ngay lúc này cái gì cũng không có. Cảm xúc quá lớn làm cho tay hắn run rẩy, trong tấm gương kia mẫu thân hắn đang mỉm cười với hắn, hắn nhắm mắt lại đem phù chú phong ấn lên chiếc gương kia sau đó để lại trên bàn. Hắn lại nghĩ đến Lam Vong Cơ.

”không biết nếu Lam Trạm nhìn vào gương y sẽ nhìn thấy thứ gì trước tiên ?“

Sau đó nâng tay lau đi dòng lệ tự an ủi mà nở nụ cười. Tuy là nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn là tham luyến chưa muốn nói chuyện mình thấy trong gương cho Lam Vong Cơ nghe, mà giữ chiếc gương lại để có thể nhìn thấy phụ mẫu của mình mỗi ngày.

Một lần nọ hắn nhìn thấy trong gương bản thân còn bé chạy nhảy vui đùa không cẩn thận bị ngã xuống đất y phục lấm lem, mẫu thân hắn ôm vỗ vỗ nhẹ lên thân thể nhỏ bé đầy bụi bẩn, đặt hắn lên lưng con lừa nhỏ. Có khi hắn lại nhìn thấy phụ thân hắn đang dạy cho hắn kiếm pháp Giang gia, sự chân thật của chiếc gương luôn làm cho tâm can hắn đau đớn, trái tim như có ai đó bóp mạnh, mạnh đến nổi hắn tưởng mình không thể thở, trái tim như bị thủng một lỗ từng giọt máu nhỏ không ngừng rơi xuống. Hiện tại trên mặt hắn nước mắt đã tràn đầy cả mặt. Ngụy Vô Tiện giờ phúc này không phân biệt rõ đâu là hiện thực đâu là hư ảo, hắn thậm chí không cảm giác được thời gian đang trôi qua, nhìn qua gương thời điểm trời vẫn còn sáng, lúc hắn nhìn lại hiện tại thì đã quá nửa đêm. Thời gian hắn mở chiếc gương thường là lúc đêm khuya vì không muốn làm Lam Vong Cơ thức dậy, đến tờ mờ sáng hắn mới đi ngũ, cho nên đã nhiều ngày hắn không thể ngồi dậy. Tình trạng này khiến Lam Vong Cơ cảm thấy bất thường.

Đã là giờ tỵ, Lam Vong Cơ gọi hắn dậy.

“Ngụy Anh… Ngụy Anh… ”

Ngụy Vô Tiện chôn đầu trong chăn dùng giọng mũi nói vọng ra “Um.”

“Ngươi lúc này rất lạ, tinh thần không tỉnh táo chỉ muốn ngủ, lại không ăn uống gì, mau ngồi dậy nói cho ta nghe ngươi đây là có chuyện gì?”

Nguỵ Vô Tiện kéo chăn xuống mắt vẫn nhắm nghiền.

“Ta chỉ muốn ngủ, ta không biết… Lam Trạm ta không sao, ngươi đừng quá lo lắng.”

Nói xong hắn lại kéo chăn trùm kính mặt mà ngủ, Lam Vong Cơ không biết là có chuyện gì nhưng hỏi hắn lại không nói, nên y chỉ còn cách tự mình tìm hiểu.

Vào lúc nửa đêm Nguỵ Vô Tiện lại đem chiếc gương mở ra, lần này y không nhìn thấy phụ mẫu và những ký ức đẹp đẽ nữa, mà cái hắn nhìn thấy là sư tỷ một thân áo đỏ trong ngày đại hôn, miệng nụ cười rạng rỡ vui vẻ nhìn hắn, xoay một khắc liền nhìn thấy sư tỷ bị một thanh trường kiếm đâm vào ngực một thân đầy máu tươi ướt đẫm y phục, sao đó là Kim Tử Hiên bị Ôn Ning gϊếŧ chết đôi mắt mở to mà nhìn chằm chằm hắn. Ngụy Vô Tiện tự đáy lòng nổi lên sóng phẫn nộ, hắn quẳng chiếc gương, hai tay ôm đầu kích động mãnh liệt miệng thét gào trong bóng tối. Lam Vong Cơ chạy đến ôm hắn vào ngực miệng không ngừng gọi:

“Ngụy Anh… Ngụy Anh… Ta ở đây, ta ở đây ngươi đừng sợ.” Phẫn nộ cùng đau đớn chi phối đại não làm linh lực bị hao tổn, lập tức cảm thấy cả người như không còn sức lực hắn ngã xuống mặt đất mê man. Lam Vong Cơ đỡ lấy Ngụy Vô Tiện vừa lo lắng vừa gọi.

“Ngụy Anh… Ngụy Anh.”

Sắc trời sáng sớm đã hiện rõ, Tĩnh Thất ngoài cửa sổ cây ngọc lan đang tỏa hương thơm thoang thoảng trong nắng, tiếng chim hót ríu rít trên những cành cây. Trên giường, chăn mềm mại ấm áp được đấp ngay ngắn trên người Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nằm trên giường từ từ mở mắt, đầu vẫn còn đau ê ẩm. Hắn ngửi thấy mùi đàn hương của người kia đang nhẹ nhàng lưu lại bên cạnh, thì ra Lam Vong Cơ đang ngồi phía góc giường say ngủ, bàn tay luôn nắm chặt lấy tay hắn. Ngụy Vô Tiện nở nụ cười bất đắc dĩ mà thở dài.

”Lại làm ngươi lo lắng rồi Lam Trạm.”

Hắn nâng cánh tay sờ lên tóc y, Lam Vong Cơ tỉnh dậy ngẩng mặt lên nhìn Ngụy Vô Tiện.

“Ngươi tỉnh rồi.”

Lam Vong Cơ lo lắng hỏi:“Có chuyện gì đã xảy ra với ngươi? Sao không nói với ta, ngươi biết ta lo lắng...”

Nói đến đây y buồn bực nhìn Ngụy Vô Tiện rồi lại im lặng mà thở ra một hơi.

Ngụy Vô Tiện: “ Không muốn ngươi lo lắng nên mới không nói, bây giờ không nói thì không được nữa rồi, ta cảm thấy cái gương kia giữ lại không tốt, nên huỷ nó đi.”

Sau đó hắn đem toàn bộ nội tình sự việc kể hết cho Lam Vong Cơ nghe.

“Cái gương kia… Ta đã nhìn thấy cha mẹ ta… Còn có sư tỷ… Những ký ức đó không phải là giả, nhưng càng nhìn ta càng không thể kiểm soát cảm xúc của bản thân mà thoát ra khỏi nó, sức lực không thể kìm chế nổi ngay cả cảm xúc cũng vậy.” Hắn dừng một lúc lại nói: “Ta còn thấy ngươi năm đó ở Bất Dạ Thiên… Còn có bị người người vây đánh trên Kim Lân Đài, ta biết cái đó là không có thật vì đơn giản lúc đó ta đã không tỉnh táo thì làm sao có được cái loại ký ức kia. Nên ta cố thoát ra khỏi nó mới bị ngất đi.”

Đã biết là quá khứ đã qua nhưng mà nếu không phải từng chuyện từng chuyện ác chồng chất trong quá khứ kia, kéo dài qua năm tháng tràn về như nước lũ, nếu không phải đã từng trải qua đau đớn khôn cùng trong quá khứ thì vết sẹo trong ký ức kia có thể như nhành cây, một đao lại một đao dễ dàng mà chặt bỏ.

Lam Vong Cơ biết bên ngoài hắn vui tươi cười cợt nhưng bên trong con người hắn luôn hối tiếc về quá khứ đã qua, cứ như vậy chỉ sợ sẽ dẫn lửa tới thiêu thân tự làm khổ mình. Lam Vong Cơ ngồi sát lại ôm lấy hắn vào ngực, yêu thương mà hôn lên trán, giọng dịu dàng ôn nhu.

“Nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều, khi tốt lên chúng ta sẽ xử lý sau.”