Chương 7: Có chút sưng

Mình edit tiếp truyện này nên sẽ khác với mấy chương trước.[ Edit: Chindy ]

Sáng sớm tướng quân tự mình đưa Lưu Tương Vân trở lại phủ thượng thư, đương nhiên Lưu thượng thư tự mình tiếp đãi, bàn về chuyện tiến hành hôn lễ. Nữ nhi bị giữ lại ở phủ tướng quân, tuy là làm khách, nhưng là Lưu thượng thư cũng biết Đỗ tướng quân đối nữ nhi của mình là có ý muốn nhất định phải được, ở trong triều ai dám chống đối cùng tướng quân, hôn nhân này xem như Lưu gia trèo cao.Lưu thượng thư biết rõ nữ nhi không muốn nhưng hiện giờ cũng không có cách nào vãn hồi, mấy ngày nay vì chuyện của nữ nhi hắn ngủ cũng không thể, ăn cũng ăn không vô, rốt cuộc nữ nhi vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu được đưa về, lòng của hắn rốt cuộc cũng nhẹ nhõm, hắn đương nhiên biết nữ nhi bề ngoài nhu nhược nhưng nội tâm cương ngạnh, nếu tướng quân ép buộc nữ nhi có khả năng tìm chết, hy vọng tướng quân tâm chăm sóc yêu thương làm nữ nhi có thể gật đầu đáp ứng.

Hiện giờ xem ra tựa hồ nữ nhi đã thích ứng, hắn làm cha cũng lạc quan, thẳng thắn mà nói Đỗ tướng quân xem như là người khó gặp, tuổi trẻ đầy hứa hẹn đã làm tướng quân, ngay cả công chúa đều thương nhớ không thôi đối với hắn, đáng tiếc hắn lại chỉ coi trọng nữ nhi nhà mình, đây là duyên phận đi.

Trở lại phòng của mình, Lưu Tương Vân đưa mắt nhìn nơi nơi đi dạo, tò mò sờ đông sờ tây, không bao lâu mẫu thân đã tới, "Nương!" Trong đầu biết phụ nhân tôn quý này chính là mẫu thân. "Ân... Nữ nhi ngoan của ta... Mấy ngày nay có chịu ủy khuất?"

"...Không... Có..." Cho dù có, cũng là chủ nhân trước của thân thể này, không liên quan đến chuyện của nàng! Sau khi nàng tới, Đỗ tướng quân đối với nàng ôn nhu săn sóc, chỉ là hơi háo sắc một chút, hai vυ" bị liếʍ mυ"ŧ có chút sưng lại mẫn cảm, cái khác đều tốt. "Ai..." Lưu phu nhân biết chuyện nữ nhi muốn nói lại thôi, khó có thể nói ra, dù sao nữ nhi đều phải chuẩn bị gả cho tướng quân, "Nữ nhi, về sau con phải gả vào phủ tướng quân, mọi chuyện đều phải nhường nhịn Đỗ tướng quân, võ quan không thể so với quan văn, tính đều tương đối thô lỗ ương ngạnh hơn một chút." Đỗ tướng quân có tiếng là ương ngạnh, thật là không thể không lo lắng cho nữ nhi. "Nữ nhi biết..." Lưu Tương Vân cúi đầu đồng ý. Lúc này hai tỷ tỷ của nàng cũng qua đây quan tâm "Tương Vân ngươi rốt cuộc đã trở lại..." Đại tỷ hỏi: "Tướng quân hắn đối với ngươi tốt không..." "Hảo..." Nhị tỷ lẩm bẩm nói: "Không nghĩ tới, tiểu muội còn đoạt ở phía trước hai người chúng ta mà gả chồng.

"...Các con là tỷ muội có nhiều tâm sự... Nương mệt mỏi!" Lưu phu nhân đứng dậy rời đi phòng của tiểu nữ nhi. "Dạ..." "......" Lưu Tương Vân cúi đầu, tìm trong đầu ký ức của hai tỷ tỷ, trống rỗng, cảm giác như là cảm tình tỷ muội của bọn họ không phải thực thân thiết. "Tiểu muội ngươi cùng tướng quân đã làm cái kia sao?" Đại tỷ giữ chặt tay của Tương Vân, tò mò hỏi chuyện. "Cái nào?" Lưu Tương Vân giả ngu, vì sao nàng phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các nàng, đối với nàng tướng quân cùng nàng còn không có chính thức viên phòng, nhưng là chủ nhân của thân thể trước là đã có quan hệ, phức tạp như vậy nói bọn họ cũng không hiểu, hà tất nhiều lời. "Rống... Ngươi còn giả ngu... Chính là cái kia... động phòng..." Tướng quân mạnh như vậy, muội muội lại là nữ nhân hắn thích không cứng mới có quỷ. "Không có..." "Sao có thể!" Hai tỷ tỷ trăm miệng một lời. Hai tỷ tỷ đây là thái độ gì a! Nhất định nàng phải bị người khác bị cưỡиɠ ɠiαи, bọn họ mới vừa lòng sao? "Tỷ tỷ... Ta mệt mỏi... Muốn nghỉ ngơi..." Lưu Tương Vân cảm thấy cùng các nàng nói chuyện rất mệt. "Đã biết... Chúng ta đây đi ra ngoài... Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, tương lai làm phu nhân tướng quân!" Hai cái tỷ tỷ trao đổi ánh mắt cùng rời đi, kỳ thật hai tỷ tỷ sinh hoạt quá nhàm chán, chỉ nghĩ nghe một ít chuyện. ......" Lưu Tương Vân nhún nhún vai, lúc này Hồng Nhi bưng tới một chén canh gà tẩm. "Như thế nào... Hai vị tiểu thư nhanh như vậy liền rời đi..." Hồng Nhi cho rằng sẽ làm ầm ĩ một trận, không nghĩ tới nhanh như vậy đã kết thúc. "..."Lưu Tương Vân biểu tình có vẻ mỏi mệt. "Tiểu thư còn nóng người uống canh gà đi... Đây là phu nhân đặc biệt dặn dò..." "Được..." Lưu Tương Vân tiếp canh gà chậm rãi uống, trong đầu hiện lên rất nhiều người, cái nào mới là chân ái của nguyên chủ? Là Cửu hoàng tử hay là Bát hoàng tử vẫn là đại biểu ca đây? Mặt của ba người vẫn luôn xuất hiện ở trong đầu nàng, liền Thất công chúa cũng thường thường chạy ra gặp nàng, sinh hoạt trước kia của nguyên chủ thật đúng là xuất sắc. Uống xong canh gà Lưu Tương Vân cũng hôn mê muốn ngủ, nằm lên giường ngủ trưa. Lúc này trong đại sảnh, Tướng quân cùng Lưu thượng thư trò chuyện với nhau thật vui, có điểm luyến tiếc Lưu Tương Vân, vẫn là bức chính mình đứng dậy rời đi, trải qua hai ngày ở chung, hắn càng luyến tiếc không muốn cùng nàng tách ra, ngẫm lại còn có nửa tháng tâm liền rối rắm. Hôn lễ còn có rất nhiều chuyện muốn xử lý thật kỹ, Đỗ tướng quân cuối cùng vẫn là dẹp đường hồi phủ đi xử lý.