Chương 67

Hứa Tư Ý chưa bao giờ nghĩ tới, đời này lại có thể thấy được cảnh tượng cha mẹ tụ họp cùng một chỗ.

Trong phòng khách lớn của nhà cũ tụ tập không ít người. Gia chủ Cố gia bà nội Cố ngồi ở chủ tọa, mặc trang phục thời Đường, nắm trong tay một cây trượng gỗ lim khắc hoa, trên mặt là nụ cười ôn hòa. Bên tay phải bà là Cố phụ Cố mẫu, bên tay trái là Hứa phụ Hứa Quảng Hải và Hứa mẫu Lâm Lan.

Đôi vợ chồng trung niên đã ly hôn này an tĩnh ngồi trên sofa, giữa hai người là một khoảng cách không nhỏ, không nói gì, cũng không hề trao đổi ánh mắt. Không có bất kỳ cái gì khác biệt so với hai người xa lạ chưa từng gặp nhau.

Lúc này, bà nội Cố chú ý tới đôi thanh niên vừa vào cửa, tươi cười trên mặt phút chốc càng lớn hơn, cười mỉm nói: ”Thấy chưa, vừa mới nhắc đến thì người đã tới rồi.”

Tầm mắt Hứa Tư Ý nhanh chóng quét một vòng Hứa phụ và Hứa mẫu, thu hồi lại, cố gắng nở một nụ cười không lớn với bà nội Cố, ”Con chào bà.” Sau đó lại chào hỏi bốn vị trưởng bối khác.

Khóe miệng Cố Giang gợi lên một nụ cười cực kỳ nhạt, ”Bà nội.” Ánh mắt hơi đổi, ”Hứa bá phụ, Lâm bá mẫu.”

Bà nội Cố và Hứa phụ Hứa mẫu gật đầu với anh.

Bên cạnh, Cố phụ Cố mẫu bị triệt để xem nhẹ không để ý đến lại hơi hơi đổi sắc mặt.

Cố phụ tức giận nhăn mày, giật giật môi muốn nói gì đó, nhưng còn chưa nói ra lời liền bị ánh mắt của bà cụ chặn lại. Giận không dám nói gì, ông đành tiện tay bưng chén sứ Thanh Hoa lên uống một ngụm, lại đặt mạnh lên bàn, phát ra một tiếng ”Ầm” nặng nề.

Cố mẫu ghé mắt lạnh lùng liếc chồng một cái, không nói gì.

Cố Giang dắt Hứa Tư Ý ngồi bên cạnh bà nội Cố, buông mắt, sắc mặt bình tĩnh vô biểu tình.

Cả phòng khách yên tĩnh trong nháy mắt.

Hứa Tư Ý bị không khí quỷ dị này khiến cho toàn thân không được tự nhiên, hơi mím môi, giương mắt, lặng lẽ đánh giá nét mắt rõ ràng có chút không tự nhiên của cha mình, với gương mặt sắp đen thành đáy nồi của cha Cố Giang, lại đánh giá tiếp gương mặt giống nhau đều trầm xuống không nhìn ra được cảm xúc gì của mẹ mình và mẹ Cố Giang, 囧 囧.

Không khí thương lượng hôn sự này có thể nói là vô cùng quỷ dị…

Trên trán cô yên lặng trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh, trong lòng bất ổn bồn chồn.

Lúc này, bà nội Cố biểu hiện trấn định nhất phòng mở miệng nói. Vẫn là vẻ mặt hòa ái cười híp mắt, bà cụ nói với Hứa phụ Hứa mẫu: ”Hứa tiên sinh, Lâm thái thái, hôm nay mạo muội mời hai người đến tệ xá như vậy, cụ thể là vì cái gì, con tôi với con dâu cũng đã nói rõ ràng rồi. Giang Chi nhà tôi và Hứa Tư Ý nhà hai người đã kết giao được một đoạn thời gian, tính cách hai đứa nhỏ lại thích hợp, cảm tình cũng ổn định, qua mấy ngày nữa cho Giang Chi và Hứa Tư Ý đính hôn, không biết ý của hai vị thế nào?”

Lời nói vừa dứt, Hứa phụ Hứa mẫu giật mình còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói trầm thấp sạch sẽ lại vang lên trước một bước, cười nhạt nói: ”Bà nội, vẫn là để con nói đi.”

Bà nội Cố quay đầu nhìn về phía cháu trai mà mình yêu thích nhất, mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.

Hứa Tư Ý khẩn trương ngồi thẳng dậy, thấy môi mỏng Cố Giang khẽ nhúc nhích muối nói gì đó, liền lén lút túm chặt anh, trừng lớn mắt, thấp giọng nói: ”Anh muốn nói gì với cha mẹ em?”

Cố Giang buông mắt, chỉ thấy một cánh tay tuyết trắng đang nắm chặt góc áo anh. Anh chợt hơi hơi nhíu mày, cầm móng vuốt nhỏ kia nhẹ nhàng nhéo, dùng âm lượng chỉ có cô mới nghe thấy, nói: ”Muốn kết hôn với em, người chung sống với em cả đời là tôi, chuyện cầu hôn đương nhiên là để bản thân tôi nói với cha mẹ em.”

Ánh mắt Hứa Tư Ý lấp lánh nhìn anh, trên mặt tràn ngập tò mò.

Cố Giang ngoéo khóe miệng… một cái, bà tay to sờ sờ đầu xù của cô, giống như trấn an một con mèo nhỏ láu lỉnh.

Cô không nói gì, đôi mắt bồ câu chớp chớp, ngoan ngoãn gật đầu với anh, ý là ”Vậy anh nói đi”.

Sau đó lại là vài giây yên tĩnh.

Cố Giang điều chỉnh dáng ngồi trên ghế sofa, hai chân dài rộng mở, thân thể thoáng nghiêng về phía trước, khuỷu tay giao nhau đặt lên hai đầu gối mình. Khác với vẻ tùy tiện thoải mái cà lơ phất phơ ngày thường, lúc này, sắc mặt anh bình thản, không có biểu tình gì, dáng vẻ cả người nghiêm túc hiếm thấy.

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn anh, đợi anh mở miệng.

Trong chốc lát, Cố Giang nói: ”Hứa bá phụ, Lâm bá mẫu, trước đây cháu cũng ít nhiều từng tiếp xúc với hai vị, cháu nghĩ việc tự giới thiệu đơn giản chắc là có thể miễn rồi.” Giọng nói của anh trầm thấp chưa từng có trước nay, vững vàng mà bình tĩnh, ”Cháu và Hứa Tư Ý biết nhau từ hơn một năm trước. Lúc ấy cháu đến Đồng thị làm việc, ở phụ cận trường học cô ấy từng gặp cô ấy một lần, bắt đầu từ thời điểm đó, cháu chưa từng quên cô gái tên Hứa Tư Ý này.”

”…”

Sao lại mạc danh kỳ diệu, nói ra câu chuyện gặp nhau cũ hiếm ai biết này rồi…

Trong đầu Hứa Tư Ý lờ mờ, kinh ngạc nhìn anh.

Vài vị trưởng bối trong phòng khác cũng rõ ràng không ngờ tới đôi thanh niên này còn có một đoạn tình cảm tương tự ”Yêu sớm” như vậy, trong chốc lát đều ngây ngẩn cả người.

So với những người khác với biểu tình khác nhau, sắc mặt Cố Giang từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh. Anh nói tiếp: ”Sau đó lần thứ hai thấy cô ấy, là lúc cô ấy học năm nhất. Lúc đó cô ấy tới phỏng vấn hội học sinh, buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy kẻ ô vuông, cháu nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên liền nhớ kĩ, xác định là người mà cháu nhớ rất nhiều năm trước. Lúc ấy cháu tự nói với mình, cháu bỏ lỡ cô ấy một lần, bây giờ cho dù chết cũng sẽ không buông tay. Vì vậy cháu bắt đầu mỗi ngày lượn quanh cô ấy, quấn quít làm phiền, bám riết không tha.”

Nói tới đây, Cố Giang bỗng nhiên tự giễu cười, buông mắt, ”Trước khi cháu gặp được Hứa Tư Ý, cháu chưa bao giờ biết đến ‘Thích’ và ‘Yêu’ là cảm giác gì. Có lần cháu cho rằng, chính mình là một người lạnh lùng đến mức sẽ không sinh ra loại tình cảm đó. Cháu vô cùng cảm kích sự xuất hiện của Tư Ý, cô ấy khiến cháu học được cách thích một người, yêu một người, cũng cho cháu biết cảm giác được thích và được yêu là như thế nào.”

Hứa Tư Ý yên lặng nhìn Cố Giang. Nghe người đàn ông nói câu cuối cùng, mũi của cô bỗng nhiên có hơi chua xót.

Trong mắt cô, anh luôn giống như siêu nhân, mạnh mẽ đến mức không gì không làm được, giống như trên đời này không có bất kỳ thứ gì có thể khiến anh lùi bước, khiến anh thỏa hiệp.

Anh tự tin mà mạnh mẽ, chưa bao giờ lộ ra mặt yếu ớt của mình trước bất kỳ người nào.

Nhưng hôm nay, tại trường hợp này, anh lại chân thành nói với cha mẹ cô, nói ra lời nói mà cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến…

Hốc mắt Hứa Tư Ý ẩm ướt, giơ tay bụm miệng.

Trong ánh mắt bà nội Cố cũng thêm một chút sầu não nhàn nhạt, ghé mắt, bất động thanh sắc liếc nhìn Cố phụ Cố mẫu một cái. Đôi vợ chồng trung niên này lại cúi đầu, sắc mặt không rõ, không biết là suy nghĩ cái gì.

Sau một lúc lâu an tĩnh, giọng nói trầm thấp mà ổn định của Cố Giang lại tiếp tục. Anh nói: ”Cháu thật sự rất yêu Tư Ý, cháu hi vọng có thể đi cũng cô ấy cả quãng đời còn lại. Cháu vô cùng chắc chắn, cháu và cô ấy là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của nhau. Vì vậy cháu thành thật xin phép bá phụ bá mẫu đồng ý cho Tư Ý đính hôn với cháu, từ nay về sau, để cháu thay hai người chăm sóc tốt cho cô ấy, che chở cô ấy, yêu thương cô ấy, sẽ không để cô ấy chịu bất kỳ tổn thương nào.”

Giọng nói và dáng vẻ của anh lúc nói xong lời cuối cùng càng lúc càng thành khẩn, cuối cùng, trầm giọng hỏi: ”Có được không ạ?”

Nghe xong lời này, đáy mắt Hứa phụ Hứa mẫu không hẹn đều cùng nổi lên nét kinh ngạc. Cố thị là vọng tộc hiển hách có tiếng của Yến thành, tuy vài năm nay Cố Giang và con gái mình kết giao cảm tình ổn định, không có bất kỳ rắc rối nào, nhưng trong mắt Hứa phụ Hứa mẫu, Cố Giang sinh ra là công tử phú gia danh môn, ngậm thìa vàng lớn lên, phụ nữ ưu tú bên người như cá vượt sông, cậu ta nhất định không muốn định ra quá sớm.

Còn Hứa phụ dù là chủ một xí nghiệp quốc doanh, nhưng sau khi ly hôn với Phó Hồng Linh, kinh tế gia đình tối đa cũng chỉ là một gia đình phổ thông có tiền, Hứa mẫu lại còn là một người từng ly dị lại còn có một đứa nhỏ mới học tiểu học. Thực lực kinh tế của hai bên gia đình, có thể nói là chênh lệch vĩ đại.

Bởi vậy Hứa phụ Hứa mẫu tuyệt đối không nghĩ tới, bên cầu hôn trước lại là Cố gia.

Trong phòng khách chốc lát không có ai nói chuyện.

Vài giây sau, lại là bà cụ mở miệng phá tan trầm mặc. Bà nội Cố cười nhìn về phía Hứa phụ Hứa mẫu, nói: ”Đứa nhỏ Tư Ý này, xinh đẹp, dịu dàng, hiểu chuyện, hiếu thuận, không chỉ Giang Chi nhà chúng tôi thích con bé, tôi cũng rất thích. Có thể dạy dỗ ra một đứa bé ngoan như vậy, hai người cũng không dễ dàng.”

”…” Trên mặt Hứa mẫu lộ vẻ xấu hổ, nở nụ cười nói: ”Ngài đừng nói vậy, thiếu gia Cố Giang mới thật sự là ưu tú, nhân trung long phượng.”

”Được rồi, hai đứa nhỏ nhà chúng ta đều tốt cả, vừa vặn thành một đôi.” Bà cụ tùy ý khoát tay, hỏi: ”Vậy chuyện hôn sự này, ý của hai vị là?”

Hứa mẫu cong cong môi, nói: ”Chỉ cần Tư Ý đồng ý, tôi không có ý kiến.”

Bà cụ nghe vậy thoáng chốc mặt mày hớn hở, ghé mắt, lại nhìn về phía Hứa phụ, ”Hứa tiên sinh, ngài thấy thế nào?”

Sắc mặt Hứa phụ có chút phức tạp, nhìn con gái, lại nhìn Lâm Lan, trầm ngâm chốc lát mới nở nụ cười nói:”Chuyện của thanh niên thì cứ để cho bọn chúng quyết định, tôi cũng không có ý kiến.”

”Được được được, tốt quá rồi.” Tâm tình bà cụ rất tốt, cười không ngừng được gật đầu, ánh mắt rơi trên người con trai và con dâu, nói, ”Chuyện đính hôn cứ định như vậy đi. Hôm nào tôi sẽ tìm đại sư tính toán một chút, còn sính lễ thì nhờ nhà thông gia chuẩn bị.”

Cố phụ Cố mẫu gật đầu, cũng kính, ”Đã biết, mẹ.”

Hứa Tư Ý ở một bên trợn mắt há hốc mồm: “(⊙o⊙)…”

Liền…

Quyết định luôn rồi hả?

Tuy cha mẹ hai bên đều đã gặp mặt, nhưng… Đương sự là cô hình như còn chưa phát biểu rõ ràng mà.

Này này, mọi người không phải là đã hoàn toàn quên mất ý kiến của con rồi đấy chứ T T…

Bà nội Cố vui tươi hớn hở bắt đầu tán gẫu với Hứa phụ Hứa mẫu chuyện trước đây của Cố Giang. Hứa phụ Hứa mẫu mỉm cười nghe, nhưng từ đầu đến cuối hai người vẫn luôn không trao đổi gì.

Cố phụ Cố mẫu thường thường liếc nhìn Cố Giang, dường như muốn nói gì đó, nhưng thấy Cố Giang mặt vô biểu tình, ngay từ đầu cũng không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đành phải nuốt lại lời nói.

Hứa Tư Ý cúi đầu, có chút buồn bực mà phồng miệng, bả vai nhỏ hạ xuống, biểu tình ủ rũ.

Chợt, đầu mũi nhỏ bị người nhẹ nhàng vuốt một cái.

Cô nâng mắt.

Cố Giang nhướn mày cười như không cười nhìn cô, lười biếng nói: ”Lại ngẩn người. Nói, suy nghĩ cái gì?”

Hứa Tư Ý hơi mím môi, lắc đầu, ”Không có gì.”

Khóe miệng Cố Giang nhẹ mím, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô kéo đi, lễ phép nói với vài vị trưởng bối trong phòng khách: ”Bà nội, Hứa bá phụ Lâm bá mẫu, cháu có chút việc muốn nói riêng với Hứa Tư Ý, xin lỗi vì không thể tiếp chuyện được rồi.” Nói xong, không phân trần gì liền nắm Hứa Tư Ý lên lầu.

Cố phụ nhăn mày, tự nhủ nói thầm: ”Có chuyện gì mà phải nói bây giờ.”

Bà nội Cố cười híp mắt, suy nghĩ đến chuyện có thể nhìn thấy cháu trai mình đính hôn với người trong lòng của nó, liền cười không khép miệng được, nói: ”Thanh niên mà, kệ bọn chúng đi, vợ chồng son vui vẻ là được.”

*

Hứa Tư Ý bị Cố Giang kéo đi cả quãng đường. Anh người cao chân dài, bước chân cũng lớn, trong ngày thường để chiều theo chân ngắn nhỏ của cô luôn cố gắng đi chậm lại. nhưng hiện giờ dường như lộ ra chút vội vàng nôn nóng không thể hiểu được, đi rất nhanh.

Cô khó nhọc đi theo, thở hồng hộc hỏi: ”Anh muốn nói gì với em?”

Cố Giang không đáp lời, dùng lực nắm chặt bàn tay nhỏ trong tay, lên đến lầu hai, tiện tay đây ra một cửa phòng liền tiến vào. Vào cửa, đóng lại, sau đó một tay giữ cô gái nhỏ trong lòng lên ván cửa.

Hứa Tư Ý hoảng sợ, lưng dựa lên ván cửa, tim đập thình thịch, một đôi mắt trong suốt sạch sẽ ngơ ngác mở to nhìn anh. Không biết anh muốn làm gì.

Cố Giang cũng buông mắt nhìn cô chằm chằm, không nói gì.

Trong thư phòng im lặng, hô hấp hai người lần lượt thay đổi, tất cả đều yên lặng không một tiếng động. Trong không gian lớn như vậy cực kỳ yên tĩnh.

… Còn may là không phải buổi tối…

Bằng không, loại tình cảnh cửa đông(*) phối hợp với ánh mắt sâu không thấy đáy của vị đại lão Smart này… Thật sự là có chút tà ác… Trong đầu Hứa Tư Ý mơ mơ màng màng suy nghĩ.

(*)tương tự như vách tường đông (kabedon – của Nhật)

Đúng lúc này, Cố Giang đưa tay nắm lấy cằm của cô, nâng lên, giọng nói trầm thấp, ”Nói, em suy nghĩ cái gì, hm?”

Khoảng cách hai người rất gần. Trong miệng anh vẫn còn hơi có mùi vị của kẹo bạc hà, phả trên làn môi cô, tê mát, ngứa. Mặt Hứa Tư Ý nóng lên, bất giác quay đầu muốn tách khỏi, miệng nói lòng vòng: ”Không, không nghĩ gì cả…”

Tay Cố Giang lại dùng sức, không cho cô trốn, trong con ngươi đen hiện lên nét tươi cười đùa giỡn, miễn cưỡng nói: ”Em nghĩ cái gì ông đây đều biết rõ cả.”

Hứa Tư Ý bị mắc kẹt, bị ánh mắt kia nhìn không hiểu ra sao lại chột dạ, hắng giọng nói: ”Vậy sao? Vậy anh nói xem em suy nghĩ cái gì?”

Khóe miệng Cố Giang hơi nhếch lên, không nói lời nào. Hứa Tư Ý sợ nhất là ánh mắt mọi việc đều được tính toán trong lòng bàn tay này của anh, mấp máy môi, tăng thêm can đảm đối diện với anh, ”Nói nha. Em suy nghĩ cái gì.”

Cố Giang vẫn không nói chuyện. Anh rũ mắt cười như không cười nhìn cô trong chốc lát, sau đó đưa tay, như thể biến ma thuật mà không biết từ chỗ nào biến ra một hộp màu hồng. Mở ra, một cái nhẫn kim cương xinh đẹp nằm bên trong.

Hứa Tư Ý sửng sốt, trong đầu lóe sáng đoán được gì đó.

Nháy mắt tiếp theo, một màn khiến cô suốt đời khó quên đã xảy ra — Cố Giang buông lỏng cô ra, bất chợt cong một đầu gối, quỳ xuống trước mặt cô. Động tác này khiến vài dệt quần tây của anh căng ra, hình dáng đôi chân dài của anh liền lộ rõ, thon dài cân xứng, xinh đẹp giống như hai cây bạch dương.

”…” Cả người Hứa Tư Ý đều đã kinh ngạc, che miệng lại, không nói thành lời.

Ánh chiều tà từ ngoài cửa vẩy đầy đất, bóng dáng người đàn ông cao lớn rắn rỏi đắm chìm trong ánh sáng vàng, ngay cả đôi mắt xưa nay đen lạnh của anh cũng nhuộm nhàn nhạt lo lắng. Anh quỳ một gối xuống, nhìn chằm chằm cô, dáng vẻ thành kính nhìn lên.

Anh trầm giọng, gằn từng chữ nghiêm túc nói: ”Hứa Tư Ý, công chúa mà tôi yêu nhất, xin hỏi em có đồng ý trở thành vị hôn thê của tôi, sớm định ra ước hẹn tam sinh với tôi không?”

”…”

Lần đầu tiên có người dùng ”Ước hẹn tam sinh” trong lúc cầu hôn…

Ngay cả cầu hôn lại có thể vẫn theo hình thức của gia tộc như vậy sao?

Vị đại lão này thật đúng là một đi không trở lại trên con đường Smart.

Trong lòng Hứa Tư Ý đã chạy qua một đại quân súng đạn, nhìn Cố Giang, che miệng cười, ánh mắt lại ướŧ áŧ. Đây là lần đầu tiên trong đời mà cô biết, hóa ra con người thật sự sẽ hạnh phúc đến mức chảy nước mắt.

Cố Giang nhàn nhạt nhếch môi, trong con ngươi ánh lên ý cười, sáng rực như sao. Lại hỏi lần nữa, lúc này giọng nói trở về trầm nhẹ: ”Tôi có vinh hạnh được nghe ba chữ ”Em đồng ý” sao?”

”Em…” Hứa Tư Ý nghẹn ngào, nói đều có chút không lưu loát, chỉ có thể dùng lực gật đầu với anh, ”Em đồng ý.”

Chiếc nhẫn được đeo lên ngón áp út trắng nõn tinh tế của cô gái.

Cố Giang nắm lấy cái tay nho nhỏ mềm mại kia, cúi đầu, hôn lên một nụ hôn thành kính, sau đó dính sát trán vào, giọng nói khàn khàn đến mức không thể nghe rõ, ”Cảm ơn em, cô gái của tôi.”

*

Màn đêm buông xuống, bà cụ và Hứa phụ Hứa mẫu dùng xong bữa tối, liền phái trợ lý Bạch đưa Hứa phụ Hứa mẫu về nhà của từng người.

Ô tô chạy như bay trên đường, tài xế yên lặng lái xe, trợ lý Bạch ngồi ghế lái phụ, ghế sau là đôi nam nữ trung niên từ lúc gặp mặt cũng chưa từng nói với nhau một câu.

Trong xe yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, Hứa Quảng Hải ghé mắt nhìn thoáng qua sườn mặt Lâm Lan che kín dấu vết năm tháng, nhưng lờ mờ có thể thấy được phần ôn nhu dịu dàng lúc tuổi trẻ. Sau vài giây do dự, Ông rốt cuộc không nhịn được, giật giật môi, thử thăm dò gọi một tiếng tên vợ cũ: ”… Lâm Lan.”

Lâm Lan nhìn cảnh đêm chạy như bay qua cửa sổ, nghe vậy, cũng không có phản ứng lớn, ”Ừm.”

Hứa Quảng Hải nói: ”Chuyện tên người Pháp kia, tôi đều đã nghe Tư Ý kể… Tôi rất tiếc. Bà chịu khổ rồi.”

Giọng điệu Lâm Lan xa cách mà yên lặng, lạng nhạt lễ phép cười cười, ”Cảm ơn quan tâm.”

”Nghe nói hiện giờ bà thuê phòng một mình ở cùng đứa nhỏ tại Yến thành, nghe không dễ dàng…” Hứa Quảng Hải dường như có chút khẩn trương, hai tay vô thức nắm vào nhau, dùng lực nhéo, ”Nếu, Nếu cần giúp gì, bất cứ lúc nào bà cũng có thể tìm tôi, tôi…”

Còn chưa dứt lời, liền bị Lâm Lan lạnh nhạt ngắt ngang, ”Cảm ơn ý tốt của ông, tạm thời không cần.”

Trong xe lại một lần nữa rơi vào yên lặng.

Hồi lâu sau, Hứa Quảng Hải dường như rốt cuộc cũng hiểu được gì đó, chua xót cong môi, nói: ”Nhiều năm như vậy, bà vẫn còn hận tôi.”

Ai ngờ Lâm Lan nghe xong, lại nở nụ cười như thể nghe thấy một chuyện cười, đưa mắt, lần đầu tiên nhìn về phía Hứa Quảng Hải từ khi gặp lại. Bà nói: ”Tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi.”

Hứa Quảng Hải: ”…”

”Nói không cần ông giúp đỡ, cũng không phải bởi vì tôi còn hận ông, mà là quả thực tạm thời không cần.” Giọng Lâm Lan ôn hòa trầm nhẹ, vân đạm phong khinh, ”Yêu là cơ sở của hận. Mười năm, giữa chúng ta không có yêu, đương nhiên cũng sẽ không còn có hận.”

Hứa Quảng Hải quay đầu, trầm mặc.

Lâm Lan cười nhạt, ”Tôi sớm đã buông bỏ rồi.”

”…” Hứa Quảng Hải gật gật đầu, cũng cười, khàn giọng nói: ”Vậy là tốt rồi.”