Chương 7.2 Vào cung

Cuối cùng cũng tiễn đi được đại thần làm Lưu thượng thư thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lưu Tương Vân trở lại phủ thượng thư không tới mấy ngày đã được Thất công chúa mời vào cung, Lưu Tương Vân suy nghĩ một chút muốn biết sự nghi hoặc ở trong lòng nên nàng lựa chọn đối mặt.

"Hồng Nhi... Ngày mai ngươi cùng ta cùng nhau vào cung..." Lưu Tương Vân trong tâm mừng thầm nàng thế nhưng có cơ hội có thể vào hoàng cung mở rộng tầm mắt. "Tiểu thư... Người thật sự muốn đi... Không sợ tướng quân sẽ tức giận sao?" "Hắn vì sao phải tức giận?" Lưu Tương Vân nghi hoặc hỏi. "Tiểu thư người đã quên sao?"

Lúc này trong đầu của Lưu Tương Vân xuất hiện hình ảnh nàng cùng Đỗ tướng quân lần đầu gặp nhau. Lưu Tương Vân lần đầu tiên gặp Đỗ tướng quân là ở hành lang gấp khúc trong hoàng cung, bị hắn liếc mắt một cái coi trọng cuốn lấy, hắn cố ý vươn chân làm nàng ngã lại dùng một cánh tay cường hãn ôm lấy vòng eo tinh tế của nàng, cả người nàng bị ôm bởi một người nam nhân cao lớn, toàn bộ tình huống làm nàng kinh ngạc, nàng yêu cầu đối phương buông tay cư nhiên còn bị uy hϊếp, hắn yêu cầu nàng nói ra khuê danh để làm điều kiện trao đổi, quả thực là ác bá.

Hồng nhi muốn tiến lên cứu viện, ngược lại bị hai gã xấu vặt của tướng quân chặn lại, Lưu Tương Vân bị tướng quân cuồng vọng ôm vào trong ngực, không thể động đậy, bị tướng quân da^ʍ uy bức bách, nàng muốn thoát thân, đành phải nói ra khuê danh, lại nói dối lấy khuê danh của đại tỷ, đại tỷ cũng đến giai đoạn thích hợp để kết hôn, cho nên nàng thuận tay đẩy thuyền.

Nghe thấy Lưu thượng thư có nữ nhi, lớn lên duyên dáng yêu kiều quốc sắc thiên hương, hiện giờ tương ngộ thật là trăm nghe không bằng một thấy. Hắn chưa bao giờ động tâm, cũng vì nàng mà rung động không thôi, nghe nói hai gã hoàng tử lại vì nàng mà nổi giận, đều ở trước mặt hoàng thượng cầu tứ hôn cho bọn họ, làm Hoàng Thượng đau đầu cực kỳ, hiện giờ vừa thấy rốt cuộc cũng biết được tại sao lại như vậy, thật là tiểu mỹ nhân khó gặp. "Ngươi đây là muốn đi tìm thất công chúa..." Biết được khuê danh nữ tử, tướng quân đương nhiên buông tay, ngón tay còn không muốn xa rời, vừa rồi tiếp xúc cảm giác hơi thở hương vị của nàng. "Đúng vậy..." Lưu Tương Vân nghĩ thầm quản người đánh rắm, vẫn là ngoan ngoãn đáp lời, liền con mắt cũng không dám nhìn xem nhiều, cúi đầu đáp lại. "Về sau không cho ngươi hướng hoàng cung mà vào..." Tướng quân cúi đầu dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói. Xung quanh bọn trong vòng năm bước

đều bị hộ vệ bảo hộ, Hồng Nhi cũng không thể tiến vào, bị đội hộ vệ vây quanh. "Hả?" Lưu Tương Vân há hốc mồm ngẩng đầu, đối diện với gương mặt của nguy hiểm cường hãn cương nghị của tướng quân. Lưu Tương Vân buồn nghĩ thầm cái tướng quân này cũng quản quá nhiều đi, hắn cho rằng hắn là ai? Phụ thân đại nhân còn hy vọng nàng mượn sức của người trong hoàng thất, cái tướng quân này cư nhiên yêu cầu như vậy. "Nhớ kỹ lời ta nói, ngày mai, ta liền đến nhà ngươi, cùng Lưu thượng thư cầu hôn ngươi!" Bàn tay to lần thứ hai ôm vòng eo của nàng, cúi đầu muốn nếm thử môi kiều nộn của nàng, đáng tiếc nữ nhân phản ứng cực nhanh tránh ra, môi cương nghị của hắn dán lên gương mặt non mịn của nàng. "Cầu hôn?" Lưu Tương Vân trố mắt sửng sốt đến ngốc. "Buông tay!" Nữ nhân đỏ bừng hai má, đôi tay chống cự ở trước ngực cường tráng của tướng quân. "Đúng vậy... Cho nên tương lai ta là hôn phu của ngươi... Lời ta nói ngươi phải nghe!" Đỗ tướng quân nhưng không nghĩ đem nương tử dọa ngây người, cho nên đạt tới mục đích đạt liền buông tay chạy lấy người, bỏ lại vẻ mặt kinh ngạc Lưu Tương Vân gương mặt bị hôn còn đang nóng lên.