Đại ca, cách ngài tự giới thiệu...
Có phải hơi thành thật quá rồi không? Tuy rằng sự thật đúng là như vậy, nhưng cũng không thể miêu tả thời gian hôn một cách rõ ràng như vậy được chứ?
Hứa Tư Ý há hốc mồm, gương mặt nhỏ nhắn bỗng chốc ửng đỏ như trái cà chua.
Cùng bộ dạng đó là bạn tốt Trần Cẩm Niên: “...”
Cùng bộ dạng đó là bạn tốt Tiễn Tiền Trinh: “...”
Nhưng mà, so với phản ứng kinh ngạc đến thẫn thờ của ba người họ thì Cố lão đại điềm nhiên như không. Hai tay anh bỏ vào túi quần, vẻ mặt thản nhiên, không chút để ý, phong thái thanh quý, ung dung dù cho núi có lở thì mặt cũng không đổi sắc.
Vài giây sau, những âm thanh ở khu vui chơi bị cắt bởi bài hát, từ đổi thành , kết quả là lời ca đầy hào hùng “Chân trời bao la chính là tình yêu ta” của Phụng Hoàng Truyền Kỳ vang lên, một vài người qua đường cùng với các bạn học cùng nhau nâng tấm biển lớn lắc lư theo điệu nhạc giữa dòng người tấp nập.
“Xin nhường một chút, làm phiền nhường một chút”.
Dù sao thì cũng là người thấy qua nhiều việc lớn nhỏ, sau một thời gian ngắn, Trần Cẩm Niên bĩnh tĩnh lại. Đầu tiên cậu ta khẽ dời ánh nhìn, không dấu vết khẽ quét qua người bạn học “3 tốt” “Hứa Tư Ý”, chính là quan sát từ đầu tới chân, lại trộm nhìn bộ dạng ngơ ngác, gương mặt ửng hồng của Hứa Tư Ý, sau đó cậu liền thong thả nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“41, bạn đại học của bạn thật thú vị.”
Trần Cẩm Niên, giới tính nam, 18 tuổi, bạn cùng lớp cấp ba đồng thời là bạn thân và sống cùng thành phố của Hứa Tư Ý. Cậu sinh ra trong gia đình dòng dõi thư hương thế gia, tổ tiên 3 đời đều là thầy giáo, cần mẫn dạy học, ông nội rất nổi tiếng, là Bí Thư Đảng Ủy Trung Quốc. Diện mạo khôi ngô, cách cư xử hòa nhã khiêm tốn, là bạn tốt của Hứa Tư Ý và Tiễn Tiền Trinh, là bạn trực nhật cùng Hứa Tư Ý trong 3 năm liền cấp ba, từ đó hình thành nên tình bạn thắm thiết.
Bởi vì tính cách hắn ôn nhu, lại biết chăm sóc người khác, cùng am hiểu nội trợ, nên bị Tiễn Tiền Trinh đặt cho biệt danh vừa thể hiện được bản tính làm mẹ vừa bộc lộ được hình ảnh sinh động, Trần hiền thê.
Nghe vậy, Hứa Tư Ý chỉ có thể cười ngượng ngùng, “A hahah... đúng vậy, bạn học Cố Giang rất có tế bào hài hước.”
Khóe miệng Trần Cẩm Niên khẽ cong, sắc mặt vui vẻ: “Thấy cậu cùng các bạn hòa hợp như vậy, mình rất vui”
“Word mẹ.” Tiễn Tiền Trinh ở một bên nhỏ giọng thốt ra môt câu thô tục, kéo tay áo của Hứa Tư Ý, giọng đè nén không giấu được vẻ phấn khởi, “Sao trước đây cậu không nói với mình trường cậu có một người đẹp trai như vậy?!”
Hứa Tư Ý thật thà trả lời, “Mình đã nói rồi.”
Không phải nửa đêm còn gọi điện nói với cậu chuyện này sao? Cậu còn hỏi mình rồi còn bình luận về cấp độ soái của người ta nữa.
“Tuyệt đối không có khả năng.” Tiễn Tiền Trinh nhíu mày lắc tay, “Đối với loại cực phẩm này, cậu nhắc qua rồi khẳng định mình sẽ bảo cậu chụp hình cho mình, nếu đã thấy ảnh khẳng định mình sẽ lưu vào não, không bao giờ quên! Đừng hòng gạt mình!”
Hứa Tư Ý thành thật gật đầu: “Nhưng mình thật sự đã nói với cậu...”
Lời chưa dứt, liền có một giọng nói xen vào, đại thiếu gia thản nhiên nói: “Bạn học này từ đâu đến?”
“Từ thành phố Đồng. Bọn họ đều là bạn tốt cấp ba của em, mấy hôm nay là quốc khánh nên được nghỉ, bọn họ liền đi từ thành phố Đồng đến thăm em.” Gương mặt Hứa Tư Ý nở một nụ cười nhẹ nhàng ngọt ngào, nói xong đột nhiên nhớ là vẫn chưa giới thiệu Tiễn Tiền Trinh, vội vàng nói: “A, Đúng rồi. Đây là Tiễn Tiền Trinh.”
Tiễn Tiền Trinh vẫn còn đang đắm chìm trong sắc đẹp của Cố Giang nên không đáp lại, nửa giây sau mới tỉnh ra, cười nhẹ vẫy tay, có chút ngại ngùng nói: “Halo, xin chào anh.”
Ở trường trung học của Hứa Tư Ý, Tiễn Tiền Trinh chính là hoa khôi của trường, cô nàng xuất thân là dân múa, khí chất cao quý, ngoại hình ba vòng đầy đủ nhưng không làm phản cảm người đối diện, hơn thế nữa là có gia đình hậu thuẫn nhưng tính cách lại gần gũi bình dị, hoạt bát dù là nam hay nữ thì đều có quan hệ rất tốt.
Cố Giang nghe vậy, bởi vì phép lịch sự nên nhìn Tiễn Tiền Trinh một cái rồi lãnh đạm gật đầu coi như đáp lại. Sau đó liền rời tầm mắt.
Quả thực còn kém hơn việc đem bốn chữ “Ta làm cho có lệ” viết lên mặt.
“...” Tiễn Tiền Trinh đang nhiệt tình vẫy tay phải thì cứng đờ, đành bỏ xuống, tiến đến bên Hứa Tư Ý xấu hổ nhỏ giọng: “Với kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của mình, người bạn này của cậu có chút ngông cuồng rồi?”
Hứa Tư Ý nghe xong thành thật suy nghĩ rồi lắc đầu.
Tiễn Tiền Trinh kinh ngạc: “Không phải sao?”
“Không phải một chút.” Hứa Tư Ý nhìn xa xăm, kín đáo mà nghiêm túc sửa lại: “Là quá mức ngông cuồng.”
Lúc 2 bạn nữ đang thì thầm to nhỏ, Trần Cẩm Niên cười nói: “Bây giờ không còn sớm nữa, đến lúc dùng cơm chiều rồi. Mọi người cùng nhau đi tìm nơi nào đó ăn thôi.”
“Cuối cùng đã có thể ăn rồi sao!” Tiễn Tiền Trinh vỗ tay, “Đợi câu này từ sớm rồi, mới sáng đã leo lên chỗ cao này rồi, mình đã đói đến mức bụng dính vào lưng rồi.”
“Vậy thì đi thôi. Gần trường mình không ít quán ăn ngon, mình dẫn các cậu đi!” Hứa Tư Ý nắm tay cười khanh khách, chỉ về phía trước “Đi bên kia”
Gặp được bạn cấp ba đã lâu chưa gặp, tâm tình của cô như ánh mặt trời luôn tươi vui sáng lạn, như một chú chim hỉ thước, kéo tiểu Tiễn chạy ra khỏi sân vận động. Hai hình bóng nhỏ ấy cùng với đuôi tóc đen vẫy qua vẫy lại theo từng bước chạy, mặc váy ngắn màu hồng nhạt để lộ cặp đùi trắng như tuyết, vừa tinh khôi vừa mềm mại.
Vốn dĩ bộ dạng bình thường đã rất đáng yêu rồi, mà còn dám mặc váy ngắn thắt 2 bím?
Cố Giang khoanh tay, ở phía sau híp mắt nhìn.
Hơn nữa, xem tình hình này, vừa thấy người quen, đã nhanh chóng ném “người bạn tốt” là mình đi rồi?
2 giây sau,
“Bảo bối à.” Cố Giang cất giọng lười biếng gọi theo hai hình bóng kia.
Tiếng gọi truyền đến, hình bóng nhỏ xinh mặc váy ngắn thắt bím đột nhiên cứng đờ, như người máy đột nhiên bị cắt điện. Cùng lúc đó, tất cả âm thanh ở sân vận động nháy mắt biến mất, âm hưởng của bài cũng không còn nữa, hoạt náo viên cổ động nhiệt tình cũng không thấy đâu, ngay cả giọng nói của người phát giải thưởng cũng không còn...
Giống như có thiên sứ đi qua, hào quang rửa tội, hallelujah.
Bởi vậy, không riêng gì tên ngốc Hứa Tư Ý, mà cả Trần Cẩm Niên cùng Tiễn Tiền Trinh vẻ mặt mơ hồ, chung quanh họ, người qua đường giáp đều nghe được âm thanh nhẹ nhàng nhưng đầy khảng khái: “Bảo bối à.”
Vốn dĩ không ai chú ý đến họ, nhưng nghe câu này, đều không hẹn mà cùng nhau quay đầu lại.
Cố Giang người này, danh tiếng ở đại C này không thể đơn giản chỉ hình dung bằng hình tượng “Nhân vật phong vân” nữa. Người này thành tích hơn người, khí chất cao quý, có gia đình hậu thuẫn, quả thực quá trâu bò rồi, nhưng có thể bày ra vẻ mặt xinh đẹp tuyệt mỹ mang chút “lẳиɠ ɭơ trêu đùa” thì chỉ có một mình vị này mà thôi.
Mọi người đều nhận ra Cố Giang nên rất kinh ngạc, trên gương mặt hằng ngày chăm chỉ học tập đều hiện lên vẻ hứng thú, ánh mắt tràn ngập sự tò mò.
Đại gia à, học bá à, đại thiếu gia họ Cố à!
Vận khí chết tiệt nào mới có thể phá vỡ cái gian tình do hắn đem lại đây!
Vì thế, mấy giây sau, dưới ánh mắt của mọi người, khoảng chừng 50 thước họ thấy cô gái mặc váy ngắn màu hồng nhạt thắt bím tóc, yên lặng quay người lại, yên lặng cúi đầu, yên lặng cất bước, đến trước mặt Cố Giang với bộ dáng vô cùng quẫn bách.
Dừng bước rồi.
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, Hứa Tư Ý khóc không ra nước mắt.
Ai đó hãy nói cho cô biết, tại sao âm thanh ở sân vận động lại bị trục trặc một cách thần bí ngay lúc này chứ? T T...
Cố Giang giương mắt nhìn cô: “Tại sao lại không ngoan như vậy, không đợi tôi?”
“Không phải nói cùng nhau ăn cơm sao...” Xung quanh mọi ánh mắt đều đang nhìn, nhiệt độ trên gương mặt Hứa Tư Ý ngày càng tăng, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói, “Em cứ nghĩ, anh đang đi phía sau.”
Cố Giang nói: “Chân tôi bị đau rồi, không đi nhanh được.”
Chân đau rồi?
Hứa Tư Ý nghe vậy sửng sốt, có chút lo lắng, cúi đầu cẩn thận xem xét cặp chân dài thẳng tắp, nhíu mày lại hỏi: “Đau chân nào? Có đau lắm không? Có nghiêm trọng không?” Cùng lúc đó, hai tay vô thức đưa ra, nắm lấy tay anh.
Cố Giang nhìn hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, ý cười dâng lên khóe mắt.
Tâm tình thoáng chút thay đổi.
“Không thì anh đi thử 2 bước để em xem xem?” Hứa Tư Ý căng thẳng, hai tay nhỏ gắt gao nắm lấy tay áo sơ mi của anh, “Nếu như thật sự nghiêm trọng, em đưa anh đến phòng y tế trước? Bôi thuốc có lẽ sẽ đỡ.”
Giọng nói mềm mại ngọt như đường ấy lộ ra chút lo lắng.
Cố Giang rũ mắt. Cô có mái tóc đen dày, ánh nắng đang chiếu trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng. Hai sợi bím tóc được chia ra ở giữa, xõa tung ra, ở giữa là một con đường nhỏ khó nhận thấy. Anh khẽ di chuyển ánh mắt, thấy cái cổ nhỏ của cô trắng mềm bị ánh mặt trời chiếu thành một màu hồng nhạt.
Vừa nghĩ, Cố Giang đột nhiên cúi xuống rồi hôn lên gương mặt đang ửng đỏ của cô. Đồng thời tay trái của anh giữ lấy phần gáy cổ của cô, bàn tay mềm mại của anh cứ thế hoàn toàn chế ngự cô.
“...” Hứa Tư Ý hoàn toàn run sợ, toàn thân cứng đờ.
Tim đập cực nhanh như giọt mưa rơi xuống vào những ngày giông bão.
Thình thịch, thình thịch.
Ngay cả tai của Hứa Tư Ý cũng bắt đầu đỏ lên hết. Cô cúi đầu cắn môi, cả đầu như bị chôn vùi trong ngực.
Người con trai bên cạnh đứng rất gần. Sống mũi cao dường như sắp chạm vào má trái của cô, ngón tay thon dài đang chạm vào da của cô, châm rãi gõ hai nhịp.
Mang theo sự trêu đùa.
Cả người cô đều xấu hổ đến nóng lên, muốn mở miệng, âm thanh nhỏ nhẹ như mèo kêu: “Anh muốn làm gì...”
Còn chưa nói xong, khóe miệng người con trai ấy nhếch lên cười như không cười, bàn tay dùng sức, đem cô giữ ở trong lòng.
Thân hình cô nhỏ nhắn, bị một lực lớn kéo tới, thân hình lay động, trọng tâm không vững, không thể khống chế bản thân mà bổ nhào về phía trước.
Cú ngã này, được anh ung dung đón lấy một cách đầy thỏa mãn.
“...”
Cả người Hứa Tư Ý bị Cố Giang ôm vào trong lòng, ngây ngốc, mấy giây sau, xung quanh là một trận âm thanh la hét khoa trương cùng những tiếng hít vào nặng nề làm cho cô hoàn hồn lại, nhất thời xấu hổ chỉ muốn đào một cái lỗ để chui vào.
Những người xung quanh vây xem đều bị chấn động nói không nên lời, thậm chí một số người lén lút lấy điện thoại, chụp hình để nhìn rõ hơn.
“Anh...” Cuối cùng Hứa Tư Ý cũng có phản ứng lại, bản thân bị người này lừa rồi, vẻ mặt nóng bừng dần mất đi cảm giác, bàn tay nhỏ hoang mang đẩy anh. “Anh muốn làm gì? Nơi đông người như vậy, buông em ra, nhanh thả em ra...”
Cố Giang nghiêng đầu, đôi môi cắn lên đôi tai dễ thương kia, cất giọng chỉ mình cô có thể nghe thấy: “Có phải là em cố ý?”
Cô không hiểu, ngập ngừng hỏi lại: “Cố ý cái gì?”
“Cố ý dụ dỗ tôi.”
***
Cách đó không xa,
Chính mắt nhìn thấy cảnh này, Tiễn Tiền Trinh có chút đăm chiêu sờ cằm suy nghĩ, híp mắt nói: “Căn cứ theo bộ dáng này của bọn họ, mình nghi ngờ rằng, họ Cố đẹp trai vừa nãy kia quả thực là loại kinh thiên động địa, quỷ thần khϊếp sợ, những lời giới thiệu vừa nãy, chỉ sợ rằng không phải đùa chúng ta đâu.”
Nói rồi tay kéo Trần Cẩm Niên đang đứng bên cạnh, nhíu mày, bày ra bộ dạng hóng chuyện: “Aya, Trần hiền thê, bạn thân độc thân nhiều năm đột nhiên bị thần tình yêu điểm trúng, cậu cảm thấy như thế nào?”
Vẻ mặt Trần Cẩm Niên không chút biểu tình nhìn vài giây, sau đó thu hồi tầm mắt, lãnh nhạt nói: “Không muốn nghĩ.”
Tiễn Tiền Trinh: “...”
Cuối cùng, bốn người đến nhà hàng kiểu Pháp nằm ở trung tâm thành phố. Chi phí ở đây rất cao, đầu bếp và người phục vụ đều là người Pháp, gan ngỗng và ốc là những món đắt khách nhất ở nhà hàng này.
“Chọn những món này trước đi.”
Tiễn Tiền Trinh gọi món xong, trả thực đơn lại cho phục vụ nam, đôi mắt đẹp khẽ chớp, giả vờ lơ đãng hỏi: “A Tư Ý, cậu và bạn học Cố Giang, hai người quen nhau như thế nào vậy?”
“Chúng tớ đều trong hội sinh viên.” Hứa Tư Ý khóe miệng cong cong, đặt ly trà xuống bàn: “Lúc mình đến phỏng vấn, Cố Giang chính là giám khảo.”
*Vì lúc này thì có lẽ hai người bạn của nu9 đều biết n9 lớn tuổi hơn, nên mình để anh/em.
“Ồ” Tiễn Tiền Trinh gật đầu, lúc này, ánh mắt dừng ở Cố Giang: “Không biết anh Cố học ngành gì vậy?”
Cố Giang uống một ngụm nước, mắt khẽ rũ xuống, giọng nói lãnh đạm: “Kiến trúc sư”
“Ô, kiến trúc sư a, vất vả rồi, trường chúng tôi cũng có ngành kiến trúc, tôi thấy các bạn ấy thường tự học trong phòng suốt đêm để vẽ bản đồ đó.” Tiễn Tiền Trinh thuận miệng nói chuyện một vài câu, lại quay về vấn đề chính: “Nghe khẩu âm của anh, anh là người Yến Thành?”
Thật ra, chủ đề của Tiễn Tiền Trinh rất đơn giản, đó chính là có thể hiểu tất cả mọi thứ của vị học trưởng Cố Giang này, để điều tra giúp người bạn ngốc nghếch của mình.
Tiễn Tiền Trinh sinh ra trong gia đình phú quý, người xinh đẹp, nhiều tài nghệ, từ nhỏ đến lớn vô âu vô lo. Tính cách cô ấy cởi mở, giỏi giao tiếp, bạn bè nhiều, nhưng đa phần chỉ là bạn xã giao, chỉ duy nhất xem Hứa Tư Ý và Trần Cẩm Niên là bạn tri kỷ mà thôi.
Trong suy nghĩ của Tiễn Tiền Trinh – một thế hệ học sinh kém, Hứa Tư Ý thành tích học tập tốt, tính cách trầm tĩnh ôn nhu, điều đặc biệt là cô không giống với những người khác xem thường nhóm học sinh như họ.
Tiễn Tiền Trinh năm vào cao trung, có tâm lý nổi loạn cực nặng, lại bị một số tên bất lương dụ dỗ nảy sinh ra ý nghĩ bỏ học.
Là Hứa Tư Ý ngồi cùng bàn kéo cô lại từ vực sâu ấy.
Hứa Tư Ý nói những câu rất hợp lý để khuyên nhủ cô quay trở về quỹ đạo của mình, có một điều, làm Tiễn Tiền Trinh nhớ mãi, cô ấy nói: “Những người bất lương, chỉ muốn hút thuốc uống rượu, lại muốn đánh nhau, hút thuốc uống rượu dễ mắc bệnh ung thư, đánh nhau thua thì nằm viện, đánh thắng thì vào tù, sinh mệnh chắc chắn sẽ luôn bị đe dọa. Vì thế, vẫn nên chăm chỉ học tập là an toàn nhất.”
Khi đó, bộ dạng một lòng một dạ muốn đi cùng đại ca của tiểu muội Tiễn Tiền Trinh, bị bạn ngồi cùng bàn vẻ mặt nghiêm túc khuyên bảo, liền cười một trận.
Ngay lúc ấy, Tiễn Tiền Trinh nghĩ rằng trên đời này khó có thể tìm một cô gái ngây ngô đáng yêu như vậy.
Cô phải bảo vệ cô gái này thật tốt mới được.
Tiếp tục dùng cơm, tiếp tục những là cuộc đối thoại câu được câu mất.
Tiễn Tiền Trinh chính là người khơi lên chủ đề. Sau khi hỏi han hoàn cảnh của Cố Giang, cô liền cảm nhận được vẻ mặt ngày càng lãnh đãm của người này, ý rõ ràng là đã không còn đủ kiên nhẫn, nên cô cũng không chủ động nói chuyện với Cố Giang nữa. Cô bèn quay đông quay tây, cùng Trần Cẩm Niên nói về những nghi vấn trong bộ phim điện ảnh mà cô ấy đang xem.
Trần Cẩm Niên hiểu biết rộng, hóm hỉnh hài hước, nói chuyện gì cũng có thể chêm vào được.
Trong cả quá trình, Hứa Tư Ý dành toàn bộ thời gian ngoan ngoãn yên tĩnh dùng cơm, uống cà phê, chỉ tùy hứng nói mấy câu.
“Đúng rồi Tư Ý,” Tiễn Tiền Trinh đột nhiên nhớ ra chuyện gì, thuận miệng nói: “Hai người khi nào thì bắt đầu hẹn hò thế?”
“...Khụ”, Hứa Tư Ý vừa ho hai tiếng đã đỏ mặt, nói: “Chúng mình vẫn chưa chính thức.”
“Ồ, như vậy sao” Tiễn Tiền Trinh kinh ngạc cười, lại hỏi: “Đúng rồi, trước đây cậu có nói với mình, trường cậu có một tên ấu trĩ lại hay thích gây sự đánh nhau đang theo đuổi cậu? Người đó còn theo đuổi cậu không?”
“Ấu trĩ lại thích gây sự” những chữ này lọt vào tai, Hứa Tư Ý đang cắt miếng thịt bò của mình, đột nhiên khựng lại.
Hỏng...rồi.
Cố Giang hơi nhíu mày, nghiêng đầu, nhìn thẳng khuôn mặt đỏ hồng, từ từ lặp lại: “Quấn quít em không buông, ấu trĩ hay gây sự?”
“Đúng vậy.” Tiễn Tiền Trinh gật đầu, nói tiếp: “Nghe Tư Ý nói, tên đó bộ dạng cũng không tồi, gia đình cũng có tiền... không biết cái tên thích dùng bạo lực đó có còn theo đuổi Tư Ý nữa không?”
Cố Giang nhìn vào miếng thịt bò trước mặt Hứa Tư Ý, một tay đưa qua, một tay cầm dao nĩa, nhỏ giọng thốt ra: “Còn.”
Hứa Tư Ý: “...”
“Ở đâu? Thật là kiên trì? Ha Ha Ha, trên đường đến đây mình còn nghĩ, tên thích bạo lực đó ở trường các cậu mà còn biết theo đuổi người khác sao? Thật quá sức buồn cười rồi!”. Tiền Tiểu Trinh cười một tiếng, đập vai Hứa Tư Ý, cười hì hì vẻ mặt tò mò hỏi: “Tóc tên đó như thế nào? Màu gì vậy?”
“...” Gan ngỗng ngon như vậy, sao không ăn mà nói những lời đó chứ?
Hứ Tư Ý hoảng loạn.
Mà đối diện, Tiễn Tiền Trinh ngây thơ nhìn cô, não tưởng tượng vô số thứ: “Đỏ, cam, xanh lá cây, xanh dương? Cái nào nhỉ? Hay màu nào cũng có?”
“...” Xin cậu đấy, mau ăn gan ngỗng của mình đi.
Hứa Tư Ý hoảng loạn đến hóa đá.
Cố Giang đã cắt xong miếng bò và chậm rãi đem đến trước mặt Hứa Tư Ý, híp mắt thấp giọng đáp: “Màu đen.”
Tiễn Tiền Trinh rất kinh ngạc: “Sao anh lại biết? Anh quen hắn?”
“...”
Hứa Tư Ý vẻ mặt cam chịu, xấu hổ u sầu, như chim đà điểu rúc đầu vào trong ngực.
“Bởi vì tên ấu trĩ thích dùng bạo lực lại quấn quít cô ấy không buông đó”, anh mở mắt ra, ánh mắt dừng trên người Hứa Tư Ý, lát sau, cong môi lên, cười bảo: “chính là tôi.”
***
Bữa cơm này, cuối cùng là Cố Giang trả.
Buổi chiều, hoàng hôn buông dần.
Lúc ra khỏi nhà hàng, Cố Giang đang gọi điện ở phía xa. Hứa Tư Ý yên lặng ngắm nhìn bộ dạng đó, bóng dáng người thanh niên cao lớn thon dài dưới ánh chiều tà, tấm lưng rộng, thẳng tắp như cây bạch dương cao chất ngất.
Cô biết, lúc ăn cơm, điện thoại của Cố Giang đã rung mấy lần rồi, không biết vì nguyên nhân gì, anh không nhấc máy một cuộc nào cả. Lúc sau có tiếng tin nhắn vang lên, anh mới chịu nhìn và nhận cuộc điện thoại đó.
Anh trở lại.
“Em hãy ngoan ngoãn ở lại chơi với bạn em đi. Tôi bận chút chuyện, đi trước.” Cố Giang nói xong, liền chuẩn bị rời đi, nhưng mới bước được nửa bước liền dừng lại, không quay đầu lại, chỉ có âm thanh trầm thấp bổ sung một câu: “Người trong nhà đang nằm ở bệnh viện.”
Sau đó liền rời đi.
“...” Hứa Tư Ý định nói gì đó, nhưng bóng dáng chàng trai ấy đã dần khuất đằng xa, khuất sau góc đường, rất nhanh chóng liền biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Vốn dĩ, nói gì đó để anh không quá lo lắng.
Nhưng nghĩ lại thì thôi.
Người nhà mắc bệnh, thực sự sao có thể thoải mái, không sốt ruột cho được.
Cô nhíu mày, trong lòng thở dài.
Tiễn Tiền Trinh ở phía sau thu hết hình ảnh vừa rồi vào mắt, tay ôm lấy vai nhỏ của cô, ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Ôi? Sao học trưởng Cố Giang của cậu đi rồi? Không đi chơi với chúng ta sao?”
“Anh ấy... trong nhà có chút chuyện” Hứa Tư Ý nhỏ giọng nói, nói xong mới nhận thấy có chút không đúng, gương mặt nháy mắt ửng hồng, quay đầu nhìn Tiễn Tiền Trinh, “Cậu đừng nói tầm bậy, Cố Giang không phải của mình.”
“Cậu nói không phải thì không phải vậy.” Tiễn Tiền Trinh chán nản thở dài, “Dù sao mình cũng nói với cậu, với kinh nghiệm nhiều năm của mình, dựa theo sự tiếp xúc lần đầu này thấy được, Cố Giang đối với cậu, không phải chơi đùa.”
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Anh ta thích cậu đó.”
Nhiệt độ trên mặt Hứa Tư Ý thoáng chốc tăng lên, trì trệ, nhỏ giọng nói không nên lời: “Lúc nãy, anh ấy nói thích mình sao?”
“Nói cậu ngốc là đúng rồi, không biết đứa ngốc như cậu làm sao thi được vào trường đại học C này nữa.” Tiễn Tiền Trinh trợn mắt: “Thích cần phải nói ra sao? Căn bản là không cần.”
“Vậy?”
“Thích là không thể giấu được, một ánh mắt, một động tác, tất cả những hành động, cử chỉ đều thể hiện ra. Cậu không để ý ánh mắt lúc nãy của Cố Giang nhìn cậu hay sao?” Tiễn Tiền Trinh lắc đầu: “Chậc, chậc.”
Bốp. Trên đầu Tiễn cô nương bị giáng một cái đánh.
“Mẹ nó...” Tiễn Tiền Trinh ôm đầu, trừng mắt “Trân hiền thê cậu đánh tớ làm gì!”
“Không được tẩy não Hứa Tư Ý. Người con trai đó nhìn đã thấy không phải loại tốt đẹp gì, sao lại đem thỏ trắng dâng đến hang của loài lang sói chứ, cậu thật là một quân sư tốt đấy.” Trần Cẩm Niên thản nhiên liếc Tư Ý, nói: “Loại đàn ông như Cố Giang này, quá mức kiêu ngạo, ngông cuồng, cứng đầu, thích làm gì thì làm, đây không phải là chuyện tốt.”
***
Đi cùng Tiễn Tiền Trinh và Trần Cẩm Niên cả ngày, dùng cơm tối xong, Hứa Tư Ý mệt đến biến hình, kéo theo sự mệt mỏi cùng thân xác như con ốc sên từ từ leo lên phòng ngủ. Vừa bước vào cửa, liền bị hai bạn cùng phòng kéo tới góc tường.
Bức cung.
“Được lắm Hứa Tư Ý” Vương Hinh đứng ở bên trái, cuộn sách bài tập lại cầm trong tay, bày ra tư thế tra khảo: “Im lặng phát tài lớn ha. Thành thực khai báo, đã bắt được Cố gia rồi đúng không. Mình nói cho cậu biết, hôm nay mình ở nhà để chờ cậu khai báo đấy.”
“Chuyện lớn không nói.” Trương Địch Phi đứng bên phải, nhíu mày, giả giọng phổ thông nói: “Hừm, có phải cậu không coi chúng mình là bạn phải không?”
Hứa Tư Ý dựa sát vào cửa, đứng nghiêm.
Khoảng 10 giây sau,
Cô rốt cuộc cũng ý thức được: “Các cậu vừa nói gì thế, chuyện mình và Cố Giang sao?”
Trương Địch Phi và Vương Hinh: “...= =”
Dây thần kinh phản xạ của cô bạn này có phải quá dài rồi hay không?
“Cũng không biết hôm nay trên sân vận động, ai đang ôm ấp nhau,” Trương Địch Phi hừ một tiếng, bật màn hình điện thoại đưa đến trước mặt cô “Tự mình nhìn đi, ảnh đã truyền khắp trường rồi.”
“...”
Được rồi.
Tin tức truyền đi nhanh như vận tốc ánh sáng vậy.
Hứa Tư Ý im lặng, sau đó khó khăn nở nụ cười, giải thích: “Sự việc này cùng với trí tưởng tượng của mọi người khác nhau. Thực ra thì không như mọi người nghĩ đâu...”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hứa Tư Ý lấy điện thoại ra nhìn số gọi tới, biểu cảm chính là 囧 囧, quay đầu lặng lẽ nghe điện thoại, “Alo.”
“Xuống dưới đi.” Giọng nói bên kia có chút không tập trung.
??? Hứa Tư Ý không hiểu: “Cái gì?”
“Tôi đang ở dưới kí túc xá của em”
Hứa Tư Ý ngờ vực, nhìn bên ngoài trời đã tối đen, quanh co nói: “Bây giờ... Trời đã tối rồi, có chuyện gì mai hẵng nói.”
Cố Giang lạnh nhạt nói: “Tôi đếm đến 20, nếu chưa thấy em, tôi sẽ ở đây kêu to “Hứa Tư Ý là bảo bối của tôi.”
Nói xong không đợi cô phản ứng liền cấp máy.
“...” Không phải anh đang nghiêm túc chứ?
Hứa Tư Ý cầm điện thoại như pho tượng, 2 giây sau mới hoàn hồn, nói nhỏ: “Mình... Mình có chút việc, đi trước nha.” Nói xong, dưới ánh mắt nghi ngờ và kinh ngạc của bạn cùng phòng, cô liền nhanh như chớp mở cửa phòng chạy xuống.
Vương Hinh và Trương Địch Phi liếc nhau một cái rồi không hẹn mà cùng nhíu mày, sau đó đến ban công mở cửa cùng nhau nhìn xuống.
Một chiếc xe sang trọng đậu dưới lầu, đỏ đen đan xen nhau làm ánh lên lớp sơn, dưới màn đêm cùng ánh đèn đường toát lên vẻ kiêu ngạo và phong cách.
Một bóng hình thanh niên thon dài đang dựa vào xe, hai cánh tay lười biếng khoác đằng sau một cách thoải mái, cặp chân dài tùy ý dẫm dẫm dưới đất, nghiêng đầu, tư thế lười nhác, không chút để ý.
Bộ dạng giữa người và xe hòa hợp đến cực điểm, làm toát ra cảm giác ngạo mạn và tùy ý.
Trương Địch Phi không kìm được thở ra: “Khụ.”
“Ducati khắp thế giới chỉ có 30 sản phẩm, không biết giá.” Vương Hinh nhíu nhíu mày, “Đại thiếu gia thật yêu thích chiếc này, nghe nói lúc học ở cao trung đã đổi 4 chiếc rồi, tốc độ thay xe như vậy, thật đúng là thú vui ở đời.”
Hai người đang nói, liền nhìn thấy một hình bóng nhỏ nhắn từ của nhà trọ chạy đến.
Cô gái nhỏ thở dốc, gương mặt đỏ bừng, đang nói chuyện cùng người thanh niên ấy.
Người thanh niên nhìn cô, lười biếng nói chuyện, thuận tay đội nón bảo hiểm màu đỏ cho cô gái.
Mũ bảo hiểm có chút nặng, cô gái chưa kịp phòng bị, thân hình ngã ra sau.
Thanh niên đưa tay kéo cô vào lòng, cúi đầu, như mặc đồ cho búp bê, kiên nhẫn giúp cô cài khóa lại.
Ngay sau đó, chiếc xe đỏ đen kia liền gầm rú chạy đi mất.
Trương Địch Phi nhún nhún vai, từ ban công quay vào nhà.
Vương Hinh cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, đã 9h50 tối rồi, còn một tiếng nữa là đóng cửa kí túc xá. Cô nhìn theo hướng chiếc xe máy rời đi, cảm thán trong lòng.
Cố gia, nên nhớ kỹ người trong lòng ngài là cô gái chưa đến tuổi trưởng thành đó.
***
Dưới màn đêm, xe máy chạy như bay, tiếng động cơ rung ầm trời.
Đường lớn rộng, thẳng tắp, dường như không có giới hạn. Đèn đường hai bên san sát nhau, ánh đèn vàng như ánh mặt trời sau màn đêm.
Tốc độ xe rất nhanh, trái tim Hứa Tư Ý đập thình thịch, lòng bàn tay ướt đẫm, ôm chặt lưng của Cố Giang. Mỗi nhịp hít thở, đều tràn ngặp mùi hương sạch sẽ của anh.
Cô đỏ mặt, khóe môi giật giật, ở sau lung anh nói gì đó.
Nhưng gió quá lớn, âm thanh của cô thì nhỏ, Cố Giang không thể nghe thấy được.
Hứa Tư Ý cắn môi, lần này dùng sức, hét to: “Đi đâu vậy!”
Cố Giang cười, giọng nói phân tán trong gió: “Đi ngắm cảnh.”
Lá cây ngô đồng lay động, tiếng gió xào xạc khắp trời, các vì sao và mặt trăng ở trên đỉnh đầu tỏa sáng.
Bọn họ cùng nhau chạy xuyên qua rất nhiều con đường, nhiều chỗ xa hoa sang trọng cũng có, nhiều chỗ nghèo nàn, cũ kỹ cũng có, rồi họ đi qua một cây cầu rất lớn.
Lúc đó, Hứa Tư Ý đột nhiên nghĩ, cái gọi là sự liều lĩnh của thanh xuân chính là như vậy.
Cuối cùng, họ dừng lại ở một khu nhà vắng lặng.
Ở đây, đèn đường không sáng như trong thành phố, ánh tối đan xen nhau, Hứa Tư Ý cởi mũ bảo hiểm ra, nhìn xung quanh, cảm giác bất an lo sợ trỗi dậy.
Một đốm sáng xuất hiện.
Cố Giang mở đèn pin di động lên, đầu tiên là nắm lấy cánh tay cô, sau đó trượt xuống chạm vào lòng bàn tay ẩm ướt của cô, nhẹ nhạng tách ra rồi đan chặt vào tay của mình.
Trái tim cô đột nhiên run rẩy, gương mặt nóng bừng, cắn cắn môi, lòng bàn tay càng ra nhiều mồ hôi hơn.
May mắn là ánh sáng ở đây không quá sáng, nếu không sẽ phát hiện tai cô đang đỏ lên.
Cô Giang không nói gì, dẫn cô đi một mạch đến chỗ đó.
Hứa Tư Ý ở đằng sau, không biết anh dắt mình đi đâu, cũng không hỏi, chỉ là cảm thấy yên tâm ở trong lòng.
Họ trèo lên một nơi rất cao. Có thể do thiếu kinh phí, nên tòa nhà này đang xây dang dở liền bị bỏ hoang, trần nhà trống trải chỉ có thép và xi măng bị nước mưa ăn mòn, dính đầy bùn đất, dù vậy thì cỏ dại vẫn mọc thành từng đám vô cùng mạnh mẽ mà tìm cho mình một con đường sống.
Đống đổ nát không người này, tối tăm mà yên tĩnh, chỉ có những ngôi sao trên trời và ánh đèn pin cô độc. Hứa Tư Ý có chút sợ hãi, rất muốn hỏi Cố Giang, nhưng mà anh lại đang mím môi, nhìn về một nơi xa xăm.
Hứa Tư Ý quay đầu lại.
Phía xa kia là ánh đèn từ khu dân cư, đèn neon tỏa ra rực rỡ, đây là nơi duy nhất mà người ta có thể ngắm toàn bộ cảnh đêm ở thành phố.
Ánh đèn đủ mọi màu sắc đan xen với quang cảnh thành phố hòa với đó là ánh sáng từ ngôi sao và mặt trăng ở phía xa xa đang tỏa sáng, nhìn kỹ thì giống như con ngươi của bầu trời cùng với tầng sương mù mỏng lại giống như là hàng lông mi được phủ bởi làn nước.
“...” Cô đột nhiên mở to hai mắt, rốt cuộc cũng hiểu anh nói “ngắm cảnh” nghĩa là gì.
“Đẹp không?” Anh lười nhác hỏi.
Cô cong khóe miệng, tươi cười rực rỡ, lộ hàm răng trắng, mắt long lanh nhìn khung cảnh trước mắt, đẹp như những ngôi sao trên trời kia “Vâng.”
“Vui không?”, Cố Giang yên lặng nhìn Hứa Tư Ý, đôi mắt đen sâu như biển.
Trước đây, anh luôn cảm thấy biểu cảm cười toe toét của cô có chút ngốc nghếch, nhưng lúc này đây, dưới ánh màn đen cùng bầu trời đầy sao này lại làm nền cho vẻ đẹp đến nao lòng người của cô.
“Vui!” Hứa Tư Ý thật sự rất vui, gật đầu thật mạnh.
Sự đối lập mãnh mẽ giữa khu nhà hoang vắng và sự phồn hoa của đô thị, thể hiện vẻ đẹp cổ kính nhưng mãi trường tồn.
“Như là phần thưởng” Chiếc cằm nhỏ của cô, lại có độ cong rất vừa vặn để anh vừa hay có thể dễ dàng chạm vào.
Anh nâng nhẹ cằm cô lên, chóp mũi khẽ ngửi thấy mùi hương ngọt ngào từ miệng cô, khàn giọng nói: “Anh có thể hôn công chúa nhỏ của mình không?”