Chương 38

Hứa Tư Ý chưa từng thấy một Cố Giang như vậy.

Thật ra lúc trước, Vương Hinh và La Văn Lãng vì là bạn cấp hai, cấp ba của anh nên ít nhiều gì cũng đã từng kể về Cố Giang của năm đó cho cô nghe. Bát quái Vương cùng ba hoa La đều nói rằng, anh thời trung học, mới mười bốn tuổi mà đã cùng mấy thanh niên lêu lổng đánh nhau. Anh cà lơ cà phất uống sữa đậu nành, một mình đánh lại hai mươi mấy người học cấp 3, số lần đánh nhau, số lần viếng đồn cảnh sát, số lần đem đối thủ đánh cho đến mức gãy tay, gãy chân phải nhập viện dùng cả hai bàn tay cũng không thể đếm xuể.

Anh vô cùng tàn bạo lại thập phần hung ác.

Nhưng đối với việc này, Hứa Tư Ý vẫn luôn không thực sự để ở trong lòng.

Vị thiếu niên ác ma khi xưa chỉ là lời đồn mà thôi. Cô năm mười tám tuổi gặp gỡ Cố Giang, là một tên Smart cương trực, thỉnh thoảng không chút để ý kể chuyện cười lạnh, là thiếu gia mặt không chút thay đổi luôn nói với cô “Dỗ dành ông đây”, bướng bỉnh lì lợm, cà lơ phất phơ, bộ dạng lười biếng mang theo vẻ thiếu ngủ, không có chút hứng thú và kiên nhẫn với bất cứ chuyện gì. Có thể nói là một tảng bùn trôi trong giới đại lão.

Đối với việc này, La Văn Lãng từng híp mặt lại, làm ra vẻ ông cụ non, cảm thán với Hứa Tư Ý một phen, nói năm tháng đúng là con dao mổ heo, hồng liễu anh đào vội liễu ba tiêu*, mọi người già đi, thế giới thay đổi, ngay cả Cố lão đại mẹ nó cũng nhanh chóng trở thành một pho tượng Phật.

(*Beta: Hồng liễu anh đào vội liễu ba tiêu: trích từ bài thơ Thuyền qua sông Ngô, nghĩa là: đào vội hồng rồi, chuối chóng xanh, chỉ mọi việc theo thời gian đều đổi khác.)

Nhưng mà giờ phút này, nhìn Cố Giang sắc mặt âm trầm toàn thân tàn bạo trước mắt, trong đầu Hứa Tư Ý không hiểu sao nảy ra ý nghĩ: Cô cảm thấy anh trong vài giây ngắn ngủi, từ Phật giới lại sa vào ma đạo.

Bỗng nhiên có chút hối hận đã tới tìm anh.

Không, chính xác hơn là trước khi tìm thấy anh, lại không soi gương trước.

Anh tức giận như vậy... Chẳng lẽ cô lúc này nhìn vào rất rất thảm à?

Suy nghĩ Hứa Tư Ý bay loạn, mơ mơ màng màng lại có chút hỗn loạn mà suy tư.

Cố Giang thấy cô hồi lâu không nói lời nào, mím môi, bước chân dài đi tới, hai bàn tay to nắm lấy cánh tay cô. Hai cánh tay mềm mại nhỏ bé yếu ớt, còn không to bằng cổ tay anh, dường như hơi dùng chút sức liền có thể bóp nát. Anh gắt gao nhìn chằm chằm cô, tiếng nói rất thấp: “Lên tiếng đi, sao lại thế này?”

“Anh, anh bình tĩnh trước đã, không cần phải tức giận như vậy đâu.” Hứa Tư Ý ấp úng. Đôi mắt kia gần trong gang tấc, càng tối hơn so với bình thường, toát ra tia thô bạo, hung dữ, tàn nhẫn, lạnh lùng, thực sự làm cho cô sợ hãi.

Cố Giang gắt gao nhấp môi mỏng thành một đường. Con mẹ nó tức giận, anh, mẹ kiếp, muốn gϊếŧ người!

“Tay anh....” Hai cánh tay đang được cầm lấy nhẹ nhàng muốn tránh ra. Cô gái nhíu mày, thanh âm tinh tế, mềm mại, mang theo tia sợ hãi, “Anh nắm tay em làm em đau.”

Sắc mặt Cố Giang khẽ thay đổi, đầu ngón tay giảm lực đạo xuống.

Không được quá tức giận...

Anh nhắm mắt lại, áp chế cơn giận dữ rung chuyển đất trời ở trong lòng.

Một lát sau, anh nhìn Hứa Tư Ý, cơn tức giận đã cưỡng chế xuống còn hơn phân nửa.

Anh nhìn chằm chằm gò má của cô rồi lại nhìn tới bàn tay nhỏ bé kia. Nửa giây sau, anh vươn hai tay, động tác nhu hòa, thật cẩn thận, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mềm mại của cô.

“Như vầy có đau không em?” Cố Giang nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô gái đã tái nhợt, không chút huyết sắc, lông mi nhíu lại, nghe thấy anh hỏi, thành thật trả lời, “Hơi đau... Vì vết thương nằm trong lòng bàn tay, nên chỉ cần mấy ngón tay không cử động, cũng không thấy đau lắm.”

Động tác Cố Giang càng nhẹ, rũ mắt nhìn kỹ bàn tay nhỏ trong bàn tay mình. Dường như đã xử lý sơ qua, làn da xung quanh băng cá nhân vẫn còn chút màu nâu của Povidone-iodine, bốn ngón tay đều có vết thương, miệng vết thương tuy bị băng cá nhân quấn lấy không nhìn thấy, nhưng xem xét tình trạng cả tay đều sưng đỏ, bị thương cũng không hề nhẹ.

Sắc mặt anh càng lạnh lùng hơn, càng tối tăm hơn, anh cố gắng khắc chế, nói: “Đi bệnh viện. Phải khâu lại thôi.”

Hứa Tư Ý kinh ngạc, trợn mắt: “Không có nghiêm trọng....”

“Không muốn ông đây đau lòng thì nghe lời.” Cố Giang trực tiếp ngắt lời.

“... Được rồi.” Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, hết nhìn trái rồi lại phải, “Xe của anh ở đâu thế?”

Cố Giang nhìn chằm chằm dấu năm ngón tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, híp mắt, giật giật cằm chỉ về một hướng.

Hứa Tư Ý quay đầu nhìn, quả nhiên liền thấy xe Cố Giang ở một khu vực có biển chữ P. Cô nhẹ nhàng rút tay lại, dùng một bàn tay khác không bị thương nâng lên, xoay người đi qua đó.

Sắp mưa, sắc trời đã tối dần.

Bởi vì đau đớn, lông mày của Hứa Tư Ý nhíu lại, tốc độ đi so với thường ngày chậm hơn rất nhiều, thân hình gầy nhỏ di chuyển trong khu vực đậu xe, gió lớn nổi lên, đem tóc trên bả vai cô bay toán loạn.

Đi chưa được mấy bước, sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân đi nhanh tới gần.

Cô giật mình, không đợi bao lâu, thân hình cô đã bị ôm chầm lên.

“...” Hứa Tư Ý sững sờ, nằm gọn trong lòng anh.

Cô ngẩng đầu, gương mặt anh cứng lại, vẻ mặt u ám, không nói lời nào, cứ thế ôm cô sải bước về phía trước.

Hứa Tư Ý giật giật môi: “Sao anh...”

“Xử lý vết thương của em trước đã.” Cố Giang lạnh giọng nói.

“Nhưng mà, em có thể tự mình đi.” Hai má Hứa Tư Ý ửng đỏ. Cô không hiểu, chỉ có ngón tay cô bị thương thôi mà, chân thật ra vẫn bình thường, không bị gì hết.

Cố Giang im lặng khoảng ba giây, giọng nói đều đều: “Tôi không nỡ.”

“...” Hứa Tư Ý mờ mịt.

Anh bỗng nhiên ngừng bước, hai tay đem người ở trong lòng ôm càng chặt. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng áp sát trán mình vào cô, cau mày nhắm mắt lại.

Không nỡ để cô bị thương, không nỡ để cô chịu uất ức, thậm chí không nỡ để cô hứng gió lớn đi đường. Đây là cô gái mà anh yêu tận xương tủy, nhu nhược như vậy, ngốc nghếch như vậy, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, hận không thể đào ra trái tim giao cho cô.

Hứa Tư Ý chớp chớp mắt, yên lặng nhìn gương mặt đang được phóng đại của Cố Giang, bỗng cảm thấy có điểm không đúng: sao da mặt anh có thể tốt đến như vậy cơ chứ! Trắng tinh, bóng loáng, không hề có tì vết nào, quả thực so với con gái còn có phần tốt hơn!

Ngay trong khoảng khắc thất thần, bên tai liền vang lên tiếng nói, trầm trầm, còn có chút khàn: “Thật xin lỗi.”

Trong mắt Hứa Tư Ý hiện lên vẻ kinh ngạc và hoang mang, giọng nói tinh tế: “Sao anh lại xin lỗi?”

Cố Giang thấp giọng nói: “Không bảo vệ tốt em, là lỗi của tôi.”

Hai má cô hơi hơi phiếm hồng, ngập ngừng nói: “Đây là chuyện nhà em... Căn bản không liên quan gì tới anh, không cần phải xin lỗi.”

“Sẽ không có lần thứ hai.”

*

Cố Giang đưa Hứa Tư Ý đến một bệnh viện gần đó, yêu cầu khám gấp.

Bác sĩ khám gấp cho Hứa Tư Ý là một ông cụ, đeo một cặp kính mắt, mặc áo blouse trắng, mặt mũi hiền lành, nhìn qua vô cùng hiền từ. Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, ông từ sau bàn chẩn đoán ngẩng đầu lên, nhìn đôi nam nữ cực kỳ trẻ tuổi đang tiến vào kia.

Trai xinh gái đẹp, xem tuổi cũng không vượt quá hai mươi, bộ dáng lớn lên đều vô cùng xinh đẹp, vô cùng xứng đôi.

Đáng tiếc thiếu niên dù có đẹp trai, nhưng khí chất cả người lại vô cùng có tính công kích, không ai bì nổi, bừa bãi hoang đường, làm cho người ta cách xa mười thước cũng có thể cảm thấy hơi thở khó chịu điên cuồng kia.

Tình tính chắc thối lắm đấy?

Vị bác sĩ có tính bát quái suy nghĩ. Ông buông bút xuống, giọng nói trấn định lại nhẹ nhàng: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?”

Cô bé sắc mặt tái nhợt yếu ớt kia thấy vậy, giọng nói mềm dịu, cực kỳ lễ phép nói:”Chào bác sĩ, tay cháu không cẩn thật bị kéo cắt phải. Trước khi ra cửa, ba cháu có giúp cháu sát trùng rồi, cháu cũng đã dán băng cá nhân, đã không còn chảy máu. Nhưng bạn trai cháu lo lắng, đưa cháu đến bệnh viện xem sao.”

Thiếu niên vừa thấy liền biết là tính tình thối tha nhíu chặt mày, bổ sung: “Miệng vết thương của cô ấy rất sâu, cần khâu một chút.”

“A....” Vị bác sĩ đại khái đã nắm bắt được tình huống, chỉ vào chiếc ghế dựa bên cạnh bàn, nhìn cô gái nhỏ, nói: “Cháu ngồi xuống trước, mở băng cá nhân ở tay bị thương cho ông xem xem.”

“Dạ vâng.” Thiếu nữ kia gật đầu, sau đó chậm rãi giơ tay phải bị thương lên, để lên trên bàn, cố gắng chịu đau mà hơi duỗi ra, cánh tay không bị thương thật cẩn thận cầm một góc băng cá nhân bắt đầu bóc ra, hít vào một ngụm khí lạnh.

Thấy thế, mày thiếu niên đứng bên cạnh càng nhíu chặt hơn, bàn tay lớn vỗ nhẹ vào tay trái không bị thương của thiếu nữ, lại cẩn thận để bàn tay nhỏ còn lại sang một bên, thấp giọng nói: “Để anh.”

Gò má cô đỏ lên, ngoan ngoãn ngồi bất động.

Vì để giúp cô, thân hình cao lớn của người nọ cong xuống, vẻ mặt chuyên chú, động tác mềm nhẹ, như sợ làm cô đau.

Cả bốn ngón tay của cô đều bị xước. Lòng bàn tay được bao lại bởi băng y tế. Người thiếu niên phải dùng tới hơn 5 phút đồng hồ mới tháo xuống hết. Vừa nhìn thấy miệng vết thương, gương mặt lạnh nhạt của anh căng lên, vốn đã không dễ nhìn, giờ còn phát ra cả vẻ u ám.

Tuy tính tình thối nhưng đối với bạn gái lại rất ôn nhu, điểm này tốt đấy! Người bác sĩ già có cái nhìn mới về vị thiếu niên, trên mặt hiện lên ý cười, nói: “Đưa tay lại đây để ông xem thử.”

Hứa Tư Ý cố gắng cử động tay. Nhưng bởi vì đau, nên cô chỉ có thể hơi hé mở tay mình ra, không cách nào có thể duỗi thẳng ra được.

Miệng vết thương nhìn khá nghiêm trọng, tuy rằng máu đã ngừng chảy, nhưng phần da thịt bên trong lại có thể thấy rõ.

Vị bác sĩ nhăn mi lại, “Ừ, khá sâu đấy. Phải khâu lại mấy mũi mới được.” Nói xong, ông cúi đầu viết bệnh án, rồi an bài y tá chuẩn bị kim chỉ.

Cố Giang mặt mũi lạnh như băng, di chuyển ánh mắt từ miệng vết thương của Hứa Tư Ý lên trên khuôn mặt trắng nõn, lạnh giọng, hỏi: “Rốt cuộc là ai làm?”

“....” Hứa Tư Ý môi khẽ di chuyển, muốn nói rồi lại nhìn vào vị bác sĩ đang ở trong phòng nên lại im lặng. Cúi đầu không nói gì.

Bác sĩ già rốt cuộc cũng nhận ra, ho khan hai tiếng, cười tủm tỉm, lưu lại một câu: “Sắp chuẩn bị xong đồ để khâu rồi, đợi vài phút nữa là được.” Sau đó cầm cốc giữ nhiệt ra ngoài lấy nước nóng.

Tiếng bước chân xa dần.

Cố Giang dùng ngón tay giữ cằm của cô, nâng đầu cô lên, vẻ mặt không tốt, nhìn cô chằm chằm: “Hỏi em sao lại không nói.”

Hứa Tư Ý trầm mặc vài giây, nhỏ gọng nói: “Là dì Phó.”

Anh nghe vậy, nheo mắt, “Mẹ kế kia của em?”

“Vâng.” Hứa Tư Ý gật gật đầu, “Em đang nhìn ảnh của em, bà ấy đột nhiên trở về, muốn cắt hết mấy tấm hình. Em trong lúc lấy lại kéo, không cẩn thận nên...bị thương.”

Cố Giang giọng nói vô cùng thấp lại vô cùng bình tĩnh, “Cái tát trên mặt cũng là do bà ta làm?”

Hứa Tư Ý cắn cắn cánh môi, cảm thấy xấu hổ, chầm chậm gật đầu.

Trong phòng cấp cứu chớp mắt liền an tĩnh.

Một lát sau, Cố Giang mặt mũi u ám, tàn nhẫn, nhếch môi, nở một nụ cười.

Thấy nụ cười này của anh, Hứa Tư Ý thoáng chốc không rét mà run. Cô nhíu mày, toan mở miệng, thì y tá cùng vị bác sĩ già vừa rời đi lúc này đã mở cửa bước vào.

Đôi mắt sau mắt kính của bác sĩ cong lên vì cười. Ánh mắt hiền từ, hòa ái, thì thầm: “Đã nói xong hết việc rồi chứ?”

Hứa Tư Ý không tự chủ được mà cong cong môi, cũng lộ ra nụ cười. Vị bác sĩ này thật đáng yêu.

”Nói xong rồi thì chuẩn bị khâu miệng vết thương thôi.” Ông bắt đầu đeo khẩu trang và bao tay, lấy thuốc tê từ trong tay y tá, nhìn Hứa Tư Ý, nói: ”Đưa tay qua đây.”

”...”

Chích thuốc, khâu vết thương,....cô cảm thấy có phần sợ hãi.

Hứa Tư Ý nhìn đầu mũi kim sáng chói “bling bling”, cổ họng khô lại, nuốt nước miếng, do dự vài giây, kết quả vẫn mạnh mẽ đưa tay qua.

Bác sĩ nói: “Bốn ngón tay đều bị thương. May là mấy vết thương đó không quá sâu, thời gian bị thương cũng chưa lâu. Trước sẽ tiêm thuốc tê cho cháu, chờ thuốc tê có tác dụng rồi bắt đầu khâu lại. Nếu không thì thời điểm khâu lại sẽ rất đau, cháu chắc chắn sẽ không chịu nổi.”

Hứa Tư Ý vẫn hơi sợ, nhỏ giọng hỏi: “Chích thuốc tê rồi sẽ không thấy đau phải không ạ?”

Vị bác sĩ thản nhiên trả lời: “Bình thường thì đúng là như vậy.”

“Vậy là tốt rồi.” Hứa Tư Ý dùng cánh tay không bị thương vỗ vỗ ngực, có phần thả lỏng, giữ chặt tay phải

Bác sĩ bắt đầu mở nắp kim tiêm, Hứa Tư Ý dùng tay trái che kín mắt mình....không dám nhìn.

Đột nhiên,

“Từ từ.” Một âm thanh trầm thấp thình lình vang lên.

Ơ?

Lời nói vừa dứt, Hứa Tư Ý và bác sĩ đều sửng sốt. Hai người không hẹn mà gặp cùng quay đầu, nhìn về hình dáng cao lớn đang đứng trong phòng bệnh.

Cố Giang mặt không chút thay đổi đang đứng dựa vào tường, toàn thân được bao trùm bởi tầng nhiệt độ thấp. Anh nói xong câu kia liền đứng thẳng dậy, nhìn về gương mặt lờ mờ của cô nhóc, bước qua chỗ kia.

Hai mắt Hứa Tư Ý mờ mịt chớp chớp, không biết anh muốn làm cái gì.

Cố Giang đứng lại trước mặt cô, một giây sau, khom lưng cúi người duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp bế người lên. Chính mình ngồi trên ghế, đặt cô gái nhỏ còn đang kinh ngạc đến ngây người lên đùi mình. Nhốt lại, ôm chặt, tựa như ôm ấp một con mèo con.

Bác sĩ: “....”

Chị y tá: “....”

Hứa Tư Ý: “⊙ ⊙.....”

Sau ba giây đồng hồ khϊếp sợ, Hứa Tư Ý lắc lắc đầu trong lòng Cố Giang, lấy lại tinh thần, nhất thời cả cổ và lỗ tai đều xấu hổ đến mức đỏ hồng, nhỏ giọng xấu hổ giận dữ nói: ”Anh làm gì vậy? Mau buông em xuống.”

Đại thiếu gia vững như núi thái sơn, ngay cả mí mắt cũng không động.

Lúc này, trong đầu của vị bác sĩ nọ ngập tràn ý nghĩ: ”Ông trời ơi, người trẻ tuổi hiện giờ đều yêu nhau như vậy sao!”, chưa phản ứng lại kịp, cau mày nói: ”Vị tiên sinh này, hiện giờ tôi muốn khâu miệng vết thương trên tay bạn gái nhỏ của cậu...”

Giọng điệu của đại thiếu gia vô cùng tùy ý, ”Khâu đi.”

Ông bác sĩ: “...Cậu đây là?”

Cố Giang nói: “Tôi sợ cô ấy đau, cho nên phải ôm cô ấy.”

“....” Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tư Ý đều sắp mất cảm giác, ngẩng đầu, trừng to mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Có thuốc tê sẽ không đau. Em không sợ đau.”

Cố Giang rũ mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng, trầm giọng, gằn từng chữ sửa đúng: ”Không phải em sợ đau, là anh sợ em đau.”

Hứa Tư Ý hơi ngớ ra.

Hai câu nói này, ý nghĩa khác nhau sao?

Hình như rất khác nhau thì phải.

Ngay khi cô còn đang nghiêm túc suy nghĩ “Cô sợ đau” và “Anh sợ cô đau” cụ thể khác nhau chỗ nào, vị bác sĩ bên cạnh lại bất đắc dĩ khoát khoát tay, nói: “Được rồi, được rồi, vậy cậu cứ ôm cô bé đi. Tôi bắt đầu khâu đây.”

Thuốc tê có hiệu quả rất tốt.

Cả quá trình bác sĩ khâu lại vết thương, Hứa Tư Ý không cảm thấy gì mấy. Tuy nhiên dù cho cảm giác đau đớn có không rõ ràng, nhưng cái cảm giác kim khâu lạnh lẽo xuyên qua da thịt, nối lại miệng vết thương lại vô cùng rõ ràng. Hứa Tư Ý vùi cả mặt vào trong lòng Cố Giang, giống như đà điểu nhỏ, liếc cũng không dám liếc một cái.

Cố Giang ôm chặt cô gái trong lòng, một tay vòng qua eo nhỏ của cô, một tay ôm lấy đầu xù của cô, trấn an khẽ vỗ nhẹ, giống như đang dỗ một đứa nhỏ không chịu đi ngủ.

Thao tác của vị bác sĩ rất chuyên nghiệp, không đến vài phút liền khâu xong. Ông bôi thuốc lên miệng vết thương của Hứa Tư Ý, lại dùng băng gạc tỉ mỉ quấn lại, dặn dò Cố Giang: “ Sau một tuần mang bạn gái nhỏ của cậu đi cắt chỉ. Trước khi cắt chỉ, miệng vết thương không được động vào nước, cũng không thể hoạt động mạnh.”

Cố Giang gật gật đầu, “Cảm ơn.”

Hứa Tư Ý hậu tri hậu giác mà nâng đầu lên, nhìn anh, hai má vẫn còn hồng hồng: “ Đã khâu xong rồi sao?”

Cố Giang: “Ừm.”

Thật nhanh.

Cũng không đau lắm.

Đôi mắt bồ câu của cô gái nhỏ lấp lánh, có chút tự hào, “Em đã nói là em không sợ đau mà, thấy chưa?” Bộ dáng nghiêm túc, cầu khen ngợi.

Mày Cố Giang nhếch lên, ngón trỏ giống như khen thưởng mà gõ gõ đầu mũi nhỏ của cô.

Nét ửng hồng trên mặt cô nhất thời càng đậm.

Y tá trong phòng bị nhét đầy miệng cẩu lương, xấu hổ, rốt cuộc dùng sức vội ho một tiếng, hắng giọng một cái.

Người nào đó lập tức như trốn chạy mà bò xuống khỏi đùi đại thiếu gia.

Bác sĩ ngồi về bàn chẩn đoán kê đơn thuốc, nói: “Ông kê cho cháu thuốc của mấy ngày, đẩy nhanh miệng vết thương khép lại. Sau khi trở về nhớ đúng giờ uống.”

“Cảm ơn ông.” Hứa Tư Ý mỉm cười nói.

Cố Giang đến chỗ thu ngân trả tiền.

Hứa Tư Ý ngoan ngoãn ngồi ở ghế hành lang ngoài phòng cấp cứu chờ anh.

Lúc này, vị bác sĩ kia đi ra từ trong phòng liền nhìn thấy cô bé đáng yêu vừa nãy, không khỏi cười tít mắt, “Cô bé, ông thấy tình cảm của cháu và bạn trai rất tốt đấy.”

“A.” Hứa Tư Ý có chút xấu hổ nở nụ cười.

Ông lặng lẽ giơ ngón cái, nháy mắt mấy cái với cô, nhỏ giọng: “Tiểu tử đó không tồi. Ánh mắt tốt đấy.”

*

Khi Hứa Tư Ý giơ móng vuốt nhỏ đang quấn lại như xác ướp đi theo Cố Giang ra khỏi bệnh viện, trời mưa to như trút nước, hơn nữa sắp 6 giờ chiều, là giờ cao điểm, tan tầm buổi chiều, toàn bộ giao thông Đồng thị tắc nghẽn gần như tê liệt.

Màn mưa dày đặc, cảnh tượng người đi đường giương ô vội vàng bước.

Cố Giang ngồi trong buồng lái, mặt không chút thay đổi nhìn tình hình giao thông chật như nêm cối phía trước, bỗng nhiên lên tiếng: “Lát nữa cơm chiều muốn ăn gì.”

Hứa Tư Ý sửng sốt một chút, trả lời: “Cái gì cũng được.”

“Thịt dê nhúng được không?”

“Vâng.” Cô ngoan ngoãn gật gật đầu, cúi xuống, còn nói: “A đúng rồi, hôm nay em tới tìm anh, thực ra là muốn nhờ anh giúp em một việc.”

Cố Giang đưa mắt nhìn chằm chằm cô.

Vết sưng đỏ trên gương mặt tuyết trắng của cô gái nhỏ đã tiêu bớt, dấu bàn tay gần như cũng nhìn không rõ nữa. Cô hơi hơi cúi đầu, tay trái không bị thương lấy ra túi sách huấn luyện dã ngoại, có chút cố sức tìm tìm kiếm kiếm, lát sau, tìm ra một túi giấy, đưa qua, khóe miệng cong cong, mắt to ướŧ áŧ sáng ngời.

Cố Giang đưa tay cầm lấy túi giấy, mở ra nhìn, mày nhất thời nhíu lại.

Bên trong là mảnh nhỏ của vài tấm ảnh, còn có 1 cuộn băng dính trong suốt.

“Ảnh chụp của mẹ em bị dì Phó cắt nát.” Đôi mắt sáng trong của Hứa Tư Ý ảm đạm trong chớp mắt, ngay sau đó nói, “Em dùng một tay không có cách nào dán lại ảnh chụp, đành làm phiền anh giúp em dán lại một chút được không?”

Trong xe có vài giây an tĩnh.

Sau một lúc lâu, Cố Giang nhàn nhạt ừ một tiếng, lại nhìn áo lông nhạt màu của cô dính vài vết máu, không nói chuyện, đánh tay lái sang đường nhỏ, quẹo một cái, chạy về hướng trung tâm thương mại lớn nhất Đồng thị.

Hứa Tư Ý nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trừng mắt nhìn, “Sao lại đi đường này?”

Giọng điệu Cố Giang đều đều: “Anh nhớ không nhầm thì, mai hình như em phải tham gia hôn lễ của chị họ, quần áo này bẩn rồi, vứt đi mua cái khác.”

“⊙ ⊙.....”

?

Quần áo bẩn, không phải nên giặt sao? Vứt đi mua cái khác là nghiêm túc à?

Hứa Tư Ý mờ mịt, “Mai em đúng là phải đi tham gia hôn lễ, nhưng quần áo bị bẩn, em về nhà đổi bộ khác là được rồi.”

Cố Giang nghe vậy, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “ Vẫn muốn quay về cái ‘Nhà’ chết tiệt kia sao?”

Hứa Tư Ý không rõ, “Là sao ạ?”

Anh tựa lưng vào ghế ngồi, lái xe, thần thái giữa lông mày và giọng điệu đều đã lại khôi phục thành trước sau không chút để ý, lười biếng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, em không có quan hệ gì với cái ‘Nhà’ kia nữa rồi. Không được trở về nữa.”

“ Nhưng mà.....” Hứa Tư Ý ngập ngừng vẫn muốn nói gì đó, Cố Giang lại nhấn ga một phát, lập tức dừng xe trước cửa hàng quần áo nữ.

Thân thể nhỏ xinh của cô theo quán tính mà đổ về phía trước, lại bị dây an toàn chặn lại. Bẹp một tiếng, nhẹ nhàng đập về trên ghế.

Vận tốc tim đột ngột tăng. Cũng không biết là bị đột nhiên phanh lại nên bị doạ cho sợ, hay là vì nguyên nhân nào khác.

“Hứa Tư Ý, em nghe cho kỹ đây.” Anh nghiêng mặt qua, con ngươi đen nhìn cô chằm chằm, sau đó cúi người ghé sát vào cô, đưa tay nắm lấy cằm nhỏ mềm mại kia, nói: “Em là người của tôi, từ sợi tóc đến ngón chân từ trong ra ngoài, từ thân đến tâm em đều là của tôi. Từ hôm nay trở đi, nơi có tôi mới là nhà của em.”

Hứa Tư Ý: “...”

“Còn về mẹ kế kia của em.” Cố Giang nói xong, mí mắt nhắm lại, cong ngón trỏ như có như không mà câu lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lại không có đoạn sau.

Không biết vì sao, trong lòng Hứa Tư Ý bỗng cảm thấy thấp thỏm không thể hiểu được, hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Sau một lúc lâu, anh cong cong môi, vân đạm phong khinh mà nở nụ cười, “Không làm gì cả.”

*

Yến Thành, trong một quan ba xa hoa chen chúc đầy người, ánh đèn đủ mọi màu sắc chiếu lên một khuôn mặt trẻ tuổi, trên sân khấu tiếng nhạc rock’n roll đinh tai nhức óc.

“Uống đi Cố Bạc Chi, cậu không phải là mấy bình này sẽ không được chứ? Đây là tửu lượng rách nát gì vậy!” Một cậu ấm trẻ tuổi cầm theo bình rượu, chỉ vào thanh niên đang ngồi phịch trên ghế sofa tùy ý cười nhạo, ngửa tới ngửa lui.

“Cút cút cút.” Cố Bạc Chi vừa xua tay vừa ghét bỏ nhíu mày, bắt chéo hai chân đang định chơi một ván game, một cuộc điện thoại liền gọi tới.

“Ôi điện hạ của chúng ta vậy mà lại chủ động gọi điện thoại cho tôi? Vi thần cảm động đến rơi nước mắt... A, đúng vậy... Cũng tương đối. Ừm, Sao? Này này này...”

Vô cùng đơn giản nói mấy câu, không tới hai phút liền tắt máy.

Cố Bạc Chi nghi hoặc nhếch một bên mày, tay phải sờ cằm, trầm tư.

Có tên phú nhị đại tóc vàng giơ tay chạm vào vai anh, trên ghẹo: “Nghe cuộc điện thoại còn thất hồn lạc phách. Xem ra người gọi tới là khách hiếm có hả, thế nào, là đại minh tinh nào muốn leo lên cậu?”

Cố Bạc Chi lườm tên tóc vàng kia một cái, giơ giơ điện thoại lên, “Quả thật là khách hiếm có.”

“Ai?”

“Cố Giang.”

“Đại thiếu gia nhà cậu?” Phú nhị đại tóc vàng kinh ngạc: “Tìm cậu có chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ hỏi nhà chúng tôi mấy năm nay đầu tư vào hạng mục nào của tập đoàn Tứ Hải của Phó gia, rót tài chính đại khái có bao nhiêu.”

Tóc vàng khúc khích cười nhạo một tiếng, “Thiếu gia nhà cậu quan tâm những tên dế nhũi này làm gì?”

Cố Bạc Chi bất đắc dĩ nhún vai, “Nếu Cố Giang có thể để tôi xem hiểu, cậu ta liền không phải là Cố Giang rồi.”

*

Sáng sớm hôm sau, đúng mười giờ, trụ sở chính của tập đoàn Tứ Hải ở Đồng Thị.

Phó Hồng Linh vừa mới dẫm giày cao gót bước vào cửa lớn công ty, nữ thư kí đeo mắt kính cũng đã bước tới chào đón, vẻ mặt bất an, ấp úng nói: “Phó tổng...”

“Báo biểu tài vụ tháng này còn chưa đưa tôi xem qua, nói cho đám thùng cơm ở phòng tài vụ kia, nếu lần sau còn để tôi thúc giục lần nữa, liền toàn bộ cút đi cho tôi.” Phó Hồng Linh ngắt lời thư kí, tiện tay cởϊ áσ bành tô ra vứt cho cô ta, lắc lắc eo nhỏ đi về văn phòng phó giám đốc, “Hôm nay không muốn uống cafe, làm cho tôi một bình đậu mầm.”

Thư kí nhăn mày, từ phía sau bước nhanh đuổi theo, cắn răng hạ quyết tâm, tốc độ rất nhanh nói: “Phó tổng, bên Cố thị buổi sáng gọi điện thoại, thông báo toàn bộ hạng mục góp vốn của chúng ta năm nay, bọn họ muốn rút lại toàn bộ .”

“....”

Lời nói vừa dứt, bước chân của Phó Hồng Linh đột nhiên dừng lại, không thể hiểu được mà trực tiếp cười ra tiếng: “Mới sáng tinh mơ, cô chưa tỉnh ngủ hay là tôi chưa tỉnh ngủ vậy? Nói vớ vẩn cái gì thế.”

Thư kí cúi đầu tiếp tục: “... Văn bản hoàn tiền cụ thể, bọn họ nói chiều nay trước năm giờ sẽ đưa cho chúng ta.”

“Rút toàn bộ?” Sắc mặt Phó Hồng Linh đại biến, vừa sợ vừa hoảng vừa giận, ngay cả âm lượng cũng quên khống chế, giọng the thé: “Bọn họ là bên đầu tư lớn nhất! Bọn họ triệt tư không phải tất cả các hạng mục trong tay chúng ta đều xong rồi sao? Đùa giỡn cái gì vậy?!”

Giọng nói bén nhọn, âm lượng cực đại, giây lát sau khi nói chữ “Vậy” cuối cùng ra tiếng, toàn bộ mọi người trong công ty đều bị rung động. Nhao nhao ngừng công tác trong tay nhìn qua, ánh mắt nghi ngờ, không rõ việc gì đang diễn ra, sau lại bị ánh mắt của lãnh đạo trực tiếp mỗi phòng uy hϊếp mà thu hồi tầm mắt, làm bộ như không có việc gì mà tiếp tục làm việc.

Phó Hồng Linh dường như phát hiện ra, hít sâu cố gắng bình phục bối rối trong lòng, trách mắng hỏi thư kí: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không có lý do gì thì làm sao Cố thị lại muốn rút vốn? Có phải bọn họ phát sinh vấn đề gì hay không?”

Thư kí cúi đầu, đáp, ”Cố thị phái người đại diện tới, lúc này đang ở trong văn phòng ngài.”

“Đại diện?” Sắc mặt Phó Hồng Linh rất khó nhìn, “Là người có quyền nói chuyện sao?”

Thư kí trả lời, “Là đại thiếu gia Cố thị.”

Phó Hồng Linh thoáng chốc rơi vào trong trạng thái hồ đồ.

“Còn có....” Thư kí nói xong, vẻ mặt càng khó nhìn, muốn nói lại thôi.

“Đừng nói nữa, tôi đến gặp khách trước.” Phó Hồng Linh không kiên nhẫn, khoát tay ngắt lời thư kí, xoay người, dẫm giày cao gót sải bước đi về văn phòng mình, bình tĩnh lại, điều chỉnh nét mặt, nở một nụ cười ưu nhã thỏa đáng.

Đẩy cửa ra.

Văn phòng lớn trang hoàng nội thất xa hoa lại sáng ngời, Phó Hồng Linh liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng đang ngồi trên ghế sofa. Cô gái nhỏ trẻ tuổi cúi thấp đầu, dáng vẻ bình tĩnh, lưng thẳng tắp.

“Hứa Tư Ý?! Sao mày lại ở trong văn phòng của tao?” Nụ cười trên mặt Phó Hồng Linh thoáng chốc biến dạng, kinh ngạc nhíu mày, “Ai đưa mày vào đây?”

Hứa Tư Ý chưa kịp mở miệng.

“Tôi.” Một chữ nhẹ nhàng bâng quơ, tiếng nói trầm thấp, sạch sẽ dễ nghe vang lên trước bà ta.

Phó Hồng Linh sững sờ, quay đầu, lúc này mới chú ý trong phòng vẫn còn có một người nữa. Ngồi sau bàn làm việc, là một bóng lưng cao lớn mạnh mẽ.

Phó Hồng Linh mơ hồ, chưa phản ứng kịp, trong lòng thoáng chốc dâng lên dự cảm xấu, chần chờ nói, “Cậu, cậu là Cố thị...’’

Lời còn chưa dứt, người nọ ngồi trên ghế dựa xoay lại. Ánh mặt trời chói mắt từ khe cửa chớp buông rơi, chiếu lên người anh.

Anh nói: “Tôi là bạn trai của Hứa Tư Ý, Cố Giang.”