Chương 27.1

Hứa Tư Ý trên mặt nổi lửa, mấp máy môi, không thể phát ra âm thanh nào.

Cố Giang không chớp mắt, chiếc mũi cao thẳng men theo đường nét cô hướng lên, cơ hồ dán lên môi cô.

Trên nóc tòa nhà bị bỏ hoang, gió bắt đầu nổi lên.

Mái tóc đen mềm mại của cô gái tung bay trong gió. Thỉnh thoảng, có một vài sợi bay phất qua gương mặt của người thiếu niên, tựa như những chiếc lông vũ khẽ chạm vào trái tim anh.

Bầu trời đầy sao cùng cả tòa nhà im lặng không tiếng động.

Lông mi cô run rẩy, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhắm mắt lại.

Nụ hôn kia vừa rơi xuống.

Trái tim Hứa Tư Ý khẽ run lên, toàn thân cô như bị lửa đốt, phảng phất trong ngực có một hạt giống đang từ từ nảy mầm, giống với bãi cỏ hoang của tòa nhà này, cứ thế chui từ dưới lòng đất lên mà sinh trưởng, nở rộ ra một đóa hoa.

Cố Giang một tay giữ cằm cô, một tay vòng qua eo nhỏ ôm lấy cô, đặt một nụ hôn lên giữa trán Hứa Tư Ý.

Cô nhẹ nhàng rụt bả vai, cắn môi, cảm giác hô hấp cơ hồ có chút khó khăn.

Thời gian giống như ngưng trệ.

Thật lâu sau, môi người thiếu niên rời đi, hai tay ôm cô trong lòng ngực, bàn tay dán lên khuôn mặt nhỏ của cô, ở bên tai cô cười nhẹ, “Hồi hộp đến mức như vậy à. Tôi mới có hôn lên trán mà em đã ngại ngùng như vậy, da mặt em thật mỏng.”

Cô ấp úng: “Đó là bởi vì...”

“Bởi vì cái gì?”

Bởi vì đôi mắt của anh, hành động cũng như cử chỉ, thậm chí ngay cả giọng điệu của mỗi câu anh nói...

Đều giống như đang cố câu dẫn em vậy.

Hứa Tư Ý trong đầu mơ mơ màng màng, rất nhiều suy nghĩ nổi lên, nhưng đến cuối cùng vẫn là trả lời, “Không có gì cả.”

Cố Giang ôm cô, nhếch khóe môi: “Biết hôn ở mi tâm có nghĩa là gì không?”

Hứa Tư Ý nhẹ nhàng lắc đầu.

Cơn gió bên tai bỗng nhiên ngừng lại.

“Có nghĩa là...” Anh nhìn về phía cảnh đêm cùng ánh đèn neon ở xa chỗ họ một lúc lâu, nhàn nhạt, nhẹ giọng hỏi: “ý tứ là, em có thích Cố Giang không?”

Giọng nói này trầm thấp lại sạch sẽ, đặc biệt dễ nghe, mỗi một từ đều giống như dòng nước nhẹ nhàng chảy trong đêm, cứ thế từ từ đi lướt qua bên tai và trái tim của cô.

Ánh mắt Hứa Tư Ý lộ ra tia sáng yếu ớt rồi nhanh chóng biến mất, mười ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau, vô ý thức nắm chặt phần áo ở thắt lưng của anh, mấp máy môi muốn nói điều gì đó.

Cố Giang cười giễu cợt, dán môi lên tai cô, lại thấp giọng: “ Đùa em thôi.”

Cái người dù cho có 8 vạn năm cũng không thay đổi giọng điệu của mình mở miệng nói. Anh dường như vĩnh viễn đều như vậy, có chút bất cần, lại luôn toát ra vẻ trầm ổn, tự tin nắm chắc thắng lợi, tựa như trên đời này không có người nào hay bất cứ việc gì có thể thoát khỏi bàn tay của anh.

Mấy chữ đã đến đầu lưỡi lăn một vòng rồi lại bị nuốt trở về, Hứa Tư Ý rũ lông mi, ngoan ngoãn đem đầu chôn trong ngực hắn.

Vẫn là không nói gì.

“Hôn ở mi tâm có nghĩa”, Cố Giang nói, “là tôi đặc biệt con mẹ nó thích em”

“...” Hứa Tư Ý

Cô phát hiện vị đại lão này đặc biệt thích chửi thề.

Có điều cũng không sao cả, cô đã quen rồi, hẳn là lúc anh học cao trung đã hình thành nên thói quen này, ngay cả khi muốn nhấn mạnh ý tứ của mình, từ ngữ của anh cũng thật vô cùng phong cách.

Cố Giang nhận ra phản ứng của cô gái trong ngực, ở bên cạnh, vành tai trắng nõn của cô được giấu dưới mái tóc đen, giống như một lời mời thầm lặng, giống như trái cây dụ dỗ người tới hái. Đôi mắt đen láy của anh trở nên thâm trầm, tâm niệm vừa động, liền cắn nhẹ lên chiếc tai nhỏ đó một cái.

Hứa Tư Ý vốn là đang xấu hổ và túng quẫn, lần này càng trở nên tốt hơn, toàn thân cô trở nên run rẩy.

“Em nói phải làm sao đây hả?” Cố Giang chán nản thở dài, cánh tay đặt trên eo nhỏ của cô, lợi dụng ưu thế chiều cao, đặt cằm lêи đỉиɦ đầu cô, đem thân thể mềm mại của cô ôm chặt.

Hứa Tư Ý nheo mắt, nhìn lên cổ thon dài của anh, phía trên còn có yết hầu di chuyển lên xuống mười phần gợi cảm. Cô thở rất nhẹ: “... hả?”

“Lão tử sắp kìm nén đến chết rồi.”

*

Lễ quốc khánh, người Yến Thành đi nơi khác du lịch không ít, người từ xa đến Yến Thành du lịch lại càng nhiều hơn. Mức giảm ít hơn rất nhiều so với mức tăng, vì vậy thành phố lúc này vô cùng náo nhiệt, cũng càng đông đúc hơn lúc trước.

Tiễn Tiền Trinh ban đầu còn muốn tham quan trường học của Hứa Tư Ý, kết quả ở khuôn viên trường đi lang thang, phát hiện ra đoàn tham quan của các cô, các bác quá đông. Bọn họ gặp được cây đại thụ, thì lại muốn chụp lấy tấm hình, gặp được chiếc ghế, cũng muốn ngồi lên tạo dáng chụp tới chụp lui, sức chiến đấu thật quá mức kinh ngạc.

Hứa Tư Ý bất đắc dĩ, chỉ có thể hướng các cô, các bác giơ cờ trắng đầu hàng, rồi chuyển hướng mang Tiễn Tiền Trinh cùng Trần Cẩm Niên tới quán cà phê “Blue kiss” ngồi nói chuyện phiếm.

Ba cốc nước ngọt, ba phần đồ ngọt được đặt trên bàn. Ghế ngồi bên cửa sổ, ánh nắng ấm áp buổi chiều chiếu vào, gió nhè nhẹ thổi. Không khí thoải mái như vậy quả thật cùng với hai chữ “bát quái” vô cùng phù hợp.

Vì vậy, vị nói chuyện thao thao bất tuyệt Tiễn Tiền Trinh cứ thế ngồi uống cà phê, ăn đồ ngọt cùng người ngồi đối diện, từ khi vào cửa đã an tĩnh trầm mặc như thóc, nói chuyện phiếm.

“Đúng rồi, cậu còn nhớ Lê Tiểu Đào không? Người nhảy từ lớp thường sang lớp chọn hồi cấp ba đó. Đầu năm cấp ba có cuộc thi xếp hạng, cậu ấy ban đầu là học sinh của lớp bình thường số 9, kết quả lại nằm trong top 50. Nhà trường liền phá lệ cho vào lớp số 11, lớp chọn ngay bên cạnh lớp của chúng mình.”

Tiễn Tiền Trinh dùng thìa khuấy cốc cà phê, hơi nhướn mày, “Hôm trước mình từ mấy đứa bạn lớp 9 nghe được việc này.”

Hứa Tư Ý nâng cằm nhìn ra cây phượng ngoài cửa sổ: “Ừ?”.

Tiễn Tiền Trinh hạ thấp giọng, giọng điệu thần bí, có chút khó xử: “Nghỉ hè năm cấp ba, một số người đã nhìn thấy Lê Tiểu Đào cùng Trầm Lâm Bạch đi ra cùng một phòng ở gần chỗ trường học của bọn mình.”

Vừa nghe xong, Trần Cẩm Niên đang đọc báo liền ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày: “Trầm Lâm Bạch? Người đứng đầu khối Trầm Lâm Bạch?”

“Phí lời!” Tiễn Tiền Trinh đảo mắt, “Trường chúng ta lẽ nào còn có vị thần đồng thứ 2 ngoài Trầm Lâm Bạch sao?”

Trần Cẩm Niên nghe xong, tầm mắt lại đặt lên tờ báo, nhàn nhạt đánh giá: “Tin giả.”

“Tin thật đấy! Bạn của tớ tận mắt trông thấy. Mình lúc đó cũng không tin, cậu ta liền chỉ tay lên trời thề độc!” Tiễn Tiền Trinh tranh cãi.

Trần Cẩm Niên, “Cái đám bạn lưu manh của cậu, còn có người tin được sao?”

“...” Tiễn Tiền Trinh trầm mặc, nói, “Dù sao điều này chắc chắn là đúng. Ban đầu mình cũng cảm thấy không thể tin được. Bình thường Lê Tiểu Đào cũng là một em gái rất an tĩnh, không có gì quá nổi bật, tính tình hướng nội, hiếm khi nói chuyện với mọi người... Nhưng mà suy nghĩ lại thì thiên hạ này lớn như vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra, biết đâu Trầm Lâm Bạch lại thích tuýp người như cô ấy thì sao?”

Trần Cẩm Niên nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu: “Ừ, cũng có chút đạo lý.”

Tiễn Tiền Trinh gật đầu, nhìn vào người vẫn đang nhìn ra cửa sổ: “Cậu cảm thấy sao 41?”

Hứa Tư Ý một tay chống cằm, một tay cầm cốc trà, giống như không nghe thấy gì cả.

“41? Tư Ý?”, Tiễn Tiền Trinh nhíu mày, vươn tay vẫy vẫy trước mắt cô, “Này! Hứa Tư Ý!”

“...” Hứa Tư Ý lúc này mới như người từ trong mơ bước ra, quay mặt qua, nhìn về phía người bạn tốt của mình nở một nụ cười : “Chuyện gì thế?”

Tiễn Tiền Trinh không nói nên lời.

“Chúng mình đang nói chuyện phiếm, cậu lại cứ thế ngẩn người, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, rốt cuộc thì cậu đang nghĩ gì vậy? Có tâm sự à?”

Chỉ trong vòng có vài giây, cảnh từ tòa nhà bỏ hoang vào đêm qua hiện lên trong đầu cô.

Bầu trời đêm đầy sao, gió nhè nhẹ thổi, cỏ dại mọc um tùm, còn có những ngón tay thon dài của người thiếu niên đan vào năm ngón tay cô, nụ hôn rơi trên trán cùng với câu nói làm cho cô không thể đáp lại.

Hứa Tư Ý mặt nóng lên, dùng nĩa lấy miếng xoài đang ở trên chiếc đĩa, đưa vào miệng, lắc đầu nói: “Không có.”

Tiễn Tiền Trinh hừ lạnh: “Hôm nay kể từ lúc bắt đầu gặp nhau, cậu đã lơ đãng, nói không có tâm sự ai tin chứ.” Cô ngẫm nghĩ, đoán: “Vì Cố Giang à?”

“...”

Từ bao giờ bạn bè cô đã trở nên sắc bén như vậy chứ?

Hứa Tư Ý im lặng, không phản bác.

Ngầm thừa nhận.

Tiễn Tiền Trinh nói: “Cậu đang vướng mắc điều gì?”

“Thời tiết tốt như vậy, tại sao lại tự chuốc lấy phiền não.” Trần Cẩm Niên hơi cong môi, nghiêng người, đem đĩa xoài trước mặt Hứa Tư Ý đẩy sang một bên, khẽ nói: “Nơi này làm ăn quá tệ, chi bằng tìm một nhà bếp riêng, mình sẽ tự tay nướng bánh ngọt cho cậu, được không Tư Ý?”

Tiễn Tiền Trinh nhìn Hứa Tư Ý, lại nói: “Cố Giang đang theo đuổi cậu, cậu có phải hay không vẫn còn đang nghĩ có nên đồng ý hay không?”

Trần Cẩm Niên cười như gió xuân, “Gần đây mình cùng sư phụ học một vài món ăn Tứ Xuyên, đậu phụ ma bà, bò trụng, chi bằng Tư Ý, cậu giúp mình nếm thử được không?”.

“...” Bộ đôi này quả là rất thú vị. Nhưng, cô rốt cuộc nên nghe theo ai đây?

Hứa Tư Ý không nói gì trong vài giây. Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn quay mặt về phía Tiễn Tiền Trinh, gật đầu, nói: “Cậu đoán không sai, mình thực sự đang rất rối.”

Trần Cẩm Niên im lặng, sau một lúc, cậu nhấp một ngụm cà phê, mặt không chút thay đổi: “Mọi người nói chuyện đi, mình đi toilet.”, vừa dứt lời, liền xoay người vẫy tay áo không dính chút bụi trần của mình mà rời đi.

Người con trai duy nhất rời khỏi, tiếp theo có thể tùy tiện thảo luận bát quái rồi.

Tiễn Tiền Trinh khai đao với bạn mình, điệu bộ giống hệt một đàn chị đi trước: “Không sao hết. Mọi người trong quá trình trưởng thành sẽ gặp nhiều vấn đề về tình cảm khiến cho bản thân phải bối rối cũng như đau khổ. Đến đây, đến nói với chị, yên tâm dũng cảm mà nói với chị, chị đây sẽ vì cưng mà giữ bí mật, đồng thời nhất định sẽ trở thành ngọn đèn hải đăng dẫn đường cho em.”

“...”

Sao tự nhiên lại xuất hiện tiết mục radio cùng nhau trò truyện tâm sự ở đây vậy?

Hứa Tư Ý im lặng trong hai giây, nghiêm túc kể: “Sự tình là như thế này. Cố Giang đã bày tỏ với mình nhiều lần, rằng anh ấy thích mình. Sau đó mình nói với anh ấy rằng mình vẫn không biết được liệu mình có thích anh ấy hay không. Vì thế, mình trả lời rằng, là lúc này mình vẫn chưa biết được mình có thích anh ấy hay không nên chúng mình trước hết cứ làm bạn với nhau đã, để trong quá trình làm bạn, mình có thể phát hiện ra là mình có thích anh ấy hay không. Tuy nhiên, bây giờ mình có một vấn đề thắc mắc, đó là mình không biết làm thế nào để xác định được rốt cuộc mình có thích anh ấy hay không?”

“...” Tiễn Tiền Trinh bị mấy câu “anh ấy thích mình” tới “ mình thích anh ấy” làm cho rối loạn tới mức muốn ngất đi, mất vài giây mới tiêu hóa được, hỏi: “Ý của cậu là... cậu muốn biết, bản thân hiện tại có thích Cố Giang hay không?”

Bingo!

Hứa Tư Ý gật đầu: “Đúng”

“ Cảm giác thích một người rất rõ ràng.” Vị luôn lạc quan, phóng khoáng, lớn lên trong tình yêu và gần như không có trải qua bất kì khoảng thời gian đau khổ vì tình có chút khó hiểu, “Làm thế nào cậu có thể không hiểu điều này?”

“Ví dụ?”

“Ví dụ như lúc cậu không gặp được được anh ta, cậu sẽ nhớ anh ta. Lúc cậu gặp được anh ta, cậu sẽ thấy vui vẻ. Thấy anh ấy vui, thì cậu cũng vui, khi thấy anh ấy buồn cậu sẽ buồn theo. Nói tóm lại, cảm xúc của cậu hoàn toàn liên kết với người mà cậu thích.”, Tiễn Tiền Trinh tiếp tục công tác xóa nạn mù chữ của mình, “Nếu như cậu thích anh ta, cậu sẽ vô cùng quan tâm tới từng hành động, cử chỉ của anh ấy.”

Hứa Tư Ý nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy cậu nói xem, có phải mình hiện tại thích Cố Giang hay không?”

“Làm sao mình biết được chứ.” Tiễn Tiền Trinh suy tư vài giây, quyết định chọn phương thức tôi hỏi cậu đáp lần nữa: “Khi anh ấy nói chuyện với cậu, cậu có hồi hộp không?”.

Hứa Tư Ý hồi tưởng: “Có chút.”

“Khi anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào cậu, cậu có cảm thấy xấu hổ và ngại ngùng không?”

“... Có chút.”

“Khi anh ấy tiếp xúc thân thể với cậu, cậu sẽ bị choáng ngợp và đỏ mặt?”

“... Có chút.”

“Khi anh ấy nói rằng anh ấy thích cậu, nhịp tim của cậu sẽ đột nhiên chuyển thẳng sang 180 sao?”

“...Có chút.”

“Từ những dấu hiệu này, trong lòng cậu 8 phần chính là thích Cố Giang rồi.” Tiễn Tiền Trinh hướng mắt lên trần của quán cà phê, lại hỏi: “Vậy khi anh ấy ở cùng những cô gái khác, cậu sẽ cảm thấy không vui, không thoải mái sao?”.

Những cô gái khác, Quế Hiểu Tĩnh và Tần Sương sao?

Hứa Tư Ý cau mày nghĩ, lắc đầu: “Hình như không.”

“ Vậy chính là có chút kì quái... Ghen tuông là bản chất của con người, cậu lại có thể không cảm thấy không vui?”

Tiễn Tiền Trinh trong lòng nói thầm, nghĩ thầm, lẽ nào sinh vật ngốc nghếch trời sinh này không giống với người bình thường. Không lý nào! Khóe mắt cô xếch lên, liếc qua cô bạn ngốc ở phía đối diện đang nhìn mình với cặp mắt to tròn ngây thơ, rõ ràng là cô ấy 10 phần tự tin rằng người có kinh nghiệm tình trường như mình có thể đưa ra một câu trả lời chuẩn xác.

Nửa phút sau.

“Hừm,” Tiễn Tiền Trinh hắng giọng nói: “Là thế này tình hình của cậu có chút phức tạp, mình nghĩ rằng mình không nên đưa ra kết luận một cách cẩu thả được.”

“...”

Vậy vừa rồi cậu hỏi mình nhiều như vậy là có ý gì gì vậy?

Biểu hiện của Hứa Tư Ý đã biến thành thành “= =”.

“Có điều cũng không sao!” Tình yêu không phải là giống với cơn gió lúc tới lúc đi sao, chưa kể còn lúc gần...lúc...xa nữa.

Đối mặt với ánh mắt đầy nghi ngờ của Hứa Tư Ý- người chưa từng có lấy một tên bạn trai nào, Tiễn Tiền Trinh đảo mắt, nhanh chóng đưa ra giải pháp tiếp theo: “Mình vẫn còn biện pháp khác, chắc chắn không sai, thử chút là biết.”

“Hả?”

Hứa Tư Ý nhấm nháp từng ngụm trà sữa, không còn chút nhiệt tình hay mong đợi nào nữa.

Tiễn Tiền Trinh cười lớn một tiếng, lông mày cô nhíu lại, “Tớ nói với cậu, cậu tìm cơ hội, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Cố Giang trong hai mươi giây. Nếu trong lòng cậu nảy ra bất kì ý nghĩ xấu xa nào, thì xin chúc mừng. Baby, you fall in love!”

*

Vào ngày thứ hai của kì nghỉ Quốc khánh, Yến Thành nơi nơi đều chật kín. Cố Giang cưỡi chiếc Ducati sơn màu màu đỏ và đen, chạy một mạch từ trường đại học C đến biệt thự Cố gia ở vùng ngoại ô, mất gần hai giờ.

Xuyên qua rừng cây, cánh cửa biệt thư đang bị đóng chặt hiện ra.

Cố Giang đạp phanh, bánh sau xe máy trượt bảy mươi độ trong giây lát, cọ sát mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Anh chạm vào điếu thuốc trong miệng, dụi mắt, đưa tay ra, ấn vào chuông cửa, nhìn vào màn hình ở bên trái cánh cổng sắt, giọng điệu không chút cảm xúc: “Mở cửa.”

“Thiếu gia cậu đã trở về rồi?” nhìn thấy Cố Giang, hai mắt của Đức Thúc quản gia toát lên đầy vẻ ngạc nhiên và vui mừng, vội vàng ra mở cửa.

Cố Giang ấn chân ga, điều khiển xe vào, tiếng động cơ máy nổ ầm ầm theo từ bên ngoài vào trong khu vườn của biệt thự rồi dừng lại.

Đức Thúc mỉm cười, nói: “Thiếu gia trở về sao không nói trước một tiếng?” trong nháy mắt sau khi nhìn thấy đầu máy nặng nề liền nhanh chóng giơ tay gọi một người rồi phân phó: “Mang xe của thiếu gia cất vào gara đi.”

“Không cần.” Vẻ mặt Cố Giang không thay đổi đáp lời. “Tôi trở về lấy ít đồ, lập tức đi ngay.”

Đức Thúc sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, nhanh chóng theo sau anh, “Đã trở về rồi, hay là ở lại ăn cơm tối rồi hãy đi...”

Quản gia nói xong, nhưng vị thiếu gia phía trước dường như không hề nghe thấy, vẫn cứ thế bước thẳng, đến cuối vườn hoa thì chuyển hướng, ngay cả cái bóng cũng không chừa lại cho ông.

Bên trong biệt thự, một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế thái sư, hai mắt nhắm lại, ngồi bắt chéo chân mà phơi nắng, bên cạnh là chiếc l*иg chim làm bằng gỗ.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào chiếc l*иg có chứa mấy chú chim Hồng y giáo chủ (chào mào Lửa) đang líu rít hót.

“Ôi chao, đây không phải là mặt trời mọc từ phía tây à,” người đàn ông kia mở to mắt, uể oải nói, “Cố gia như thế nào lại trở về rồi?”

Người kia tên là Cố Bạc Chi, con trai lớn của bác cả của Cố Giang, lớn hơn Cố Giang ba tuổi. Người này cả ngày quần áo lụa là, mang theo chiếc l*иg chim làm bằng gỗ của mình, ngồi bắt chéo chân ở nhà nghe hí kịch. Đây cũng chính là chủ nhân của nhà hàng tư “Tô Uyển” nổi danh khắp Yến Thành, chỉ lấy tiền làm tiền đề.

Cố Bạc Chi cùng Cố Giang trước đây đều nuôi dưỡng ở nhà tổ, được chính tay của bà cụ Cố chăm sóc. Hai người sống cùng nhau trong vài năm, nên mặc dù tính cách rất khác biệt, nhưng quan hệ của cả hai lại không tệ. Chiếc Ducati kia của Cố Giang chính là món quà sinh nhật năm mười tám tuổi được Cố Bạc Chi tặng.

Cố Giang không để ý đến Cố Bạc Chi, cứ thế ngậm điếu thuốc hướng lên lầu.

“Bố của cậu với bố tôi đang ở trên thư phòng tầng hai bàn chuyện kinh doanh.”, Cố Bạc Chi lười biếng đổi tư thế ngồi, bắt chéo một chân chiếc chân dài khác lên, “Nếu không muốn cùng bố mình cãi cọ, thì tốt nhất nên tránh...”

Lời nói còn chưa dứt, Cố Giang đã lên lầu.

Phòng của Cố Giang ở Cố gia lớn hơn rất nhiều so với căn phòng anh đang thuê ở bên ngoài. Tuy vậy, phong cách bên trong lại không quá khác biệt nhau. Tất cả đều mang nét đơn giản, lạnh lẽo, chỉ có màu đen và trắng. Bên trong phòng còn giữ lại tất cả các sách vở, đồ vật anh từng dùng khi mới bắt đầu học thiết kế. Ở đường biên của cửa sổ vẫn đang trưng các mô hình của những tòa nhà có kiến trúc nổi tiếng trên thế giới.

Miệng anh ngậm điếu thuốc, đi đến bàn học, ngồi khom xuống, một tay đặt trên đầu gối, một tay mở ra ngăn kéo cuối cùng của bàn học.

Một hộp trang sức màu đỏ sậm đang nằm lẳng lặng bên trong. Có lẽ vì đã qua nhiều năm không có người đυ.ng tới, nên trên bề mặt đã phủ lấy bởi một lớp bụi.

Cố Giang nheo mắt, lấy hộp trang sức ra, vừa đang định mở sợi dây trên hộp ra thì âm thanh của một người đàn ông trung niên đã vang lên ở ngay cửa phòng.

“Có khách quý đến à.” Bố của Cố Giang lạnh lùng nói, “Còn biết đường mà trở về? Mày còn biết đây là nhà mày sao?”

Cố Giang ngậm điếu thuốc, không chút để tâm.

Ông Cố nhíu mày, quát lớn: “Tao nói cho mày biết, tao nuôi chó, nó còn biết mỗi ngày sủa gọi tao, còn nuôi mày thì mày lại không biết thể hiện cái gì!”

“...”

Cố Giang nhả một ngụm khói thuốc ra, đầu lưỡi chạm nhẹ vào răng hàm, giây lát sau, trên tay anh cầm theo hộp trang sức kia, chậm rãi đứng dậy. Anh đặt hộp trang sức ở trên bàn, liếc nhìn về phía người trước mặt, biếng nhác dựa vào bàn học, đôi chân dài hơi cong xuống, nở nụ cười có phần khinh thường, “Loại người giống tôi có cha sinh nhưng không có cha dạy, vậy ông nói tôi nên có thể hiện thế nào?”

“Mày!” ông Cố giận dữ, “Mày nhìn xem đạo đức của mày như thế nào, lại dám cùng tao nói chuyện kiểu như vậy! Mày cho rằng hiện tại mày đủ lông đủ cánh, nên tao không thể làm gì được mày có phải không? Cố Giang, đừng cho rằng tao không biết mày đang làm trò quỷ gì ở chỗ studio của mày. Mày có tin hay không tao chỉ cần nói một câu thì mày sẽ không còn thứ gì!”

Cố Giang thong thả nhìn vào ông Cố trong thời gian dài, ánh mắt nghiền ngầm trào phúng, môi mỏng cười nhẹ, bật ra hai từ: “Thử xem?”

Lúc này, ở hành lang, một trận tiếng bước chân vang lên, từ xa lại gần. Ngay sau đó, Cố Bạc Chi xuất hiện ở cửa phòng ngủ, cười đùa, bắt lấy cánh tay của ông Cố, “Ôi, bác hai ở chỗ này à? Cháu tìm bác hơn nửa ngày rồi. Đi với cháu đi. Cháu sớm nghe nói bác là người nuôi chim giỏi số một, cháu có một con chim Yến màu trắng muốn bác xem thử xem sao.”

Cố Bạc Chi vừa nói, vừa nhanh chóng liếc qua hướng của Cố Giang, sau đó, không đợi phản ứng của ông Cố mà đem ông mang xuống lầu.

Tiếng bước chân xa dần.

Cố Giang trên mặt không chút biểu cảm, cầm lấy hộp trang sức ở trên bàn rồi nhanh chóng rời đi. Thời điểm ra khỏi Cố gia, di động thông báo có tin nhắn mới, đôi mắt anh rũ xuống. Tin nhắn là của Cố Bạc Chi: “Bà nội mấy ngày nay thấy khó chịu trong người. Cậu cũng biết hôm qua bà mới vào bệnh viện, tuy rằng không có việc gì nhưng vẫn khiến mọi người không khỏi lo lắng. Ngày mai, gia đình tụ họp, không thể vắng mặt được.”

**