Chương 68

Lại một mùa tốt nghiệp đến, mọi người thi cử thi cử, công tác công tác, lớp tốt nghiệp đều tới liên hoan ở quán lẩu Trung Quốc ngoài trường.

Tất cả đại học C đều bao phủ trong bầu không khí chia ly dày đặc.

Gần đây Triệu Doãn Hạo đã xin nghỉ phép, vội vàng cùng Lưu Hi sắp xếp trang hoàng phòng tân hôn, chuẩn bị sang năm tốt nghiệp liền đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Đôi oan gia La Văn Lãng và Lâm Vị Giá vẫn là bộ dáng hồi trước, anh ghét tôi, tôi ghét cô, ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn, cho tới bây giờ mỗi lần chia tay đều không vượt quá ba ngày.

Vương Hinh viết giấy xin nghỉ cho trường học, đi Nhật Bản giải sầu.

Trương Địch Phi và Trần Hàm đều đã ký công ty đại diện, một người là diễn viên múa, một người là người mẫu, về sau bước trên con đường nghệ sĩ.

Lưu Nghiêu tiếp tục cầm camera chụp ảnh.

Cố Bạc Chi tiếp tục nuôi chim nghe hí tiêu tiền như nước, thuận tiện đập bó lớn tiền dùng sức nâng nữ thần mới Trương Địch Phi của anh ta.

Mọi người dường như đều thay đổi, lại dường như vẫn là bộ dáng hồi trước.

Hôm Cố Giang và Hứa Tư Ý đính hôn, bà nội chuyên môn mời một vị đại sư Hongkong đến xem. Đại sư nói, ngày 30 tháng 10 mọi việc đều thích hợp, là ngày hoàng đạo.

Bà nội Cố nghe xong cực kỳ vui sướиɠ, liền xác định luôn thời gian đính hôn.

Gia tộc Cố thị là danh môn truyền thừa trăm năm, trong chuyện cưới gả có rất nhiều quy củ và cấp bậc lễ nghĩa. Vì thế, sau khi chọn ngày, bà nội Cố đặc biệt kêu Cố Giang và Hứa Tư Ý đến bên cạnh, dặn dò từng người một.

Một trong số đó, là một tuần trước khi đính hôn Cố Giang và Hứa Tư Ý không thể gặp mặt.

Cố Giang nghe vậy nhíu mày, ”Vì sao?”

”Trên người tân nhân đều mang hỉ, gặp mặt hỉ sẽ đối nhau, là điềm xấu.” Bà nội Cố chống trượng cười khanh khách, ”Đều là quy củ tổ tiên định ra, ngay cả lứa cha mẹ con cũng đã đơn giản hóa gần hết rồi, tóm lại nghe bà là được.”

Cố Giang buông mắt, mặt không chút thay đổi nhớ lại gì đó, gật gật đầu.

Rời khỏi nhà cũ, Cố Giang nắm Hứa Tư Ýđi trên đường rừng ngoài cổng. Gió đầu thu mang theo hơi lạnh, nhưng lại gặp đúng ngày nắng, thời tiết ấm áp, khiến người ta không hề cảm thấy cái lạnh.

Hứa Tư Ý hơi đỏ mặt, hạ mắt, nhìn bóng cô và Cố Giang trên mặt đất, một cao một thấp, hài hòa không nói nên lời.

Cả quãng đường không ai nói chuyện.

Không biết thế nào, trong chớp mắt này, Hứa Tư Ý bỗng nhiên hiểu ra hương vị ”Thời gian ôn nhu năm tháng tĩnh hảo”.

Cô lại cảm thán duyên phận thần kỳ.

Năm đó ở phụ cận trường trung học tình cờ gặp nhau, có lẽ thật sự là ý trời, không phải thế thì sao lòng vòng quanh co nhiều… năm như vậy, lại có thể bất ngờ gặp lại khi phỏng vấn hội học sinh.

Hứa Tư Ý nghĩ đến một câu, tất cả cuộc gặp gỡ trên thế gian, đều là xa cách từ lâu rồi gặp lại.

Suy nghĩ trong đầu đang bay loạn, chợt, bàn tay to nhẹ gãi lòng bàn tay non mịn của cô.

”Suy nghĩ cái gì?” Cố Giang đưa mắt nhìn cô.

”… Không có gì.” Hứa Tư Ý lắc đầu, nói, ”Em chỉ đang nghĩ, mọi người thế hệ trước có vẻ coi trọng mê tín, chuyện một tuần trước khi đính hôn không thể gặp mặt, hẳn là không cần quá để ý đâu.”

Hơn nữa, y theo tính tình ly kinh phản đạo bướng bỉnh lỳ lợm lật trời lật đất lật không khí của vị đại lão Smart này, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết anh sẽ không để trong lòng lời dặn dò mê tín của bà nội Cố.

Trong lòng Hứa Tư Ý cân nhắc.

Nhưng khiến cô không nghĩ tới là Cố Giang không chút để ý đáp lại một câu: ”Chúng ta liền không gặp nhau một tuần vậy.”

Hứa Tư Ý nghe vậy sửng sốt, hoài nghi lỗ tai mình hỏng rồi, ”Thật sự không gặp nhau một tuần?”

”Ừm.” Thiếu gia nói chuyện nghe tùy ý lại lười biếng, ”Tuy một ngày tôi không thấy em sẽ liền khó chịu, nhưng nên nhịn thì phải nhịn.”

”Vì sao?”

Lời nói vừa dứt, Cố Giang dừng bước không đi nữa, quay đầu nhìn cô. Hứa Tư Ý giương mắt đối diện với mắt Cố Giang, anh nhìn cô chăm chú, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình cô.

Cố Giang nắm tay cô đưa tới bên môi, kề sát, ”Tôi không muốn có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nữa.”

Dù một phần mạo hiểm cũng không thể có.

Hứa Tư Ý ngơ ngẩn chớp chớp mắt, phản ứng lại, ”Là vì bà nội nói trên người tân nhân đều mang hỉ, gặp mặt sẽ không tốt? Anh sợ điềm xấu?”

Cố Giang lại hôn một chút mu bàn tay cô, ”Ừm.”

Trong lòng Hứa Tư Ý hơi kinh ngạc.

Vị nhân vật cấp đại lão trùm sò này, không sợ trời không sợ đất không có chuyện vô liêm sỉ gì chưa từng trải qua, ai có thể nghĩ đến, có một ngày anh sẽ vì cô mà sợ một câu ”Điềm xấu”…

Lúc này điện thoại Cố Giang vang lên. Anh nhìn một cái, là La Văn Lãng gửi tới tin nhắn: ”Lão đại, một hạng mục trước đây đàm phán xong đối phương đã phái người tới ký hợp đồng, thời gian ngay tại buổi chiều hôm nay. Ngài lập tức sẽ đính hôn, gần đây cả ngày vây quanh tâm can bảo bối của ngài, có thể bớt chút thời giờ xử lý triều chính được không?”

Ngay sau đó là một tin khác: Hôm nay nghe nói Trần Hoài Vọng và Vưu Nghê Nghê cũng sang đầu năm sau đính hôn, ông đây đang rất buồn bực, hai người có dám ra đây không?

Cố Giang không trả lời, thu lại điện thoại đang muốn nói với Hứa Tư Ý, trong chớp mắt đó, một thân thể thơm thơm mềm mềm bỗng nhiên nhào vào trong lòng anh.

Là kiểu rất nhiệt tình, là kiểu ôm ấp giống như ôm gấu, lúc bổ nhào đến vì anh cúi đầu không phòng bị, trán cô suýt nữa đυ.ng vào cằm anh…

Trong mắt Cố Giang hiện lên nét kinh ngạc, bất giác thu hai cánh tay, ôm chặt cô gái trong lòng.

“Làm sao vậy?” Anh nhíu mày, môi hôn một chút lêи đỉиɦ đầu xù của cô, bàn tay nhẹ vỗ lưng cô.

Đôi má mềm mại của tiêu tổ tông kia cọ cọ anh, giọng nói mềm nhẹ ngọt ngào, giống như tiếng kêu của con mèo nhỏ, lẩm bẩm nói: ”Bạn học Cố Giang.”

Giọng nói của anh không tự giác được liền trầm nhẹ xuống, ”Ừm?”

”Em đã từng nói với anh chưa,” Mặt cô hồng hồng, giống như sắp bị cả bình phấn hồng nhấn chìm, xấu hổ nhẹ giọng nói hết câu, ”Rằng em thật sự rất thích anh nha?”

Nửa giây yên tĩnh.

Cố Giang ngoéo.. môi, nâng cằm cô gái nhỏ lên, cúi đầu, mổ một cái lên cánh môi xinh xắn mềm mại kia, ”Thích bao nhiêu?”

Anh mặt trời chiếu lên gương mặt tươi cười dịu dàng của Hứa Tư Ý. Con mắt cô lấp lánh, nhìn anh, vô cùng chân thành nói: ”Đáp án này rất dài, em muốn dùng cả đời mới có thể trả lời anh.”

Cố Giang nhíu nhíu mày, ”Cả đời?”

”Đúng vậy.” Cô gật gật đầu.

”Không đủ.” Anh dùng lực ấn cô vào trong ngực, nhắm mắt lại, chóp mũi vô cùng thân mật cưng chiều cọ cọ khuôn mặt cô, thấp giọng nói: ”Em là của tôi. Kiếp sau của em, tôi cũng định trước rồi.”

Hứa Tư Ý: ”…”

”Quên năm đó tôi nói gì rồi hả?” Cố Giang híp mắt, ngón tay thon dài vuốt mũi cô, lại trở về bộ dạng quần là áo lượt cà lơ phất phơ kia.

Hứa Tư Ý không phản ứng kịp, khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt: ”… Anh đã nói cái gì?”

Cố Giang nói: ”Đời này tôi yêu em đến mức không thể tự thoát khỏi. Kiếp sau, đổi thành em thích tôi đến phát điên đi.”

Hứa Tư Ý hé miệng cười, quay đầu nhìn sang chỗ khác, ”Để em suy xét đã.”

Cố Giang khẽ nhướn mày, ”Suy xét?”

Hứa Tư Ý tinh nghịch cười, không nói lời nào.

Anh tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cắn môi cô, đè thấp giọng: ”Dám không đán ứng, tôi liền hôn chết em.”

”… Anh uy hϊếp người ta không thể đổi cách nói khác sao?!”

Đại thiếu gia buông mắt suy nghĩ, quả nhiên thay đổi cách nói, ”Dám không đáp ứng, cuối tuần này em cũng đừng xuống giường.”

”… …”

Làm phiền làm phiền rồi, so sánh với nhau vẫn là câu uy hϊếp kia có vẻ dễ tiếp thu hơn…

Hứa Tư Ý bị sặc nước bọt của chính mình, lặng im vài giây, nói; ”Anh nói vậy không đúng.”

Cố Giang nhìn chằm chằm cô.

Hứa Tư Ý nghiêm túc gằn từng chữ nói: ”Em yêu anh, chưa bao giờ ít hơn anh yêu em.”

Gió lẳng lặng thôi, ánh mặt trời lẳng lặng rắc xuống, trên đường rừng chỉ có lá rụng đầy đất, thời gian quyến luyến, cùng với hai người bọn họ.

Cố Giang hôn môi cô, cười, ”Cả đời quá ngắn rồi.”

”Ừm?”

Vì vậy tôi chỉ có thể dùng tất cả sinh mệnh còn lại của tôi, từng giây từng giây một mà yêu em.”

Tiểu 41(?), ba đời, chúng ta đã ước hẹn rồi.