Chương 14: Đồng Nhân Bất Đồng Mệnh (7)

Ngụy Vô Tiện buồn bực đi lòng vòng trang viện, nhìn thấy ngoài cửa phòng Hạ Ngôn Chi một màn khói đen bao vây, quỷ khí nặng nề hắn liền bước nhanh đến, nhìn qua khe hở cửa sổ, trong phòng phù chú bay xung quanh thân thể y, bên trên vẽ đường vân mười phần lạ lẫm, chỉ nhìn sơ qua liền cảm giác quỷ khí âm trầm, lập tức trong lòng run lên, hắn một cước đá cửa bước vào, nói:

“Ngươi đem dẫn linh trận pháp sửa lại, phù này nếu dùng chu sa hoặc nhân máu vẽ là triệu tà đó, ngươi muốn chết sao?”

Dùng triện âm phù triệu oán linh cần phải có linh lực cường đại, để đảm bảo oán linh được triệu hồi chỉ có thể nghe theo chỉ định của chủ nhân mà không phản phệ. Cái này là quá sức đối với Hạ Ngôn Chi, y muốn thông qua oán linh truy tìm hồn phách Tiêu Tử Minh. Nếu oán linh được triệu hồi là lệ quỷ quá mạnh mẽ không thể kiểm soát, y ngược lại sẽ bị nó cắn nuốt hồn phi phách tán. Hạ Ngôn Chi hai mắt đã đỏ lên không thể khống chế mà nhìn Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện rút Trần Tình từ thắt lưng đưa lên môi, một tiếng trong trẻo vang lên đánh tang oán linh bay lượn xung quanh Hạ Ngôn Chi, sau đó chuyển tiếp thanh âm bỏng réo rắt vυ"t lên làm nổ tung phù chú, hắn vì linh lực chưa thể phục hồi nguyên trạng hiện tại lại xuất thủ liền gây nên thương tổn, miệng phun ra một ngụm máu, Ngụy Vô Tiện nâng tay chùi vết máu trên môi đi đến bên người Hạ Ngôn Chi đang thất thần ngơ ngẩn nhìn hắn.

Ngụy Vô Tiện điểm hai huyệt đạo trên người y, hắn nói:

“Ngươi bị điên sao? Không muốn sống nữa a? …Dùng triệu âm phù thu nạp oán khí từ đó thao túng triệu hồi oán linh tụ về nghe lệnh, nếu thành công thì không nói, còn không thành sẽ bị quỷ hồn cắn nuốt, tệ hơn nữa là hồn phi phách táng không còn cơ hội đầu thai chuyển kiếp, xứng đáng sao?”

Hạ Ngôn Chi từ nãy đến giờ chỉ chăm chú nhìn hắn, tự hỏi: Ngươi là lo lắng cho ta sao? Không phải ngươi không quan tâm đến ta? Nếu ta có chết thì cũng đâu có liên hệ gì với ngươi, ngươi có thể rời khỏi đây mà không bị cản trở.

Hạ Ngôn Chi bất vi sở động một lúc lâu sau mới mở miệng:

“Ngươi…vì sao lại cứu ta? Còn vì ta mà bị thương?”

Ngụy Vô Tiện trừng mắt một cái tự nhiên nói:

“Ta không thể thấy chết không cứu, đối với bất cứ ai ta cũng sẽ làm vậy.”

Câu nói này của hắn sẽ làm tiêu tan hy vọng một phần nào đó trong lòng y, nhưng đó là suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện, còn Hạ Ngôn Chi thì vẫn tin tưởng người này có chút tình cảm nào đó dành cho mình, trong lòng không khỏi vui mừng, Hạ Ngôn Chi nói:

“Ngươi nói Tử Minh có thể đã đầu thai chuyển kiếp, nên ta muốn thử tìm xem, nếu không triệu hồi được hồn phách của y, ít nhất ta cũng biết y không còn là quỷ hồn lang thang chốn âm tào địa phủ một mình lạnh lẽo.”

Ngụy Vô Tiện dỡ khóc dỡ cười, dùng tay đỡ trán nói:

“Chẳng lẽ vẫn muốn cùng người đã chết kéo dài dây dưa sao, kẻo đến ngày ngươi chết theo y luôn a? Ngươi yêu Tiêu Tử Minh thì đã sao, để cho hắn đi đi, thanh thảng mà đầu thai chuyển kiếp làm một người mới, sẵn tiện buông tha cho cái ân tình không lối thoát ấy đi, ngươi đối với hắn như vậy đã đủ rồi. Còn những gì ta nói trước đó chỉ là phỏng đoán mà thôi, lời ta nói ngươi liền tin là thật sao?”

Hạ Ngôn Chi ngây ngẩn nhìn hắn một lúc mới chầm chậm nói:

“Ta tin… chỉ cần ngươi nói…ta sẽ tin.”

Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt kinh hãi, vạn phần không dự đoán được tên hỗn trướng này lại nói một cách thẳng thắn với hắn như vậy, hắn căn bản chỉ thấy y thông minh lại có chút bản lĩnh muốn khuyên nhủ, nhưng càng khuyên tiểu tử này càng hiểu sai, làm cho gương mặt hài đồng sống lâu năm của hắn hiện tại đã trắng bệch, hắn sợ hãi, trái tim nhỏ bé của hắn chỉ đủ chỗ cho một người mà thôi cho dù muốn chen cũng chen không lọt a.

Ngụy Vô Tiện bối rối liền đứng dậy quay lưng đi.

“Linh lực chưa phục hồi lại phải cứu tiểu tử ngươi mệt chết đi được, ta đói bụng, ta đi nấu cơm.”

Hạ Ngôn Chi liền ngồi bật dậy lảo đảo vịn vào thành giường, nói:

“Để ta nấu.”

“Ngươi vừa tổn hao linh lực sao có thể vào bếp nữa? Để ta làm.”

Thế là Hạ Ngôn Chi đi theo hắn xuống bếp rồi lại ngồi một bên nhìn Ngụy Vô Tiện nấu cơm.

Mặt trời chiều ngả bóng về tây, ánh trăng nhô lên ở phương đông. Gió bắc thổi mãnh liệt, một thân ảnh màu trắng đạp trên kiếm quang màu xanh đáp xuống rừng rậm, Lam Vong Cơ thu hồi kiếm khí quan sát xung quanh, y không khỏi thổn thức trong lòng, cảm nhận bên ngoài có trận pháp bao quanh, Lam Vong Cơ triệu hồi Cổ Cầm, những ngón tay nhẹ lướt qua dây đàn phát ra ánh sáng xanh đánh vào khoảng không pháp trận nhanh chóng bị phá hủy. Lam Vong Cơ thập phần cẩn thận, y biết một khi trận pháp bị phá thì người bên trong liền sẽ biết có người ngoài xâm nhập cho nên tại thời điểm này, người bên trong không có khả năng không cẩn thận đề phòng.