Chương 3

Miêu Miểu cúp điện thoại, đăng thông báo phát sóng trực tiếp trên weibo như thường lệ. Nhìn đồng hồ, sắp tới bữa trưa, Miêu Miểu đi tới phòng khách, gõ gõ vào bát thức ăn cho mèo, Thỏ Nhỏ từ dưới ghế sô pha chui ra, ngoan ngoãn chờ Miêu Miểu cho ăn. Miêu Miểu đổ thức ăn cho mèo vào bát, rồi thêm đầy vào phần đựng nước. Khi Miêu Miểu bắt đầu cho ăn, Thỏ Nhỏ cúi đầu ăn, không quên kêu gừ gừ nhè nhẹ, chậm rãi lắc đuôi.

Miêu Miểu ngồi chồm hổm ở bên cạnh nhìn nó một lúc, sờ sờ đầu của nó: "Mẹ đi ra ngoài mua bữa trưa, con cứ từ từ ăn."

Không nhận được sự chú ý, Miêu Miểu cũng đã quen với việc đó, cô sờ sờ túi tiền, mang theo chìa khóa cùng điện thoại di động rồi bước ra cửa.

Tiểu khu của Miêu Miểu khá nhỏ, đều là khách sạn, chỉ có hai tòa nhà, Miêu Miểu thuê một căn hộ trong tòa chung cư, hai tầng lầu gộp lại khoảng chín mươi mét vuông, một tháng tiền thuê hơn năm ngàn. Vị trí tòa nhà cũng tương đối vắng vẻ, xung quanh không có hàng quán hay nhà hàng nào.

May mắn thay, dưới lầu có một quán mì, mì nước, mì xào, cơm chiên, cơm phần… hết thảy đều có, còn rất ngon và giá lại rẻ. Bình thường một cú điện thoại, anh chàng học việc kiêm giao hàng sẽ đích thân đưa lên lầu, rất là thuận tiện.

Nhưng mà...

Trên tấm bảng là một dòng chữ lớn viết tay [Có việc phải ra ngoài, ngày mai sẽ mở lại. Rất xin lỗi vì sự bất tiện này] được treo ở trên cửa lớn đóng chặt của quán mì.

Miêu Miểu vẻ mặt đau khổ đứng ở cửa, nhìn vào bên trong tiệm mì, dù rằng tối thui nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy bàn ghế cùng thực đơn trên tường.

Bữa trưa của cô đấy! Không có gì tệ hơn việc một trạch nữ ra ngoài tìm đồ ăn mà lại không có. Thật sự thê thảm mà?!

Một cơn gió cuối hè đầu thu thổi qua làm Miêu Miểu cảm thấy lành lạnh, hít hít mũi, cài cúc áo len, đút tay vào túi, giơ chân đá một hòn đá nhỏ, kết quả ngón chân cái đập vào hòn đá, đau đến mức suýt khóc.

Miêu Miểu không có xe, phương tiện đi lại của cô là cho chính phủ cung cấp – chính là giao thông công cộng.

Chuyện này có nghĩa là cô không có phương tiện để tự do đi lại bất kỳ đâu trong vòng bán kính 2 km. Thu mình nép vào một góc tường, Miêu Miểu nhìn cái app bán thức ăn mang đi, cái quán gần nhất là 2.1 km. Miêu Miểu giật giật mũi, cảm thấy gió mùa thu thật ác liệt.

Nhìn lại thời gian dự kiến giao hàng, ít nhất là một tiếng. Miêu Miểu yếu ớt thở lấy hơi. Cô đói bụng quá. Phải đợi lâu như vậy mới có thể ăn bữa trưa, lúc đó thức ăn cũng nguội cả rồi, không bằng về nhà ăn thức ăn của mèo!

Trong thang máy đi lên lầu, Miêu Miểu tựa đầu vào vách thang máy, tuyệt vọng nghĩ, tại sao mình lại thuê một căn hộ ở ngoại ô hẻo lánh như thế này?

Đáp án lại đơn giản bất ngờ, vì rẻ.

Tấc đất tấc vàng, từ sau khi thành phố này nâng tầm lên thành phố lớn thì giá thuê nhà cũng cao đến dọa người. Miêu Miểu là một người thích hưởng thụ, hàng tháng nếu chi 5.000 để sống ở vị trí đắc địa, thì phòng ngủ chỉ có hơn 20 mét vuông, chưa kể là còn phải thuê cùng người khác. Trong khi đó, với 5.000 tại khu ngoại ô, cách xa trung tâm thành phố thì có hẳn một căn hộ đã bao gồm điện nước, hệ thống lò sưởi, đầy đủ nội thất, cho phép nuôi mèo. Huống chi diện tích của hai tầng khoảng 90 mét vuông, điều này chắc chắc ở trung tâm không thể có được. Mà Miêu Miểu là trạch nữ, thích ở nhà vẽ tranh, cũng chẳng cần phải sống ở khu trung tâm sầm uất làm gì.

Chính điều đó đã gây ra sự tình như hiện tại.

Miêu Miểu về đến nhà, ôm lấy Thỏ Nhỏ khóc lóc kể lể sự bất hạnh của chính mình, cuối cùng gãi cằm Thỏ Nhỏ, năn nỉ: "Thỏ Nhỏ, con cho phép mẹ mở một lon đồ hộp của con nha?"

Thỏ Nhỏ được gãi đến thoải mái, híp mắt, rên gừ gừ. Miêu Miểu tự lừa mình dối người mà gật đầu: "Được rồi, mẹ biết con luôn tốt bụng mà."

Cô đứng dậy tìm cơm thừa hôm qua, rồi lấy ra một lon cá ngừ hộp California tôm bóc vỏ khẩu vị cho mèo, bỏ vào cùng cơm rồi đun nóng, xịt thêm nước tương và ít muối, rồi đậy nắp lại. Một bát cơm nóng hổi cá ngừ hộp California tôm bóc vỏ khẩu vị cho mèo thế là đã hoàn thành!

Rất hoàn hảo!

Miêu Miểu chụp ảnh bữa trưa với vẻ mặt buồn bã, tự an ủi chính mình. Sau đó, cô đăng bức ảnh lên Weibo với dòng caption: Hu hu hu, hôm nay bữa trưa là tô cơm với đồ hộp của mèo. Thật đáng sợ khi tôi thật sự trở thành một con mèo rồi, nhưng cá ngừ California không phải thịt gà xé, đáng ghét nha. Đừng hỏi tôi tại sao lại ăn đồ hộp của mèo... Tôi không cố ý giành đồ ăn của Thỏ Nhỏ đâu!

Bình luận đến rất nhanh, Miêu Miểu ăn phần cơm, phát hiện còn ăn rất ngon, ăn hai miếng thì ngậm thìa đọc bình luận.

"Trông ngon thế!"

"Chuyện gì xảy ra với con mèo vậy? Bị đột biến gien sao?"

"Là biên tập của Miêu Miêu... tôi đại khái có thể đoán được chuyện gì xảy ra với Trạch Miêu này." Đây là bình luận của Hứa Lăng Vân.