Chương 2: Hầm canh lửa càng nhỏ càng thơm

Vào bữa tối, trên chiếc bàn ăn vuông có ba bộ bát đũa, hai đĩa rau xào, một bát canh hầm, vô cùng ấm cúng dưới ánh sáng ấm áp của chiếc điều chùm kiểu cũ.

Cà chua chiên trứng, rau muống xào tỏi, một đỏ vàng cho vị chua, một xanh trắng cho vị mặn. Cà chua gọt vỏ cắt thành những miếng hạt lựu rồi xào chín, sau đó cho trứng gà bông xốp vào, trứng gà thấm đẫm nước sốt cà chua, rất ngon miệng. Bên trên rau muống cắt khúc có tỏi băm dã nhuyễn xối dầu nóng, lẽ ra nên thêm một chút ớt khô để tăng hương vị nhưng nghĩ đến vết thương trên tay bạn học Thẩm nên quyết định bỏ qua.

Bên trong nồi hầm màu vàng đất là canh xương ống củ mài, miếng khoai mềm dẻo, xương ống xềm đến tận xương, hầm đủ thời gian để lộ ra phần tủy bên trong, nước canh đậm đặc, hành lá xanh, thêm một ít táo đỏ để loại giảm bớt ngấy dầu.

Mặc dù chỉ là một bữa cơm nhà đơn giản nhưng tay nghề nấu nướng của Mạch Túc Túc vẫn vượt quá dự kiến của Thẩm Lệ Minh, bà nội từng nói người phụ nữ này nấu cơm rất ngon, nhưng trước đây nghe bà nói cũng không để trong lòng, hiện tại nếm thử mới tự mình cảm nhận được.

Thẩm Lệ Minh ăn được vài miếng thì một chén canh đẩy đến trước mặt, Mạch Túc Túc ân cần, hiền huệ, săn sóc rất tốt cho hai người trên bàn ăn.

“Bà nội, củ mài bà thích.” Mạch Túc Túc múc một ít củ mài cho bà cụ, nhẹ giọng nói, sau đó nghiêng đầu nhìn Thẩm Lệ Minh, biểu cảm vẫn hơi ngượng ngùng, “Bạn học…Khụ, cái kia, Lệ Minh có thích món nào không? Vẫn còn thừa một ít xương ống, đủ để hầm canh khác, bí đao, củ cải?”

“Ngô.” Cầm bát canh lên, hương thơm quyến rũ càng nồng hơn, Thẩm Lệ Linh vừa suy nghĩ vừa nói.

“Thằng nhóc con không phải không thích ăn ngô sao?” Bà cụ nhớ ra điều gì đó, cháu trai bà từ khi còn nhỏ đã rất kén ăn, dáng người gầy gò và nhỏ con, nhưng lên cấp ba lại đột nhiên cao to.

“Bà ơi, khẩu vị luôn luôn thay đổi.” Thẩm Lệ Minh dùng thìa khuấy nước hầm xương trong bát súp, nói đầy ẩn ý, “Thỉnh thoảng thử một lần cũng không tệ.”

“Ngô ngon lắm, tôi cũng thích.” Sau khi nhận ra khẩu vị của hai người giống nhau, Mạch Túc Túc bỗng nhiên vui vẻ hơn, “Lúc trước ở nông thôn, cháu thường đi bẻ ngô giúp cha mẹ.”

“Nói đến bẻ ngô, hồ nhỏ bà cũng là cao thủ trong việc bẻ ngô đấy.” Bà cụ ăn ít, chẳng mấy chốc đã no, nhớ lại những năm tháng qua: “Bà kể cho các cháu nghe, năm đó không có thức ăn…”

Thẩm Lệ Minh biết bà nội một khi nói sẽ nói nhiều như thế nào, câu chuyện ngày xưa của mà cứ lặp đi lặp lại, nhưng cái người phụ nữ kia không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn một chút nào.

Thành thật mà nói, Mạch Túc Túc không quá xinh đẹp, ít nhất không phải kiểu gái đẹp khiến người ta yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt thanh tú của cô càng làm tăng thêm vẻ đẹp mềm mại. Đôi môi của người phụ nữ đầy đặn, căng mọng, thỉnh thoảng hơi cong lên, nhưng lúc này bởi vì nghiêm túc lắng nghe nên hơi bẹp xuống.

Giống như một con vật nhỏ vậy. Thẩm Lệ Minh dùng cánh tay không bị thương đỡ đầu, nghiền ngẫm đánh giá, bắt đầu suy nghĩ xem đó là loại động vật nào.

“Bà nội bây giờ cũng là một vũ công giỏi —— vũ công ở quảng trường.” Mạch Túc Túc kim đồng hồ trên tường sắp chuyển sang 6 giờ, “Chắc bà Vương đang đợi bà trong vườn hoa của khu nhà rồi.”

“Cứ để bà ấy chờ, hừ.” Bà cụ đang nói chuyện hăng say, không muốn đi ra ngoài.

“Được rồi, bà không thể nổi cáu với cuộc hẹn đã hẹn trước.” Mạch Túc Túc đỡ bà cụ đứng dậy, tự tay mặc áo khoác cho bà rồi đưa bà ra cửa, “Bà tiêu hóa không tốt, ăn cơm xong nên đi dạo một lúc.”

Thẩm Lệ Minh đi đằng sau để tiễn bà cụ.

“Lệ Minh, cháu ở nhà nhớ phải nghe lời Túc Túc.” Bà cụ đứng ở hành lang, hai tay chắp sau lưng, nhìn một nam một nữ trước mặt, thấy thế nào cũng xứng đôi, nếu không phải Túc Túc có bạn trai thì bà đã hợp tác cho hai đứa chúng nó rồi.

Bà cụ thầm thở dài, thật đáng tiếc.

“Bà ơi, con sẽ ngoan ngoãn.” Thẩm Lệ Minh đứng đằng sau Mạch Túc Túc, người phụ nữ thấp bé chỉ cao tới ngực anh, bàn tay bị thương bị anh nâng lên dựa vào khung cửa, dáng vẻ vô cùng bá đạo, “Con không bắt nạt chị đâu.”

“Bà…” Cảm giác hơi vi diệu, Mạch Túc Túc đành phải mở miệng nói.

“Được rồi, được rồi, được rồi, bà đi đây.” Bà cụ lặp lại chữ được rồi ba lần rồi vui vẻ đi tiêu hóa thức ăn.

Nhìn bà cụ vững vàng đi xuống lầu, Mạch Túc Túc mới xoay người vào nhà dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn, Thẩm Lệ Minh muốn hỗ trợ nhưng bị từ chối.

“Tay cậu bị thương, dính bẩn thì phiền phức lắm.” Sau khi đổ chỗ canh thừa, ngâm bát đũa vào bồn rửa, Mạch Túc Túc nói với người đàn ông đang đứng ở cửa bếp, “Cậu muốn ăn trái cây không, rửa bát xong cắt ít táo cho cậu nhé?’

“Không cần.” Thẩm Lệ Minh lắc đầu, đi theo cô vào phòng bếp, đứng phía sau cô.

Mái tóc dài được buộc đơn giản, xõa xuống trước ngực, để lộ tấm lưng và cái cổ trắng nõn, người phụ nữ đeo tạp dề khiến vòng eo thon hơn, cặp mông tròn trịa hơn.

Rất thích hợp để bóp chúng, ấn xuống, làʍ t̠ìиɦ. Thẩm Lệ Minh nghĩ, anh đã ăn no, nhưng…cũng hơi đói, một mặt khác thường.

Anh bước từng bước lại gần, gần như dán vào lưng Mạch Túc Túc, Thẩm Lệ Minh chống một tay lên bồn rửa, nghiêng đầu lại gần, đầu gục sát, hơi thở ấm áp phả vào gáy cô gái, ngây thơ hỏi: “Chị Túc Túc rửa bát không đeo găng tay ạ?”

“Tôi không chú ý đến cái đó…” Hơi thở phả vào cổ khiến cô rụt người lại, Mạch Túc Túc cũng không nghĩ nhiều, rửa bát xong thì xoay người muốn lấy khăn khô.

“A.”

“Xin lỗi, xin lỗi, có đau không?”

Cô không ngờ người đàn ông đứng gần như vậy, đầu Mạch Túc Túc bất ngờ đập vào cằm của Thẩm Lệ Minh.

“Không sao.” Thẩm Lệ Minh dùng ngón cái ấn vào chỗ bị đâm, “Là em cản trở chị Túc Túc rửa bát.”

“Cũng không gây trở ngại gì.” Đối phương thành thật nhận sai ngược lại khiến Mạch Túc Túc xấu hổ.

Thẩm Lệ Minh cũng không lùi lại, hai người vẫn giữ khoảng cách gần như, mặt đối mặt, thân hình nhỏ bé của Mạch Túc Túc bị kẹt giữa người đàn ông và bồn rửa bát, nhất thời không nói nên lời, cũng không cử động.

Từ góc nhìn của Thẩm Lệ Minh, khung cảnh trước mặt đẹp tuyệt vời—— không cần nhìn lén cũng có thể nhìn thấy khe núi dưới đường viền cổ áo của người phụ nữ, vừa trắng vừa mềm, cùng với mái tóc đen che phủ, du͙© vọиɠ ngây ngô khiến máu của người đàn ông sôi sục.

“Hả?” Mạch Túc Túc ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của đối phương, cô khó hiểu, đôi môi hơi hé ra.

Giống như một con thỏ. Thẩm Lệ Minh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của người trước mặt, tìm ra câu trả lời cho câu hỏi trước đó, đặc biệt con thỏ này còn dễ bắt nạt.

“Không gây cản trở thì tốt.” Thẩm Lệ Minh nói chậm rãi rồi vui vẻ bước ra khỏi phòng bếp.

Mạch Túc Túc không hiểu tại sao biểu cảm của người đàn ông đột nhiên vui vẻ, cô cũng không nghĩ nhiều, lấy khăn khô lau mép bồn rửa.

Trong phòng khách, Thẩm Lệ Minh rót cho mình một cốc nước lạnh, chú nhỏ dạy anh rất nhiều, không chỉ đánh nhau mà còn hút thuốc, uống rượu…Chơi phụ nữ.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở trong bếp, Thẩm Lệ Minh có thể tưởng tượng ra hình ảnh mình ôm người phụ nữ đó, đυ. cô bên bồn rửa, hai chân cô treo trên cánh tay hoặc vai mình, hoặc tiến vào từ phía sau, nhìn dáng vẻ kiễng chân không chịu nổi của cô.

Anh chưa từng thử kiểu người bếp núc ở nhà như Mạch Túc Túc, nhưng cũng không ngại chơi, dù sao thì cặρ √υ" đó rất đẹp, có thằng đàn ông nào cưỡng được.

Sau khi uống một cốc nước lạnh, ngọn lửa ở thân dưới của người đàn ông khó khăn lắm mới bị dập tắt.

Thẩm Lệ Minh biết phụ nữ khác nhau nên phải đối đãi theo những cách khác nhau, vì thế anh không được vội, dù sao cũng đã dọn về nhà nên sẽ có nhiều thời gian hơn.

Ngô hầm, phải đun ở lửa nhỏ mới ngon.