Chương 2: Thảm Án Mã Gia Trang (2)

Sau khi thống nhất, Lam Vong Cơ Ngụy Vô Tiện đi theo Khúc Nhiễm đến huyện đường, tất nhiên cả đám thiếu niên phải ở lại khách điếm chờ, chẳng ai được đi theVừa đến nha môn đã thấy một người đứng bên trong chờ sẵn, tên mập này ăn mặc giống như đắp vải lên người á, xanh xanh đỏ đỏ màu sắc sặc sỡ, như sợ người khác không nhìn thấy hay không để ý đến hắn vậy. Nhưng nhìn từ trên xuống dưới cũng không quá tệ đi, nhất là nụ cười kia, lộ ra má lúm đồng tiền cùng răng nanh nhợt nhạt, rõ ràng liếc mắt một cái nhìn lại trên người đều thịt là thịt, nhưng lại mạc danh kỳ diệu làm người ta có cảm giác tuấn tú, gầy gò.

Thấy người bước vào hắn nhanh chân đi đến đưa mắt nhìn khúc tiên sinh một cái, sau đó mỉm cười nói.

“Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, ngỡ là đường cùng nhưng bất ngờ lại tìm thấy lối ra, hai vị đến đúng là nhật nguyệt soi sáng a, may mắn cho ta cùng dân chúng ở đây lắm, mấy ngày nay thật sự là khổ sở.

”Ngụy Vô Tiện trần trừ sau đó hỏi: “Ngươi là?”

Khúc tiên sinh nhanh miệng sốt sắng nói.

“Đây là Trần huyện lệnh…” Hắn quay sang nói:

“ Đại nhân, đây là Lam tông chủ cùng môn sinh của y, Nguỵ công tử.”

Huyện lệnh đại nhân gật đầu cười khẽ.

“Bổn quan Trần Văn Dung, là huyện lệnh của trấn này, Lam tông chủ chịu giúp, thật là tốt quá rồi.”

“Trần đại nhân, chưa xem xét hiện trường chúng ta chưa dám nhận lời. Nếu là tà ma chúng ta liền bài trừ, còn… Thứ khác, huyện lệnh đại nhân tự mà xử lý đi.” Ngụy Vô Tiện nói.

Trần huyện lệnh không khỏi mồ hôi lạnh đầy trán, hắn cười rượng, mày nhíu lại buồn rầu.

“Tất nhiên là vậy rồi.”

Nói là nói vậy, chứ nếu là một đám sói hoang từ núi chạy xuống dù có phân phó hết người ở nha môn chưa chắc có thể diệt trừ được nha.

Từ nảy đến giờ phía cửa sổ sương phòng bên cạnh có một người đang đứng nhìn, y sam lay động uất ẩn hiện ánh quang. Bởi vì khoảng cách khá xa, Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ thấy không rõ khuôn mặt người kia, chỉ cảm thấy người đó đứng rất lâu nhìn về hướng bên này không có ý dời tầm mắt, lâu thật lâu cũng không nguyện rời đi.

Ẩn sau tấm màn mỏng vẫn có thể trông thấy phong thái ung dung tuấn dật, thanh mi như kiếm, hắc mâu như tinh, chỉ là mi vũ xa cách kia quẩn quanh một cỗ khí chất u buồn khiến cho cả người hắn thoạt nhìn hết sức cô đơn tiêu điều.

Chạm mắt với Ngụy Vô Tiện, bạch y nam tử chậm rãi nở nụ cười, tay năng chiết phiến phe phẩy.

Nhìn theo tầm mắt của Nguỵ Vô Tiện, Khúc tiên sinh giọng nói đượm buồn.

“Người đó là cháu trai của Mã Phú Tài trang chủ Mã gia tên là Mã Yến, y vì ra ngoài thay thúc phụ của mình bàn chuyện buôn lụa nên mới sống sót, Mã gia người chết quá nhiều, trước khi tìm được hung thủ Trần đại nhân cho y ở tạm trong huyện đường, cũng là lo cho tính mạng của y.”

Lam Vong Cơ hướng Trần huyện lệnh hỏi:

“Trần đại nhân, xác những người chết kia đã an táng chưa?”

“Tất nhiên là chưa, Khúc tiên sinh cũng đã khám nghiệm qua, Lam tông chủ, các ngươi có muốn nhìn qua một chút không?” Trần đại nhân nói.

Lam Vong Cơ gật đầu: “Được.”

“Vậy Khúc tiên sinh sẽ đưa hai vị đi xem.”

Khúc Nhiễm nói: “Vâng đại nhân, Lam tông chủ Ngụy công tử mời theo tại hạ.”

Lam Vong Cơ kéo tay Nguỵ Vô Tiện còn đang nhìn về phía sương phòng bên kia, lạnh lùng nói.

“Nhìn đủ rồi, đi thôi.”

“Ồ”

Mười mấy xác chết nhìn tới nhìn lui cũng không có gì khác biệt, chỉ có thể dùng một từ ‘thảm’ mà hình dung.

Có người nhìn rõ mặt, có người đầu bị cắn đứt không còn mặt để nhìn, có người bụng trống rỗng không còn nội tạng. Điểm chung đều bị thứ gì đó hung bạo cắn xé.

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện nhìn thấy liền nhíu mày, bốn mắt tương giao xác nhận, đây không phải là sói hay chó hoang bình thường.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Dưới chân núi, xung quanh không chỉ có một trang viện của Mã gia, nhưng sao chúng nhất định phải tập trung lại một chỗ, và chỉ tấn công một Mã gia trang, sau đó im hơi lặng tiếng không chút manh mối.” Hắn quay sang hỏi Khúc Nhiễm.

“Khúc tiên sinh, Trần đại nhân cho người canh giữ dưới chân núi có động tĩnh gì không?”

Khúc Nhiễm lắc đầu: “Từ ngày Mã gia trang bị diệt môn, chúng ta đã vây núi mấy ngày liền, một sợi lông sói cũng không thấy đâu, từ đó đến hôm nay đều im hơi lặng tiếng. Nếu là sói, khi ăn được thịt tươi chắc chắn sẽ lại xuống núi tấn công nhà khác lần thứ hai, chẳng lẽ chúng ăn một lần liền no cả tháng sao.”

Chuyện này muốn tra rõ tất nhiên phải từ nơi phát sinh sự tình. Thế là sau khi xem xong, Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện quyết định đi đến Mã gia một chuyến. Bạch diện thư sinh Khúc Nhiễm Khúc tiên sinh vừa nghe liền sợ xanh mặt tay chân run rẩy ấp úng.

“Hai… Hai vị định đến Mã gia trang?”

“Ừm.” Nguỵ Vô Tiện gật đầu.

“Vậy … Vậy hai vị cứ đi, ta … Ta không đi cùng được.”

“ Có ngươi đi cùng người của nha môn sẽ không hỏi nhiều, ngươi còn phải dẫn đường nữa, sao lại không đi?”

“Ta nói ngươi a Ngụy công tử, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy thảm án khủng khϊếp đến nói không nên lời a, sau khi khám nghiệm về đến nhà mấy ngày liền đều không thể ăn cơm, ngủ phải để nến sáng suốt đêm không dám thổi tắc, kể cả đi mau xí phải gọi người đi cùng, kêu ta đến đó lần nữa, ta có chết cũng không đi đâu… Mà các ngươi không cần sợ có người cản trở, người của nha môn từ lâu không dám canh gác ở đó nữa, ban ngày ban mặc còn không có người nào dám đi qua huống chi là ban đêm, hai người cứ đến đó từ từ xem xét.”

Nói xong Khúc tiên sinh liền ba chân bốn cẳng chạy nhanh như một cơn gió. Thế là đến Mã gia chỉ có hai người bọn hắn mà thôi.

Trên phố, cái nắng buổi trưa không làm giảm đi lượng người bán hàng, thoạt nhìn vẫn thật là náo nhiệt, có kẹo đường, có hoa quả, bánh quẩy, sữa đậu nành, đậu hũ… Chỉ là thời gian này đã bắt đầu thu dọn gian hàng.

Phía trước có một quán trà bên cạnh hàng thịt lợn, trông có vẻ đông đúc hơn những chỗ khác, Ngụy Vô Tiện quay sang nói với Lam Vong Cơ.

“Chúng ta qua đó uống chén trà đi, dù gì cũng không vội.”

Lam Vong Cơ gật đầu đi theo hắn.

Thật ra Ngụy Vô Tiện muốn nghe mọi người xung quanh nói về vụ thảm sát Mã Gia trang hơn là uống trà, dân gian có câu ‘trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường’ những người thương nhân buôn bán trên phố tiếp xúc nhiều, lượng thông tin của họ còn rộng hơn cả quan phủ.

Kéo ghế ngồi xuống liền có người nhanh chân chạy đến, hoả kế thật nhiệt tình, nghênh đón hỏi han:

“Khách quan, ngài muốn uống trà kèm theo một chút đồ ngọt không?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Cũng được.”

Đợi một lúc tiểu nhị bưng trà cùng thức ăn đến đặc lên bàn.

“Khách quan, hai vị dùng thông thả.”

Người định quay lưng đi, bị Ngụy Vô Tiện gọi lại hỏi.

“Tiểu nhị ca, cho ta hỏi đường đến Mã gia trang còn xa không?”

Vốn chỉ định hỏi một chút, không nghĩ tới tiểu nhị vừa nghe thấy nụ cười liền cứng lại, bộ mặt căng thẳng vô cùng, không thể mở miệng.

Ngụy Vô Tiện hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiểu nhị khó khăn cố nặn ra nụ cười, bộ dáng như bị dọa sợ: “Không có không có không có gì. Hai vị cứ theo đường này đi thêm hai dậm là tới."

Tiểu nhị vì sợ mà không dám nói nhiều, nhưng khi nhìn vị công tử này nét cười như hoa đào, dung mạo rất tuấn tú a, vừa nhìn đến bạch y ngồi đối diện liền bị trừng một cái, ôi má ơi, ánh mắt kia quá ác liệt nha. Nhìn bộ dáng dường như là người tu tiên thì phải.

Nghĩ nghĩ một chút tiểu nhị hỏi: “Hai vị đến đó làm gì? Là bắt quỷ sao?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Cho là vậy đi, là Trần huyện lệnh mời đến.”

Tiểu nhị nhỏ giọng hỏi: “Thật chứ?”

“Thật.” Ngụy Vô Tiện nói.

Tiểu nhị trong lòng cũng không chắc chắn, dù gì cũng chưa từng nghe nha môn mời danh sĩ tu tiên trợ giúp, hắn nói khẽ:

“Thảm án ở Mã gia làm chấn động a, chúng ta những ngày qua đúng là tâm tình không yên, buổi sáng phải đợi mặt trời lên cao mới dám mở cửa, trời chiều vừa ngả bóng là phải đóng của sớm, không ai dám ra đường... Ôi, ta cũng không dám nhiều lời.”

Đại ca bán thịt heo bên cạnh sảng khoái cùng bức xúc hô to.

“Phi… Có cái gì mà không dám nhiều lời?! Không phải diệt thì cũng đã diệt rồi sao, sợ cái gì chứ, sợ cái tên huyện lệnh nhám nhúa ấy à?”

“Vị đại ca này, ngươi chắc là người biết chuyện Mã gia trang diệt môn a? Thế có biết cháu trai của ông ta không? Người mà may mắn sống sót ấy.” Ngụy Vô Tiện hỏi.

Đại ca bán thịt thu lại con dao trong tay.

“Sao lại không biết a, Mã Phú Tài kia là tên vong ân phụ nghĩa, hắn thực chất chỉ là kẻ trôi sông lạc chợ được Mã trang chủ Mã Khiêm cứu về, thấy hắn siêng năng lanh lợi nên cho làm quản gia, rồi hắn vì mang ơn nên theo luôn họ Mã.

Vị công tử còn sống sót kia là con trai Mã trang chủ Mã Khiêm tên là Mã Yến, khi cha y vừa mới qua đời, quản gia đã đem toàn bộ tiền trong nhà trộm giấu đi hết. Không những thế, Mã Phú Tài còn bắt tay với Trần huyện lệnh nhân cơ hội cháy nhà đi hôi của. Mã Yến tuổi nhỏ sức yếu thế cô lại còn chăm sóc thân mẫu quanh năm đau ốm, lập tức bị ép đến đường cùng. Mã Phú Tài danh chính ngôn thuận đứng ra quản lý Mã gia, nói là quản lý đúng hơn là cướp. Mã Yến chỉ có thể im hơi lặng tiếng làm người hầu trong chính ngôi nhà của mình, vì y không thể mang mẫu thân bệnh nặng ly khai, mà có muốn đi cái tên Mã Phú Tài kia cũng không cho, mặt dày mày dạng lấy danh nghĩa thúc thúc, gọi Mã Yến một cái chất tử, giữ y ở lại là vì sợ người ngoài đàm tiếu, nói hắn ăn cháo đá bác, nói hắn vong ân phụ nghĩa mà thôi, chứ lương tâm gì cho cam … Ta nói a, khi Mã gia bị diệt môn Trần huyện lệnh vì sợ đến lượt mình tránh không khỏi kiếp số nên mới mời đến tiên môn thế gia các ngươi. Những người trấn này không ai dám nói sợ đυ.ng đến nhà quan cả nhà liền sống không yên ổn.”

Không ngờ thiếu niên bạch y tạm trú trong huyện đường kia lại có một quá khứ buồn bã như vậy, cũng có thể lý giải vì sao sắc mặt của y lại lạnh lùng cô tịch đến đáng thương.

Nhìn hắn trầm mặc không nói gì, Lam Vong Cơ gọi một tiếng.

“Nguỵ Anh.”

Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu ánh mắt chừng một chút, cười cười với y, nói: “Không có gì.”

Hắn đứng lên nói với đại ca bán thịt.

“Vị đại ca này, chuyện nhà người ta làm sao ngươi lại biết nhiều như vậy đi?”

“Mã thiếu gia mỗi ngày đều đến chỗ ta mua thịt nha, y không có nhiều bạc, chỉ có thể mua một lạng thịt mang về dưỡng mẫu thân, bản thân mình rau cháo qua ngày, ta thấy vậy liền cho nhiều thêm một chút, nói nhiều thêm một câu hỏi thăm, lâu ngày mới biết sự tình.”

Nguỵ Vô Tiện gật đầu.

“Đa tạ ngươi đã nói cho chúng ta biết, ngươi tuy bản thân chỉ là một đồ tể bình thường, nhưng tấm lòng trong sạch hắc bạch phân minh, hơn rất nhiều tiên sinh đọc sách thánh hiền, ta thật lòng kính trọng ngươi… Cáo từ.”

Đại ca bán thịt chắp tay thành quyền cung kính.

“Không dám, chỉ mong tiên quân có thể trừ được tà ma để người trong trấn trở lại yên bình như lúc trước là tốt lắm rồi.”

Rời khỏi quán trà, dọc đường đi Lam Vong Cơ vẫn không nói gì, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nghiêng đầu qua tựa vào bả vai y sau đó rút về, hắn thấy Lam Vong Cơ nhìn mình liền mỉm cười hỏi:

“Sao vậy Lam Trạm, thấy ngươi trầm mặc rất lâu, đang suy nghĩ gì a?”

“Mã công tử kia rất lạ.” Lam Vong Cơ nói.

Nguỵ Vô Tiện gật đầu: “Ùm, ta cũng thấy vậy, nhưng không biết kỳ lạ ở chỗ nào… Không nghĩ nữa, mau đến Mã gia trang thôi.”