Cố Bạc Chi và La Văn Lãng đều nổi danh là không rượu không vui, có hai tửu tiên ở đây muốn không uống rượu trên căn bản là không có khả năng.
Sau khi mọi người theo thứ tự ngồi vào vị trí, Cố Bạc Chi mới chậm rãi khui hai chai rượu đỏ, thong dong để xuống bàn rồi bình thản đẩy đến trước mặt Hứa Tư Ý, nói: "Em dâu, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em, không say không về!"
Hứa Tư Ý sửng sốt một chút, hơi 囧, đang muốn khoát tay cười từ chối, Cố Giang ngồi kế bên đã lên tiếng trước, giọng thờ ơ: "Em ấy không uống rượu."
Cố Bạc Chi xì một tiếng, "Cũng không phải sinh nhật cậu, tôi nói chuyên với nhân vật chính hôm nay mà. Đêm nay thọ tinh lớn nhất, uống hay không phải hỏi ý em dâu, cậu nói không nghĩa lý gì hết."
"Đúng đúng!" La Văn Lãng xem náo nhiệt, không chê chuyện lớn, cợt nhả mà chen vào lý sự, "Anh Giang, người hầu nhỏ đã trưởng thành, anh không thể coi cô bé như con gái nữa. Uống một chút thôi! Rót rót!" Vừa nói vừa đứng dậy, cầm chai rượu lên rót vào ly của Hứa Tư Ý.
Lâm Vị thấy thế, trợn mắt, hung hăng nhéo hông La Văn Lãng một cái đau điếng.
La Văn Lãng đau đến hít mạnh một hơi, gắt: "Đồ hư đốn muốn mưu sát chồng hả?"
Lâm Vị không để ý tới hắn, quay đầu cười nói với Hứa Tư Ý: "Tư Ý, hôm nay sinh nhật của em, ở đây em là lớn nhất, muốn uống rượu không tự em quyết định, chỉ cần thấy vui là được...." Nói xong hơi khựng lại, trợn một cái xem thường đầy xinh đẹp, "Không cần để ý đến cái tên khốn này."
Trên mặt La Văn Lãng lộ ra nụ cười khô khốc, ghé qua bên tai Lâm Vị thấp giọng, nói: "Nay nhiều người mà, con mẹ nó chừa chút mặt mũi cho anh được không hả?"
Lâm Vị thản nhiên liếc hắn một cái, "Chỉ chướng mắt anh ăn hϊếp con nít ngoan mà thôi."
"Không sao." Hứa Tư Ý tự hỏi một lát, cười nhẹ, "Như vậy đi, em uống một ly với mọi người."
Vừa nói vừa nâng cốc lên.
La Văn Lãng cười, vui tươi hớn hở chuẩn bị rót rượu cho Hứa Tư Ý, ai ngờ đúng lúc này, một bàn tay khớp xương rõ ràng bỗng vươn đến, lấy cái ly chắn miệng cốc lại.
La Văn Lãng dừng động tác rót rượu, ngây ngẩn cả người.
Hứa Tư Ý cũng ngây ra theo.
"Tôi nói, Hứa Tư Ý không uống rượu." Cố Giang mặt không thay đổi cầm lại cốc, đẩy một ly nước chanh đến trước mặt cô nhóc, ngón trỏ tùy ý gõ ly thủy tinh trong suốt một cái, "Em ấy uống cái này."
Cô lấy tay kéo kéo tay áo anh lại.
Cố Giang nghiêng đầu, người kề sát đến gần cô, "Ừm?"
"Như vậy không tốt lắm đâu." Bên tai vang lên tiếng nói mềm mại dịu dàng, thăm dò, nói: "Mọi người đặc biệt tới chúc sinh nhật em, vậy thì cụt hứng quá! Chỉ một ly nhỏ thôi, nhỏ xíu xíu thôi."
Cố Giang lười biếng đáp: "Không được."
Say rượu nhức đầu hại thân, anh không nỡ.
Cô bé con lại buồn bực nhăn đôi mày lại, hỏi: "Vì sao?"
Cố Giang dùng đuôi mắt liếc cô một cái, nhướn cao mày: "Em uống rượu rồi quậy gì em không biết à?"
"....."
Chỉ một ly rượu đỏ nhỏ mà thôi, nào dễ say như vậy! Lần trước rõ ràng là do cocktail độ quá cao thôi!
Hứa Tư Ý phồng đôi má lên to như chú cá vàng, cúi đầu, quấn lấy ngón tay, đáng thương than thở: "Nhưng em cũng đã mười tám tuổi, cả một ly rượu nhỏ cũng không thể uống sao."
Cố Giang quay đi...chuyển tầm mắt tới bên khác, đầu lưỡi liếʍ liếʍ răng hàm. Không thèm nhìn cô.
Bộ dạng vốn mềm mại đáng yêu vậy, còn con mẹ nó làm nũng làm nịu với hắn?
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô tìm tìm dưới đáy bàn, lặng lẽ nắm lấy đôi tay to lớn của anh, chọt chọt, nắm nắm, giọng mềm nhũn, lí nhí làm nũng: "Một chén nhỏ không sao đâu mà, thật đấy!"
Đại thiếu gia trơ trơ bất động.
"Chỉ ly nhỏ thôi mà!" cô nhóc vươn ngón út mảnh khảnh trắng trắng ra hiệu làm dấu một chút xíu, đôi mắt to chớp chớp: "Được không?"
Một lát sau, Cố Giang nheo mắt một cái, quay lại như có điều suy nghĩ mà nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười, "Kỳ thật cho em uống cũng được."
Thật á?!
Quá tuyệt!
Mắt Hứa Tư Ý sáng bừng lên, vô cùng vui vẻ: "Vậy hứa rồi đó."
Cố Giang kéo giọng điệu ra thật dài, "Nhưng mà...có điều kiện."
Hứa Tư Ý: "....."
Cô biết ngay đại ca smart chưa bao giờ dễ nói chuyện mà T T.
Ngay cả chuyện như này cũng phải bàn điều kiện sao?
Cô mờ mịt: "Điều kiện gì?"
"Uống một hớp..." Cố Giang dùng ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng chạm vào má cô, "Thì nơi đây."
?
Có ý gì?
Hứa Tư Ý càng thêm mờ mịt, trên đầu hiện ra ba dấu chấm hỏi to đùng.
"Nửa ly, " đầu ngón tay của Cố Giang tiếp tục chậm rãi đi xuống, khẽ chạm vào đôi môi căng mọng mềm mại của cô, ngón tay vuốt nhẹ, giọng lười nhác mà tùy ý, "Là nơi này."
Hứa Tư Ý ngẩn ngơ, mơ hồ hiểu ra là cái gì, hai gò má đùng một cái đã đỏ bừng. Cả người cứng lại.
Đây là trên bàn cơm.....
Đại ca ngài trình độ thả thính của anh thật sự ghê ghớm vậy sao?
"Một ly là thì nơi này. Cứ như vậy mà tự suy ra tiếp." Ngón tay kia tiếp tục, lướt qua hõm cổ thon trắng của cô, dừng lại trên xương quai xanh đương cong mềm mại nọ, khe khẽ nhấn nhẹ.
Ngay sau đó Cố Giang đặt môi sát vào tai cô, giọng nói cố ý nhỏ lại, mang theo chút ám chỉ: "Hôm nay em uống bao nhiêu thì anh làm với em bấy nhiêu, hiểu chứ?"
Hứa Tư Ý bị anh trêu chọc đến cả người bốc khói, cả cọng tóc cũng sắp xì khói, mặt đỏ tai hồng ú ớ: "Anh yên tâm, em chỉ uống chút xíu thôi. Sẽ không nhiều đâu."
"Đừng." Cố Giang lười biếng dựa vào ghế ngồi, một tay nâng cằm, con ngươi đen như cười chế nhạo mà nhìn trân trân cô, nhướn mày, "Em uống bao nhiêu cũng được."
Cô nhóc nghe ra ý ám chỉ đen tối trong lời của người thanh niên, xấu hổ đến muốn kiếm cái lỗ chôn mình vào, cắn cắn môi, đá nhẹ vào đôi giày trắng của anh dưới bàn, giọng lí nhí mà kiên quyết: "Em chỉ uống một ly nhỏ, không có khả năng nhiều hơn."
Ừm, không tồi, là kết quả mà anh muốn.
Cố Giang nhếch môi một cái.
Lúc này, quần chúng vây xem bị cưỡng ép nhét một họng cẩu lương trên bàn rốt cục bùng nổ.
"Này, nói nghe, hai người mùi mẫn thì coi hoàn cảnh chút được không?" Cố Bạc Chi khoa trương chà chà cánh tay, đầy mặt ghét bỏ nói: "Có thả thính nhau thì lát nữa đóng cửa làm cho đã vào, không ai quấy rầy đâu."
"Vậy là sao! Học theo vợ chồng tôi này, tụi tôi chưa bao giờ làm quá trước mặt công chúng hết." La Văn Lãng thò tay ôm lấy bả vai Lâm Vị, nghiêng đầu, "Đúng không Vị Vị?"
Lâm Vị cong môi, cười đến quyến rũ mê hoặc: "Phải."
Ông anh tết tóc chu mỏ ra với cô vợ nhà mình, "Hôn một cái nào."
Lâm Vị tiến tới moah cho hắn một cái
Mọi người: "....." Đậu má có để đường sống cho đám FA này hay không hả?
Cả bàn người trẻ tuổi cười cười nói nói bắt đầu ăn cơm.
Mấy phút sau, sau vài ly rượu, vì có cồn và tâm tình vui sướиɠ kết hợp tác động, nên mọi người đều nói ra hết mọi chuyện.
Cố Bạc Chi và La Văn Lãng hai tên tửu tiên con ông cháu cha này làm như thể hận gặp nhau muộn quá, ôm vai bá cổ, kể tâm sự nhau nghe, kể từ hồi lớp lá đi đến đại học, từ mỹ nhân thể thao đến chính trị quốc tế, thiên Nam địa Bắc khoe khoang đủ đề tài, còn đặc biệt ad weibo của nhau vào.
Lâm Vị và Lưu Hi thảo luận chuyện có nên hẹn cùng đi thi thạc sĩ hay không.
Lục Nghiêu uống say mềm, đứng lên trên ghế mà thè lưỡi thề mình nhất định trước ba mươi tuổi tổ chức được triễn làm ảnh chụp cá nhân. Sau đó lại bị Triệu Duẫn Hạo đen mặt mà lôi xuống.
Trương Địch Phi luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng không nói chuyện với bất kỳ ai. Cô cúi đầu, lạnh nhạt chơi điện thoại, ngẫu nhiên liếc nhìn thọ tinh đêm nay rồi cụng ly, nói ít câu chúc phúc.
Hứa Tư Ý một tay nắm ly rượu, một tay nâng má, lặng yên quan sát đám người trên bàn.
Năm nay cô mười tám tuổi, Cố Giang mười chín, đám bạn cũng đều chừng hai mươi. Bọn họ trong độ tuổi này, trưởng thành hơn thời trung học ngây ngô như tờ giấy trắng, lại tạm thời ngăn cách khỏi xã hội phức tạp ngoài kia. Họ trong độ tuổi luôn cho là mình đã lớn rồi, thích nhất là nói phét về lý tưởng và khát vọng, trải nghiệm nhiều việc không tưởng tượng nổi.
Khóe miệng Hứa Tư Ý cong nhẹ. Nửa ly rượu đỏ khiến đôi má cô hồng hồng, đầu óc cũng hơi mơ hồ.
Cô bỗng thật tò mò, mọi người sau khi trưởng thành sẽ trở thành bộ dạng như thế nào.
Suy tư xong Hứa Tư Ý lại lặng lẽ chuyển tầm mắt qua, nhìn vào bàn tay phải của mình.
Cố Giang bắt chéo hai chân, cà lơ phất phơ ngồi ghế trên. Dưới sự luân phiên oanh tạc của Cố Bạc Chi và La Văn Lãng, anh uống khá nhiều rượu, nhưng sắc mặt như thường, con ngươi đen bình tĩnh mà trong suốt, trừ tư thế ngồi cực kỳ thả lỏng ra thì không có chút nào như say rượu.
Mấy lần uống rượu lần trước quả nhiên đều là giả bộ.
Thật hư hỏng.
Hứa Tư Ý cắn ly âm thầm mà mắng.
Cố Giang như nhận thấy cái gì, xoay đầu lại, tầm mắt đúng lúc đυ.ng vào cặp mặt đen mà sáng ngời kia. Anh nhướn mày, ngón tay như có như không mà nhéo nhéo mũi côi, "Thích nhìn anh thế, đang nghĩ gì?"
Hứa Tư Ý không nói gì, vẫn không chớp mắt mà nhìn theo anh.
Lúc Hứa Tư Ý còn rất nhỏ, cha Hứa từng nói cho cô biết, con đường để một đứa nhỏ lớn dần, là từng lần từng lần mài dũa bản thân cho tốt hơn.
La Văn Lãng, Triệu Duẫn Hạo, Lâm Vị, Lục Nghiêu.... Cô phát hiện mình có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của mọi người sau khi trưởng thành, duy chỉ có Cố Giang là không được.
Vì người thanh niên này mới mười chín tuổi, cả người đã phát sáng, tốt đến mức không thể tốt hơn nữa, cô thật không tưởng tượng ra anh của "càng tốt hơn" sẽ như thế nào.
Đây là người thiếu niên của cô.
Lòng Hứa Tư Ý nảy lên một tia ngọt ngào, quay đầu chỗ khác, ranh mãnh than thở: "Không nói cho anh biết đâu."
Cố Giang khẽ nhíu mày.
Lúc này, một bàn tay bỗng chụp lên lưng Hứa Tư Ý. Hứa Tư Ý giật mình, quay đầu qua nhìn, Vương Hinh đang cầm ly rượu cười tủm tỉm sáp lại gần.
"Sinh nhật vui vẻ muội muội." Vương Hinh nói.
"Cảm ơn." Hứa Tư Ý cụng ly với cô, hơi nhấp một ngụm nhỏ rồi để ly xuống ngẩng đầu nhìn lên, Vương Hinh thì trực tiếp ực hết một ly rượu đầy.
Hứa Tư Ý lập tức nhíu mày, nhẹ nhàng cầm cánh tay Vương Hinh, lo lắng nói: "Hôm nay cậu có uống nhiều quá không đấy?"
"Không có." Vương Hinh không thèm quan tâm khoát tay, hai gò má đỏ hồng, miệng thì nói chuyện rất rõ ràng: "Tớ là vua xã giao, tửu lượng khỏi phải bàn, chấp luôn ba thằng đàn ông yếu yếu cũng không nhầm nhò gì."
"Thôi uống ít chút đi."
"Không sao." Vương Hinh cười rộ lên, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào Hứa Tư Ý, đánh giá mấy giây rồi dời tầm mắt về phía Cố Giang lạnh nhạt kế bên, cuối cùng lại chuyển về Hứa Tư Ý, nghiêm túc nói nhỏ: "41, tớ có thể lén đại ca, nói nhỏ với cậu cái này không."
Hứa Tư Ý mới đầu còn chưa nghe ra cái gì, cười cười: "Đương nhiên rồi."
"Vậy thì tốt rồi...." Vương Hinh bỗng tựa đầu vào vai Hứa Tư Ý, cười ngây ngô mà khẽ khàng, "Tớ có rất nhiều lời giấu trong lòng thật lâu, đặc biệt muốn nói, cũng đặc biệt muốn khóc."
Mùi rượu nồng nặc trên người cô bạn khiến đầu óc Hứa Tư Ý càng mê man. Cô hơi nhíu mày, sờ sờ mặt Vương Hinh, rất nóng, không khỏi lo lắng hỏi: "Không phải cậu uống nhiều quá đấy chứ?"
Vương Hinh không nghe thấy câu nói của Hứa Tư Ý, cô chỉ nhắm mắt lại lẩm bẩm: "Lúc trước tớ có nói với cậu, tớ đã bỏ cuộc với Tần Ngạn Tân đúng không?"
Tần Ngạn Tân?
Hứa Tư Ý rà soát cái tên này trong đầu một vòng, bỗng nhớ ra—— là hot boy ngành kinh tế da trắng nõn, khí chất xuất trần, trong trẻo nhưng lạnh lùng như trăng treo trên bầu trời kia à.
Cô gật gật đầu, "À, tớ có ấn tượng."
"Tớ lén nói cho cậu biết, tớ không có, tớ không có bỏ cuộc, trong thời gian này tớ vẫn nuôi ý tưởng theo đuổi anh ta." Vương Hinh cười rộ lên, cười rồi lại bắt đầu nghẹn ngào, "Nhưng hắn có bạn gái rồi, người lạnh lùng như hắn, có thể cười với người mình thích dịu dàng đến thế....Tớ đột nhiên phát hiện, kiên trì đơn phương không có tác dụng gì cả, nguyên nhân vì anh ta không thích tớ, rất đơn giản, chỉ là vì " không thích" mà thôi, cuộc sống không phải ngôn tình, cũng không phải phim thần tượng, không có khả năng là của mình thì ban đầu đừng nên ôm quá nhiều ảo tưởng!"
Hứa Tư Ý mím môi, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Vương Hinh.
"Nhưng cũng không sao." Vương Hinh sụt sùi nói: "Sẽ qua đi thôi, sẽ tốt hơn thôi."
Hứa Tư Ý vỗ lưng của cô, dịu dàng bảo: "Sẽ."
Lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cố Giang lôi điện thoại ra liếc nhìn, khẽ nhíu mày, lại nhìn qua bên cạnh: Cô bé nhà anh đang ôm bạn cùng phòng vừa thấy tình dịu dàng mà an ủi.
Mỗi lần cô uống rượu cũng nhấp có một ngụm nhỏ, rượu trong ly từ đầu tới giờ không giảm xuống bao nhiêu, hiện tại cũng còn non nửa chén.
Chắc sẽ không uống rượu nữa.
Dù sao có uy hϊếp "Nửa ngụm đến mặt, nửa ly đến môi" trước đó.
Cố Giang nghĩ nghĩ, đứng dậy đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
Nhưng mà, một giây sau khi bóng dáng đại thiếu gia biến mất khỏi tầm mắt mọi người ——
Vương Hinh khóc xong, thẳng người lên lắc đầu, tiện tay vớ lấy chai rượu đỏ trên bàn, đổ đầy ly của mình và Hứa Tư Ý, chùi nước mũi hào hùng rống: "Đến! 100% nào, ngày mai sẽ tốt hơn!"
"....." Hứa Tư Ý bị giọng rống này làm chấn động, thân hình bé nhỏ cũng run rẩy theo.
Hả, cái gì....
Phong cách của cô bạn có đổi quá nhanh không vậy?
Nhỏ nào đó họ Hứa hóa đá tại chỗ.
Vương Hinh lại thay một gương mặt khổ sở, thảm thương nói: "Tớ đã thất tình, cậu uống với tớ có một ly cũng không được hả? Có còn là bạn không vậy!"
"...."
Thôi vậy.
Nội tâm Hứa Tư Ý sóng cuộn biển gầm, nhìn chằm chằm vào ly rượu đầy ấp kia mà cắn răng giậm chân, lấy dũng khí một cái nhắm mắt bóp mũi nốc cạn ly rượu cái một.
Cách đó không xa, Cố Bạc Chi nhìn thấy một màn này cằm thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất. Hai giây sau, con ngươi anh ta đảo một vòng rồi nghĩ đến cái gì, nhướn mày, ngoắc gọi một người phục vụ đến dặn dò: "Đi khách sạn kế bên đặt một phòng tình nhân đi."
Hôm nay sinh nhật mười tám tuổi của Hứa Tư Ý, Vương Hinh tuyên bố chấm dứt cuộc tình đơn phương kéo dài ba tháng của mình.
Bạn cùng phòng thống khổ uống nguyên chai rượu đỏ, Hứa Tư Ý nghĩa khí nghĩa bạc vân thiên, cũng nốc cạn hai ly đầy.
Cuối cùng, chờ Cố đại thiếu gia nói chuyện xong từ bên ngoài trở lại, anh nhìn thấy cảnh tượng như sau: tất cả mọi người trong buổi tiệc đều ngà ngà say, riêng bảo bối nhà anh và Vương Hinh rúc sát vào nhau, Vương Hinh khóc gào rơi nước mắt, Hứa Tư Ý ngây ngô cười không ngừng, rõ ràng là uống say mèm cmn rồi.
Cố Giang: "......"
Anh nhắm mắt bóp mi tâm.
Thân hình nhỏ mềm mại bỗng chui vào trong l*иg ngực anh, dụi dụi dụi, khuôn mặt đỏ ửng cách lớp quần áo mà cọ cọ cơ ngực của anh: "Anh đi đâu, đi chỗ nào vậy?"
"....." Cố Giang muốn gϊếŧ người, hai cánh tay ôm chặt cô nhóc con đang quậy phá trong lòng, cắn răng nghiến lợi quát nhỏ: "Ai mẹ nó chuốc rượu em ấy?"
Mọi người im lặng rồi không hẹn mà cùng giơ tay lên, ngón tay chỉ vào Vương Hinh đang gào khóc.
Cố Giang: "....."
"Không sao, không sao." Cố Bạc Chi đến vỗ vỗ lưng Cố Giang, lại gần, lặng lẽ mờ ám nhét hai thứ qua, đá lông nheo đê tiện nói: "Em trai, mọi chuyện đều là ý trời! Anh đây cả phòng cũng đặt sẵn cho cậu rồi, giường xa hoa cộng thêm ghế tình thú luôn đó, đêm còn rất dài, thôi đi đi!"
Cố Giang rũ mắt nhìn xuống, nheo mắt lại.
Hai thứ Cố Bạc Chi đưa tới lần lượt là: thẻ phòng khách sạn, một hộp áo mưa của nhãn hiệu có tiếng.
Một giây kế tiếp, anh ném thẳng hộp áo mưa vào mặt Cố Bạc Chi.
Cố Bạc Chi nghẹn họng nhìn trân trối: ".... Đây là cơ hội tốt trời ban, thịt đến miệng con mẹ nó cậu lại nhả ra? Cố Giang Chi cậu điên rồi à!"
Cố Giang ôm lấy Hứa Tư Ý xoay người đi ra ngoài, giọng thờ ơ: "Cút xa một chút."
*
Mười phút sau, trong căn phòng tình nhân khách sạn kế bên Tô Uyển.
"Xuống."
"Không."
"Xuống." Giọng nói thanh niên rất mềm nhẹ, đầy ý dụ dỗ, "Anh tắm giúp em, sau đó ngoan ngoãn ngủ, có biết không?"
Cô nhóc chỉ biết nói một chữ: "Không."
"..."
Thân mình mềm mại thơm ngào ngạt đang như con gấu túi ôm cứng ngắc Cố Giang, hai bàn tay nhỏ choàng lấy cổ, hai chân mảnh khảnh quàng lên hông, mơ mơ màng màng ỉ ôi, làm cách nào cũng không chịu buông tay.
Cố Giang buồn cười lại không biết làm sao, lưng tựa vào tường, tay nhẹ nhàng nâng mông cô, mùi sữa trái cây và rượu tản nhẹ trong không khí không ngừng chui vào mũi anh.
Giằng co mấy giây, Cố Giang cúi đầu, cắn nhẹ lên chớp mũi nho nhỏ, cố ý trầm giọng quát: "Nếu không xuống là trừng trị em đó."
Đầu tóc mềm mại của Hứa Tư Ý dụi vào ngực anh, cọ cọ thân mình, ôm chặt hơn.
Cố Giang vốn đã cứng cả người, lần cọ này làm anh phải hít mạnh một hơi.
Hầu kết của anh lăn lộn một đợt, khẽ cắn môi, quay người đặt cô nhóc trong ngực lên trên tường, con ngươi đen u tối, cắn chặt răng mà gằn từng chữ: "Hứa Tư Ý, em tin hay không tin hôm nay ông làm em thật?"
Đối với uy hϊếp lãnh khốc hung ác của đại thiếu gia, cô nhóc con nào đó họ Hứa đã say đến không biết trời trăng gì cả chỉ ngẩng đầu, nhếch môi, lộ ra một nụ cười ngốc nghếch với anh.
Cố Giang: "....."
Không được!
Cô nhóc còn quá nhỏ. Cố Giang cắn chặt răng kiệt lực khắc chế dục | niệm như cơn sóng thần ập đến.
Thân hình anh cao lớn, giam cô vào khe hở giữa mình và vách tường, cô bé con phát hiện không gian hoạt động của mình bị hạn chế, bất mãn lầm bầm vài câu, mặt nhăn mày nhíu, càng giãy mạnh hơn nữa, "Không thoải mái....."
Cố Giang nhíu mày, ôm cô ngồi xuống giường, thấp giọng nói: "Làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?"
Áo khoác của hai người lúc vào phòng đã cởi ra. Nhưng hệ thống sưởi trong phòng mở hơi cao, trên người Hứa Tư Ý còn một cái áo lông dệt kim rất dày, thế mà còn ôm cứng lấy Cố Giang như con gấu túi, đã sớm nóng đến chảy mồ hôi cả người.
Cô nhỏ giọng thầm thì: "Nóng."
Cố Giang vươn tay vén tóc mái của cô mà sờ trán, quả nhiên, toàn là mồ hôi, vì thế cởϊ áσ lông của cô ra.
"Soạt" một tiếng, áo ngoài cởi xuống.
Cô bé nhận thấy được cái gì, chớp chớp mắt, đôi mắt sáng trong suốt nhìn anh, hiếu kỳ hỏi: "Anh cởϊ qυầи áo của em hả?"
Động tác của Cố Giang không ngừng chút nào, "Ừ" một tiếng.
Hứa Tư Ý thấy thế, cái đầu dưa mơ mơ màng màng không biết nghĩ tới điều gì, lại bỗng vươn bàn tay nhỏ ra cũng đi cởi đồ của anh, miệng còn nghiêm trang lẩm bẩm: "Vậy em cũng phải cởi của anh, bằng không lỗ lắm."
"....."
Tay nhỏ bỗng với ra, nắm lấy vạt áo của anh, cả người Cố Giang thiếu chút nữa nổ tung, màu mắt càng tối, bắt lấy cổ tay mảnh khảnh kia, trầm giọng nói: "Hôm nay em không muốn ngừng, hửm?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tư Ý đầy mờ mịt: "Anh không nóng sao?"
"Nóng." Vậy mà con mẹ nó cũng là bị em chọc cho nóng.
Cố Giang nhắm mắt hít sâu một hơi rồi thở ra, chậm rãi cảm nhận, quả thật cảm thấy nóng quá, nhíu mày tiện tay tháo mấy nút áo trên cổ ra, cởϊ áσ. Sợ cô nóng quá sẽ bị cảm, lại tiếp tục cúi đầu, hai tay cùng cởϊ áσ lông của cô.
Hứa Tư Ý choáng váng đầu óc, không tỉnh táo, nhưng lại im lặng lại, mắt to mê man chớp chớp, đảo qua chiếc cằm góc cạnh rõ ràng, cái cổ thon dài, hầu kết nhô cao đầy sắc tình, sau đó thì lướt qua cơ ngực no tròn căng chặt, hình xăm nơi ngực trái, tám múi cơ bụng màu chocolate, hình xăm màu đen trên cái bụng đầy sung mãn .....
Hừm?
Hình như có cái gì không đúng?
Hứa Tư Ý giật mình, dùng cái đầu dưa trì độn phản ứng một lúc lâu, mặt nhăn nhíu mày, vươn một tay ra chọt chọt cơ ngực trái hữu lực của hắn, chớp chớp mắt hỏi: "Đây là cái gì?"
Hình như là một hàng chữ gì đấy, không thấy rõ lắm.
Cố Giang thuận miệng lười biếng đáp lại một câu: "Mới vừa xăm không lâu."
Anh cởϊ áσ cô ra, chỉ còn lại một chiếc áo trong búp bê mỏng màu trắng, vì hơi nóng nên chiếc cổ trắng thon và đôi quai xanh nhỏ bé của cô đều ẩn hiện nét hồng nhạt.
Cổ họng Cố Giang hơi khô, tầm mắt dời về khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, bàn tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại ấy, "Giờ còn nóng không?"
"......" Hứa Tư Ý không nghe thấy lời của anh. Sự chú ý của cô đều tập trung vào hàng chữ trên ngực trái, vị trí kia rất đặc thù, dưới hình xăm chính là trái tim của anh.
Cô lắc lắc đầu, kề tới gần chút nữa, trợn to hai mắt muốn nhìn cẩn thận hơn.
Lúc này rốt cục thấy rõ.
Đó là hàng chữ tiếng Anh, nhìn vô cùng đơn giản, màu đen, xăm vào trước ngực của làm lộ ra mỹ cảm cấm dục lại sâu sắc
XuSiyiForever
Vĩnh viễn Hứa Tư Ý.
"...... Xu Si Yi Forever....." Hứa Tư Ý mơ mơ màng màng, thì thào đọc ra.
"Ừ. Đây là quà của anh tặng em." Vĩnh viễn Hứa Tư Ý, của anh, của một mình anh. Cố Giang cười nhẹ, dựa sát qua, nhẹ nhàng cắn cắn bờ môi mềm mại của cô, thấp giọng bảo: "Phá cũng phá đủ rồi, quà cũng thấy luôn rồi, công chúa nhỏ của tôi ngoan ngoãn tắm rửa xong ngủ, được chứ?"
Hứa Tư Ý ngơ ngác không lên tiếng đáp lại.
Mấy giây sau, cô bỗng vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ dòng chữ nhỏ đầy mỹ cảm cấm dục kia, sau đó cứ như ma xui quỷ khiến, cô hé miệng, nhẹ nhàng cắn vào hình xăm ấy.