Chương 1.2: Bạn học Thẩm và chị gái Túc Túc

Nhờ sự giải cứu “vô tình” của Thẩm Lệ Minh, Mạch Túc Túc càng ấn tượng hơn về cậu sinh viên giỏi này, cô nhìn xung quanh, chủ động gọt nốt phần vỏ táo mà chú Thẩm để sót lại.

Thẩm Lệ Minh biết ngực của Mạch Túc Túc to. Trong mấy lần về nhà ít ỏi mấy năm qua, anh đã biết.

Không chỉ ngực to mà mông cũng…Mạch Túc Túc quay lưng về phía Thẩm Lệ Minh, chiếc áo phông to rộng mùa hè đã cũ nhưng sạch sẽ, mặc trên thân hình của người phụ nữ. Bởi vì ngực to nên áo thun bị đẩy lên cao, che đi vòng eo, khó có thể tạo đường nét.

Eo cô nhỏ. Thẩm Lệ Minh thầm đưa ra kết luận, anh vẫn nhớ rõ lần đi chung xe mấy năm trước. Hôm đó bởi vì trời nóng nên Mạch Túc Túc cởϊ áσ khoác chống nóng buộc quanh eo, eo và bụng phẳng lì, bao năm lao động không để lại chút mỡ thừa nào.

Sau khi gọt vỏ trái cây xong, Mạch Túc Túc xoay người sắp xếp lại đồ đạc bừa bộn trên chiếc bàn cạnh giường bệnh, lúc này Thẩm Lệ Minh đã thu hồi tầm mắt, vẻ mặt lạnh nhạt.

Hai người đều không phải người nói nhiều, Thẩm Lệ Minh vốn lười nhác, còn Mạch Túc Túc nhát gan, cô luôn tự ti khi đối mặt với người có trình độ học vấn cao hơn mình, mặc cảm, tự ti đã ăn sâu vào xương tủy cô vì thân phận học sinh bỏ học.

May mắn thay thủ tục xuất viện hoàn thành rất nhanh, sau sự việc, chú Thẩm lái xe đưa mấy người về nhà.

Mạch Túc Túc, Thẩm Lệ Minh, bà cụ cùng ngồi ở ghế sau.

“Mấy ngày nay Lệ Minh xin nghỉ học, có đến chỗ chú dưỡng bệnh không?” Chú Thẩm nhân lúc đợi đèn đỏ nói.

“Nó không, nó về cùng tôi, tôi chăm sóc nó.”

“Về thì ở đâu, không phải phòng của bà cho cô bé này thuê rồi sao?” Chú Thẩm gõ ngón tay lên vô lăng, nhìn Mạch Túc Túc qua gương chiếu hậu, “Cô gái nhỏ tên Mạch gì ấy nhỉ?’

“Dạ, cháu tên Mạch Túc Túc.” Mặc dù chú Thẩm không già nhưng dù sao cũng là trưởng bối cho nên Mạch Túc Túc lựa chọn dùng kính ngữ.

“Người một nhà cả, không cần khách khí như vậy đâu.” Chú Thẩm cười ha ha, trêu chọc nói, “Cô gái nhỏ đừng căng thẳng, tôi đâu có ăn thịt em.”

Bà cụ biết rõ tính cách của chú Thẩm, ngoài miệng nói vậy nhưng không biết muốn nói cái gì, đang định bảo anh ấy đừng bắt nạt Túc Túc thì nghe thấy Thẩm Lệ Minh vốn đang im lặng lên tiếng.

“Đèn đỏ.” Thẩm Lệ Minh đã thay quần áo bệnh nhân, mái tóc hơi rối, tóc mái xoã xuống hàng lông mi.

“Nhìn đây nhìn đây.” Chú Thẩm lẩm bẩm mấy tiếng rồi tiếp tục nghiêm túc lái xe.

Lần thứ hai được giải vây, Mạch Túc Túc càng biết ơn Thẩm Lệ Minh hơn, nhưng thực ra…phần lớn sự căng thẳng của cô đều đến từ vị “ân nhân” này.

Bàn tay bị thương của chàng trai bên cạnh vô tình đặt lên đùi cô, Mạch Túc Túc không dám cử động vì sợ làm người ta bị thương, cơ thể cũng ngứa ngáy vì sự đυ.ng chạm thân mật xa lạ.

“Bà nội, chú nói về nhà không tiện.” Dường như chỉ có người nhà mới khiến Thẩm Lệ Minh nói nhiều hơn mấy chữ.

“Ngủ ở phòng cũ của cháu, phòng ngủ chính to như vậy, không đủ cho cháu ngủ sao?” Bà cụ vỗ tay quyết định, nhân tiện không quên khen bé Mạch, “Ngày nào Túc Túc cũng dọn dẹp phòng cho cháu, phơi cả chăn nữa.”

Đột nhiên bị khen, Mạch Túc Túc sửng sốt, theo cô đó chỉ là công việc mình nên làm mà thôi.

“Chị Túc Túc, phiền chị rồi.” Thẩm Lệ Minh nghiêng đầu nhìn đối phương, mặc dù đang ngồi nhưng cậu vẫn cao hơn Mạch Túc Túc rất nhiều. Cậu nghiêng người sang một bên, hơi cúi đầu, giọng điệu rất chân thành, “Chị chăm sóc bà nội em rất tốt, cảm ơn chị.”

Người nhà họ Thẩm ai cũng cao to, chân dài tay dài, ở nơi bà cụ không nhìn thấy, ngón tay của bạn học Thẩm chậm rãi cọ xát đầu gối của người phụ nữ bên cạnh.

Cách cưng hô thân mật cộng thêm lời khen đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của Mạch Túc Túc, cô nhất thời bỏ qua sự ái muội trên đùi mình, hai mắt lập tức sáng lên, không ngỏi ngượng ngùng, mím môi nói: “Không có gì…Bà nội rất tốt với tôi, điều nên làm mà thôi.”

Người phụ nữ này lớn hơn anh bốn tuổi, khá dễ dỗ dành đấy nhỉ? Thẩm Lệ Minh thầm nghĩ trong lòng, anh cảm thấy thú vị, khi ngước mắt lên, anh chú ý tới ánh mắt trêu chọc của chú mình, đôi mắt hơi nheo lại xem như cảnh cáo.

Quãng đường về nhà không xa, sau khi tiễn chú Thẩm về nhà, bà cụ liền vào nhà dọn giường trải chiếu cho cháu trai.

Mạch Túc Túc nhìn thời gian trên điện thoại, phát hiện vẫn còn sớm, hôm nay xảy ra việc đốt xuất, cô xin nghỉ một ngày để đi cùng bà cụ, cách xưng hô “chị Túc” vừa rồi đã kéo gần khoảng cách giữa cô và Thẩm Lệ Minh hơn, lúc này cô đang nghĩ đến việc mua xương heo về hầm bồi bổ cho anh.

“Bà nội, hiện tại vẫn còn sớm, cháu ra chợ xem còn xương ống không, có gì mua một ít cho bạn học Thẩm”. Mạch Túc Túc hét lớn về phía phòng ngủ.

“Bạn học Thẩm?” Thẩm Lệ Minh cởi nút cổ áo, hạt ngọc vàng trên cổ lắc lư vài lần rồi dừng lại, anh cảm thấy hơi nóng.

“Tôi…Ừm.” Cô không biết phải xưng hô với người đối diện như thế nào nên vô thức gọi theo cách gọi của bạn trai, điều này khiến Mạch Túc Túc hơi xấu hổ.

“Người một nhà, chị cứ gọi em là Lệ Minh.” Thẩm Lệ Minh dựa vào cửa phòng tắm, anh chuẩn bị đi rửa mặt.

“Ừm, bạn học Thẩm…Lệ Minh, tôi đi đây.” Mạch Túc Túc thay giày rồi đi ra ngoài, sau đó nhớ ra cái gì đó, hét lên: “Bà nội, chăn bông cháu để trong ngăn tủ phía trên, bà đừng chạm vào, khi nào cháu về cháu sẽ lấy, bà cẩn thận kẻo ngã.”

“Túc Túc, cầm tiền theo.” Bà cụ đi ra từ trong phòng, lục túi lấy tiền.

“Không sao đâu ạ, cháu mang theo rồi, bà nội về phòng nói chuyện với Lệ Minh đi ạ.” Mạch Túc Túc xua tay từ chối rồi nhanh chóng chạy đi.

“Haiz, bà nói cho cháu biết, bé Mạch là một cô gái tốt, con bé không bao giờ tính toán.” Bà cụ không khỏi nở nụ cười yêu thương khi nghe thấy âm thanh của người ở dưới lầu, “Thật vô tư.”

“Ừm, lớn.” Rửa mặt xong, Thẩm Lệ Minh lau nước dính trên mặt, nhìn chiếc áσ ɭóŧ ngâm trong chậu nước, kích thước cúp ngực rất lớn, về màu sắc hay kiểu dáng đều không thể không khen, quá da^ʍ, chị Túc Túc.