Chương 37

Đầu tháng mười hai, thời tiết đã hoàn toàn trở lạnh, Hứa Tư Ý trở về Đồng Thị một chuyến. Nguyên nhân là do trong nhà cô có một người chị họ sắp phải kết hôn, người chị họ đó trước mười ngày gọi điện cho cô, muốn cô cuối tuần trở về tham gia hôn lễ của mình.

Người chị họ đó so với Hứa Tư Ý lớn hơn bảy tuổi, là con gái của bác cả trong nhà, tính cách hoạt bát, hiếu động. Quan hệ của Hứa Tư Ý và chị họ trước đây tương đối tốt, nghe tin chị họ tìm được người chồng như ý chuẩn bị lập gia đình đúng là một tin tốt, cô thật lòng rất vui thay cho chị họ, liền vui vẻ đồng ý.

Vừa khéo chính là, Cố Giang mấy ngày nay vừa vặn cũng phải đi Đồng Thị làm khảo sát cho một hạng mục, kết quả là, cô hợp tình hợp lí bị hắn mang đi cùng.

Hai người đi cùng trên một chiếc Porsche màu đen.

Chiếc xe này là Cố Giang tháng trước vừa mới đổi, cụ thể là loại nào Hứa Tư ý không nhận ra cũng không hiểu về nó, nhưng vừa thấy liền biết vô cùng xa xỉ.

Kỳ thật đối với chuyện Cố Giang tùy tiện mua xe, Hứa Tư Ý cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm. Dù sao có tiền thì liền tùy thích, đừng nói Cố Giang đột nhiên đổi xe, dựa theo khảo sát đa số các đại thiếu gia mà nói họ chưa bao giờ thể hiện ra tính cách giống người bình thường, hắn đột nhiên đổi đầu Hứa Tư Ý đều sẽ cảm thấy rất bình thường, vô cùng bình thường.

Điều thật sự khiến Hứa Tư Ý kinh ngạc chính là lý lo Cố Giang đổi xe.

Lúc đó, chiếc xe Porsche màu đen đang ở đường cao tốc chạy như bay.

Hứa Tư Ý ngồi ở vị trí ghế phụ, vừa ăn kẹo que, vừa một bên chơi game ăn gà. Trò chơi này là gần đây Trương Địch Phi cài đặt vào máy của cô, hình ảnh 3D, sử dụng cách nhìn của ngôi thứ nhất và ngôi thứ ba, một nhóm gồm bốn người một đội, đầu tiên nhảy dù, nhặt vật tư, sau đó bắn nhau, người có thể sống đến cuối cùng là người chiến thắng.

Hứa Tư Ý trước kia không thường chơi game như thế này, vừa mới tiếp xúc ăn gà, cảm thấy thực mới lạ, bị Trương Địch Phi kéo theo chơi mấy lần sau đó liền quen thuộc thao tác, bình thường ngủ phía trước hoặc là lúc ngồi xe nhàn rỗi, không việc gì sẽ chơi một ván.

Xong một ván, Hứa Tư Ý không phụ sự mong đợi của mọi người, lại ở trong một lần chạy bo đã quang vinh chết.

Cô buồn bã, nhìn vào trò chơi thấy chiếc hòm nhỏ của chính mình trầm mặc, một lát sau buồn bực rời khỏi trò chơi, buồn bực khóa màn hình, buồn bực tiếp tục ăn que kẹo.

Sau đó chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng “Xuy” rất nhẹ.

Hứa Tư Ý ánh mắt càng buồn bực, xoay đầu, nhíu đôi lông mi nhỏ, nhăn mặt: “Anh đang cười em sao?”.

Cố Giang một tay tiếp tục lái, không chút để ý trả lời một câu: “Trong xe này chẳng lẽ còn có người thứ ba?”.

“...”

Được rồi.

Hứa Tư Ý biểu cảm biến thành “= =”, cô phồng má thổi tóc mái, thu hồi tầm mắt. Tức giận, cư nhiên cười nhạo cô. Xem cô chơi lại một ván lớn, gϊếŧ bốn phương để chứng minh chính mình.

Nghĩ đến, nội tâm Hứa Tư Ý lại hừng hực ý chí chiến đấu, tay nhỏ nắm chạt, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bấm vào giao diện trò chơi. Đang bắt đầu đột nhiên nhớ đến cái gì đó, thuận miệng nói: “Đúng rồi, anh vì sao đột nhiên mua cái xe này?”

“Vì em a”. Cố Giang biểu tình lười biếng nhàn nhạt, âm cuối rất nhẹ.

Nghe vậy Hứa Tư Ý trừng mắt nhìn, có chút không rõ: “Nhưng mà em cũng không có kêu anh mua xe nha”.

Cố Giang ngữ khí không có chuyện gì: “Em bình thường thích mặc váy, những chiếc xe lúc trước không tiện”.

Hứa Tư Ý sửng sốt: “Anh vì sợ em ngồi xe máy không tiện, mới mua một chiếc xe loại này?”

Cố Giang: “Ừ”.

Thì ra là như vậy a. Hứa Tư Ý nghe xong, trong lòng thoáng chốc dâng lên một tia cảm động, ngọt ngào, hướng về phía anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khiến anh tốn kém như vậy, thật rất ngượng”.

Cố Giang trả lời: “Không khác khí, xe này rất tiện”.

“....”

Tốt thôi.

Kỳ thật Hứa Tư Ý biết, Cố Giang nói chiếc xe này tiện nghi, chính là anh thật sự cảm thấy cảm thấy nó tiện nghi. Dù sao so với vị anh họ Đường bạc kia chi tiền cho chiếc tao khí mười phần màu xanh ngọc kia kỷ niệm một trăm năm, anh mua chiếc xe này quả thật đã phi thường thấp rồi.

Cho nên, cô là ai, cô ở đâu, cô vì cái gì mà dám cùng vị đại thiếu gia này thảo luận chuyện tiêu tiền?

Hứa Tư Ý liếʍ liếʍ que kẹo, quay đầu, chống cằm, đôi mắt to trong suốt, phá lệ nghiêm túc đánh giá góc nghiêm của Cố Giang. Da anh thực trắng, lông mi rất dài, nhưng bởi vì ngũ quan cân xứng, phong cách mười phần anh tuấn, thân thể lại cường tráng, tuyệt nhiên sẽ không làm người khác cảm thấy giống nữ nhân.

Bình tĩnh mà xem xét, bộ dáng của người này khi không nói một lời hiện tại tựa như người từ trong sách viết ra, Tông Chi tiêu sái mỹ thiếu niên, tựa như ngọc thụ lâm phong tiền(*).

(*): Điển tích Thôi Tông Chi là một người thiếu niên rất đẹp, thích uống rượu và nhìn ngắm trời xanh. Nét đẹp của Thôi Tông Chi được miêu tả tựa như ngọc bích.

Hứa Tư Ý bỗng nhiên cong môi. Cô đột nhiên cảm thấy rất kích động, thêm vài năm nữa, thiếu niên đẹp trai nhà cô chính thức trưởng thành, không biết sẽ có dáng vẻ như thế nào?

Thật sự rất mong đợi.

Đang nhìn đến mê mẫn, đại thiếu gia phía trước tầm mắt cũng chưa động nói một câu: “Đừng cứ nhìn chằm chằm anh như thế.”

Hứa Tư Ý nghe vậy ngẩn ra, chớp mắt vài cái, cảm thấy có chút khó hiểu: “Vì sao?” Lòng yêu cái đẹp ai ai cũng có. Bạn trai lớn lên đẹp như vậy, bạn gái không nhìn có thể sao?

Cố Giang nghiên đầu, tầm mắt dời đến khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn, nhẹ nhàng nhướng mày: “Bởi vì bị em nhìn, anh sẽ bắt đầu phản ứng”.

Hứa Tư Ý: “....”

Yến Thành với Đồng Thị khoảng cách rất gần, họ buổi sáng chín giờ xuất phát, đến giữa trưa mười hai giờ cũng đã đi vào trạm thu phí ở Đồng Thị. Bởi vì hôm nay là thứ bảy, tất cả các tuyến đường chính đều là xe, vào thành cũng nhiều ra khỏi thành cũng nhiều, xe bị tắc đường đến kiến cũng không chui lọt, xe của Cố Giang vẫn luôn dừng lại đến hơn giữa trưa mới có thể tiến vào trung tâm thành phố.

Cố Giang hẹn đối tác gặp mặt lúc hai giờ ba mươi chiều.

Hứa Tư Ý lo lắng anh đến không kịp, liền nói: “Nhà em ở nam thành khu bên kia, cách nơi này còn rất xa, anh không cần đưa em đến đó, cho em xuống ở đâu đó gần trạm tàu điện ngầm là được rồi. Anh vẫn nên nhanh đi làm chuyện của anh đi”

Cố Giang trực tiếp nói: “Địa chỉ”.

Hứa Tư Ý khẽ nhìu mày, “Chuyện của anh quan trọng hơn”.

“Chuyện của em chính là chuyện của anh” Cố Giang thản nhiên nói: “Đối với anh không có gì có thể quan trọng hơn em”.

Nghe vậy, mặt của Hứa Tư Ý ửng đỏ, đành phải ngoan ngoãn nói ra địa chỉ nhà.

Nửa giờ sau, Chiếc Porsche màu đen dừng ở trước cửa khẩu Đồng Thị xa hoa.

“Cám ơn”. Hứa Tư ý cắn môi: “Anh đi đường chú ý an toàn, có việc gì lập tức gọi điện thoại hoặc là liên hệ Wechat”. Cô nói xong liền thôi, mở cửa xuống xe.

Mới vừa đóng cửa đi được hai bước, người ở phía sau không chút để ý mà thổi ra hai chữ: “Trở về.”

Hứa Tư Ý động tác nhất thời dừng lại, nghi hoặc vừa mang túi sách nhỏ quay đầu, một lần nữa đi tới ghế lái ô tô, đứng yên: “Còn có chuyện gì không?”

Cố Giang hạ cửa kính xuống, đôi mắt đen nhìn cô, biểu tình lười nhác lại tùy ý: “Em có phải là đã quên một chuyện không?”

Cô nghe xong câu này càng cảm thấy khó hiểu, cúi đầu xuống hai tay nhỏ kiểm tra toàn bộ túi áo và túi quần, sau đó mờ mịt nhìn về phía anh: “Em không quên cái gì ở trên xe a.”

Cố Giang nhìn chằm chằm cô, trực tiếp nhấc tay, chỉ chỉ miệng của mình.

Hứa Tư Ý đầu tiên sửng sốt ba giây sau phản ứng lại, nhất thời mặt đỏ tai hồng, 囧囧trời ạ: “... Sẽ bị người khác thấy đó”

Cố Giang lười biếng: “Người khác ở đâu?”

Cô xoay đầu nhìn trái nhìn phải một lúc, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, bộ dáng có tật giật mình.

Tuy rằng bản thân Hứa Tư Ý không có tiền, nhưng cũng không cản trở người nhà cô có tiền. Hứa phụ Hứa Quảng Hải là Tổng giám đốc điều hành doanh nghiệp nhà nước, Phó Hồng Linh là Đồng Thị Phó gia thiên kim tiểu thư, là phó chủ tịch của tập đoàn Tứ Hải, hai người kết hôn, không lâu sau liền mua một ngôi nhà xa hoa ở Đồng Thị.

Tiểu khu đi ở Đồng Thị người có tiền thường tập trung ở nam thành, cảnh vật xung quanh tuyệt đẹp, tính riêng tư cũng rất tốt, ngay cả cổng chính cũng rời xa cái ồn ào náo động của đường phố, được mở trên một đại lộ đầy hoa và cây cối. Tiểu khu chiếm diện tích rất lớn, nhưng mật độ lại rất thấp, khoảng cách giữa các tòa nhà rất xa, hộ gia đình cũng không nhiều lắm, hơn nữa đây là cửa số ba dành cho các phươnh tiện xe cộ, bình thương cũng không có nhiều người đi đường.

Lúc này, khắp nơi im ắng, nhìn qua nhìn lại một bóng người cũng không có, chỉ có hai con mèo to lười biếng nằm ở ven đường phơi nắng.

“Meo....”

“....”

Được rồi.

Mắt thấy bốn bề vắng lắng, tay nhỏ của Hứa Tư Ý vỗ vỗ ngực, nhất thời cảm thấy gánh nặng tâm lí giảm đi rất nhiều. Mặt cô đỏ bừng, mắt to chớp chớp nhìn Cố Giang, thật sự mong đợi, ngữ khí thật đáng thương: “Vậy có thể, không dùng lưỡi không?”

Cố Giang cong khóe môi, âm cuối nhẹ nhàng, lười biếng nói: “Có thể a”

“Vậy là tốt rồi”. Hứa Tư Ý nghe vậy, cười rộ lên, hai tay vòng qua cỗ anh, ngượng ngùng, nhẹ nhàng đem dấu son môi mặt lên môi mỏng.

Một nụ hôn thuần khiết.

Ngừng ước chừng một giây đồng hồ, đang muốn tách ra.

Đôi mắt đen của Cố Giang nặng nề, môi khẽ nhếch, trên cánh môi căng bóng của cô nhẹ nhàng cắn một cái.

Hai má trắng nõn của Hứa Tư Ý chuyển sang hồng, trừng lớn mắt nhìn anh, không thể tưởng tưởng: “Anh... anh nói chuyện không giữ lời”.

“Sao lại không giữ lời.” Cố Giang nhướng mày, “Anh nói là không dùng lưỡi, cũng không có nói là không được cắn nha”

Hứa Tư Ý hóa đá: “....”

Lão Đại vì sao ngài lại vĩ đại như thế?

Tay Cố Giang sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cô, cười nhẹ mà sủng nịch: “Đi đây”.

“ TnT”. Cô giống như người máy gật đầu, lại giống như người máy vẫy tay với anh: “Gặp sau”.

Chiếc Porche màu đen thuần khiết như vậy mà đi, đọc theo đại lộ râm bóng mát, rất nhanh liền biến mất.

Hứa Tư Ý đứng tại chỗ một lúc, xoay người, từ trong túi áo lấy ra giấy thông hành, đi vào cổng chính tiểu khu.

Xoát giấy, tích một tiếng, màn hình hiện lên cùng với giọng nữ được cơ giới hóa, ôn nhu vang lên: “Hoan nghênh ngài về nhà”.

Cô nghe thấy năm chữ này, ngẩn người ra, sau đó hơi cúi thấp người lắc đầu.

Tiểu khu là mỗi nhà một tầng, thang máy vừa mở liền trực tiếp đến cửa nhà của Hứa Tư Ý. Sau giờ ngọ, ánh mặt trời từ ban công rọi qua cửa sổ, phơi đến toàn thân cô ấm dạt dào.

Hứa Tư Ý đứng ở cửa hít sâu hai cái, sau đó mới giống như đã hạ quyết tâm, đem ngón tay cái đặt lên khóa vân tay.

Tích một tiếng, cửa liền mở.

Hứa Tư Ý đẩy cửa đi vào, xoay tay đóng cửa lại, tay chân nhẹ nhàng, cố gắng không tạo ra âm thanh lớn.

Cô từ tủ giày lấy ra dép lên của bản thân, một bên đổi, một bên nâng tầm mắt nhìn về phía phòng khách thăm dò.

Toàn bộ phòng khách trống không, mấy gian phòng ngủ cũng không nghe thấy động tĩnh.

Không ai ở nhà.

Phát hiện chuyện này tâm tình Hứa Tư Ý tốt lên một chút. Cô tự đổi dép của mình đi qua phòng khách lớn hướng về phòng của chính mình. Trên đường đến phòng ngủ, còn có các phòng như nhà ấm trồng hoa trong suốt từ thủy tinh, phòng tập thể hình và giải trí, phòng vui chơi dành cho trẻ em chất đầy các món đồ chơi được sắp xếp gọn gàng, còn có một cái xích đu, cùng với một cái ván trượt nhỏ.

Những khu vực này, Hứa Tư Ý ngày thường sẽ không đặt chân đến.

Từ mười tuổi cho đến bây giờ, phạm vi hoạt động trong nhà của Hứa Tư Ý chỉ có ba nơi: phòng ngủ, toilet, và nhà ăn. Lúc đầu còn có nhà bếp nhưng mấy năm gần đây, Phó Hồng Linh bỗng nhiên tâm huyết dâng trào thích làm đồ ăn chay, luôn thích đi nấu, Hứa Tư Ý ngay cả phòng bếp cũng ít vào.

Dì Phó thật sự rất chán ghét mình, ghét đến nỗi đem một tiểu hài tử nhốt vào phòng tối, ghét đến nỗi đối với tiểu hài tử dùng những từ cay nghiệt, thậm chí ghét đến nỗi muốn mình hoàn toàn biến mất.

Đây là những chuyện ngay từ nhỏ Hứa Tư Ý đã nhận thức được.

Cho nên Hứa Tư Ý từ sau khi hiểu chuyện liền giảm bớt khả năng tiếp xúc với Phó Hồng Linh. Một là Phó Hồng Linh đã để lại một bóng ma rất sâu thời thơ ấu, cô đối với Phó Hồng Linh có một loại sợ hãi trong tiềm thức.

Hai là vì không muốn cha vì chính mình cải nhau với Phó Hồng Linh.

Vừa suy nghĩ, Hứa Tư Ý vừa xoay khóa cửa, đi vào.

Phòng ngủ của Hứa Tư Ý diện tích không nhỏ, phòng ngủ này là lúc vừa mới chuyển nhà cha cô đã chọn trước cho cô. Sau đó Phó Hồng Linh dự tính đem một căn phòng nhỏ ngay cả cửa sổ cũng không có để cho Hứa Tư Ý làm phòng ngủ, cha cô sau đó biết được liền giận dữ, cùng Phó Hồng Linh cãi nhau một trận, thái độ kiên quyết Phó Hồng Linh lúc này mới buông lỏng một chút.

Mặc dù đã không về nhà một thời gian, nhưng phòng ngủ vẫn sạch sẽ, không dính bụi trần, trong không khí còn tràn ngập một mùi hương thanh đạm của quả bưởi.

Hẳn là cha cô đã dặn dò dì nhân viên vệ sinh quét dọn.

Hứa Tư Ý ngồi trên bàn học ngốc một lát, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, đứng dậy xoay người, từ dưới giường lấy ra một cái hộp giấy màu xanh lam.

Gầm giường có thể là do dì vệ sinh đã quên mất, chiếc hộp màu xanh đặt ở dưới gầm giường, hơn hai tháng đều không có lấy ra, mặt ngoài của chiếc hộp kỳ thật đã tích một tầng bụi.

Hứa Tư Ý không ngại bẩn, cẩn thận đem hộp giấy đặt lên trên bàn, lấy khăn tay tinh tế lau đi lớp bụi bẩn trên bề mặt, sau đó nhẹ nhàng mở ra.

Bên trong là những bức ảnh cũ đã phai màu, có vài tấm là ảnh chụp riêng, vài tấm là ảnh chụp tập thể, nhưng điểm giống nhau là mỗi bức ảnh đều có một cô gái xinh đẹp, trẻ tuổi.

Cô gái đó có đôi mi tinh tế, một đôi mắt trong trẻo sạch sẽ, khuôn mặt khéo léo, ngũ quan ôn nhu. Với màn ảnh nhẹ nhàng cười lên như vậy, cả người dường như sáng lên.

Hứa Tư Ý lấy ảnh chụp chung đặt lên bàn, hai tay chống cằm, rủ mắt, khóe miệng cong cong mà xem.

Trên ảnh chụp là một nam nhân trẻ tuổi, ôm một nữ hài hai ba tuổi, một nữ nhân khác ở bên cạnh dựa vào nam nhân, tay phải nhẹ nhàng đặt lên tiểu nữ hài. Nam nhân nho nhã anh tuấn, nữ nhân có lúm đồng tiền như hoa, tiểu nữ hài nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ, làm ra bộ dáng ủy khuất với cha.

Nhìn thấy ảnh chụp một nhà ba người ấm áp, Hứa Tư Ý bổng nhiên cảm thấy thật xúc động.

Cô từng cho rằng, ảnh chụp tồn tại là vì giữ lại những thứ tốt đẹp, nhưng sau này trưởng thành một chút, mới phát hiện trên thế giới này những thứ “tốt đẹp” đều không lưu giữ được. Thứ trên ảnh chụp thật sự sẽ biến mất, người trên ảnh sẽ già đi, vì vậy cô nhận ra rằng, ý nghĩa của sự tồn tại những bức ảnh chỉ là để lưu lại những khoảnh khắc đẹp.

Đầu ngón tay trắng nhỏ sờ lên ảnh chụp của nữ nhân trẻ tuổi, khóe miệng của Hứa Tư Ý bất giác liền cong lên.

Sau khi không ở cùng cha nữa, mẹ liền đi qua Pháp, định cư ở một thành phố tên là Toulouse tại Tây Nam nước Pháp, có một người chồng mới, những người con mới và một gia đình mới.

Hứa Tư Ý rất hiểu chuyện, cô không muốn quấy rầy cuộc sống hiện giờ của mẹ cô, chỉ ở thời điểm sinh nhật mỗi năm đều cùng mẹ gọi điện thoại.

Mẹ cô nói với cô là cuộc sống hiện tại của bà rất tốt, còn nói với cô rằng Toulouse thật sự rất đẹp.

Hứa Tư Ý rất vui vẻ.

Mẹ là người quan trọng nhất với cô, trải qua một lần bị phản bội nặng nề, sau này có thể tìm được hạnh phúc mới như vậy. Hứa Tư Ý tin rằng đây là đặc ân của trời cao.

Mẹ vẫn luôn là một người lương thiện. Quả nhiên thế giới thật rất công bằng, thượng đế thật nhân từ, người thiện lương cuối cùng cũng nhận được kết quả tốt.

Ít nhất là khi đó, Hứa Tư Ý thật sự tin là như vậy.

Cô cứ như vậy nghĩ về việc này, không nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân đang tiến lại gần, lúc cô lấy lại tinh thần thì cửa đã bị một người ở bên ngoài đẩy vào.

“...” Hứa Tư Ý hoảng sợ, giống như phản xạ có điều kiện dùng một quyển sách che lại những ảnh chụp trên bàn.

“Muốn về nhà cũng không báo trước một tiếng, làm tôi sợ hãi một phen, còn tưởng là có trộm vào nhà”. Người phụ nữ đứng ở cửa đã ba mươi mấy tuổi, nhưng làn da so với hai mươi mấy tuổi không khác biệt mấy, được chăm sóc rất tốt. Bà hiển nhiên là vừa từ công ty trở về khoác chiếc áo cao cấp, dáng người cao gầy, eo thon chân dài, ngũ quan diễm lệ, thậm chí còn có chút sắc sảo, ngữ khí cũng rất châm chọc.

Hứa Tư Ý rũ mắt, không nhìn bà nói : “Con đã nói với cha rồi”.

Phó Hồng Linh nhướng đôi chân mày, ngoài cười nhưng trong không cười nhếch môi: “Nói với ông ấy? Nói với ông ấy có ích lợi gì, trong nhà này ông ấy làm chủ sao? Cô đương nhiên phải cùng tôi nói chuyện”.

Hứa Tư Ý nghe xong ngước mắt lên nhìn bà, ánh mắt trong suốt mà hồn nhiên: “Con có đi đâu, cũng chỉ cần nói với “cha của con”.”