Khách sạn cách trường khoảng gần 2km, khoảng cách này không quá gần cũng chẳng phải quá xa. Hôm nay cách ngày quốc khánh 1 tháng 10 chỉ còn có một ngày, cộng với buổi sáng hôm nay Hứa Tư Ý không có lớp nào, nên cô cũng không vội vàng, xem như việc đi bộ về trường sau bữa ăn sáng là rèn luyện thân thể.
Cố Giang im lặng đi bên cạnh cô.
Sau vài phút, cả hai cũng chẳng nói với nhau câu gì.
Thành thật mà nói những ngày vừa qua Hứa Tư Ý cũng biết và dần quen với việc vị lão đại này sẽ hay mở miệng nói những lời cợt nhả, nhưng sau một hồi tỏ tình ngày hôm qua, cô vẫn còn có chút ngại ngùng. Vì vậy, việc vai kề vai đi cùng nhau trên một con đường như thế này, khiến mặt cô đỏ bừng, cảm thấy hai người có chút thân mật.
Đúng lúc này, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một giọng nói: “Có mang theo tiền không?”
Giọng nói ấy lạnh lùng, thản nhiên, tựa như không một chút để ý, so với ngày thường không có sự khác biệt nào.
Hứa Tư Ý lâm vào trạng thái bất động. Người ta đi tỏ tình mà vẫn bình thản, ung dung, cô là người được tỏ tình, không phạm lỗi gì, lại còn cảm thấy quẫn bách và xấu hổ, tại sao lại như vậy chứ? Sao kịch bản lại đảo lộn thế này?
Cô nhẹ nhàng trả lời, trưng ra một bộ dạng cũng vô cùng bình tĩnh, gật gật đầu “... Dạ có mang. Anh hỏi làm gì?”
“Cho tôi mượn 20 tệ.”
‘... Phốc’ Hứa Tư Ý bị nước miếng của mình làm cho bị sặc. Cô cho rằng mình đang nghe nhầm, “Cái gì?”
“Tôi không mang theo tiền.” Cố Giang nhẹ nhàng bâng quơ nói. Buổi sáng anh nhận điện thoại La Văn Lãng gọi đến, anh sợ cô đợi lâu nên vội vàng mặc quần áo, chạy liền đến đây, ví tiền cũng để quên ở nhà. Sau đó anh ngáp một cái, đưa mắt hướng về phía tiệm bánh bao ở phía trước, nâng nâng cằm, “Đói bụng rồi.”
Hai phút sau, trước cửa tiệm bánh xuất hiện hai người: một cao lớn, một thấp bé. Hứa Tư Ý từ trong cặp sách lấy ra ví tiền có hình chú vịt Tiểu Hoàng, lôi ra mấy tờ tiền lẻ, cầm trong tay, nhìn một lượt tất cả các loại bánh bao, bánh mì, điểm tâm cũng như đồ ăn vặt, hỏi Cố Giang: “Anh muốn ăn cái gì?”
Cố Giang chọn 2 cái bánh bao, 1 quả trứng gà, 1 ly sữa đậu nành.
Gói đồ ăn xong, chủ tiệm bánh mỉm cười đưa đồ ăn sáng cho họ nói: “Tổng cộng hết 7 tệ.”
Hứa Tư Ý rút tờ 10 tệ ra, lấy lại 3 tờ tiền cùng với mấy đồng kim loại. Cô đếm đếm mấy đồng tiền xu, kéo khóa kéo của ngăn tiền xu để bỏ vào, rồi lại cất ví vào trong cặp sách.
Hai người rời khỏi tiệm bánh bao.
Cố Giang cầm theo túi đồ ăn cùng li sữa đậu nành, đột nhiên nói: “Thêm wechat đi, tiền ăn sáng tôi sẽ gửi cho em bằng phong bao lì xì.”
Hứa Tư Ý nghe xong, xua xua tay: “Không cần, không cần đâu. Chỉ có 7 tệ mà thôi, không nhiều lắm đâu, coi như em mời anh.”
Cố Giang giống như không nghe thấy lời cô nói, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở màn hình, bật wechat, vào tìm kiếm bạn bè, ngón tay dừng lại, mắt không ngước lên, hỏi: “Số wechat là bao nhiêu?”
Hứa Tư Ý lich sự: “Không cần chuyển, thật sự không cần. Em nói mời anh chính là mời anh.”
“Số wechat là bao nhiêu?”
“...” Hứa Tư Ý trầm mặc vài giây, rồi đọc ra một dãy số.
Ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng gõ vài cái trên màn hình, nhập vào dãy số, tìm kiếm. Giây tiếp theo, trên màn hình hiện lên hình đại diện là một con vịt con màu vàng.
Cố Giang nhìn vào ID kia, giễu cợt: “Hôm nay Hứa Tư Ý đột ngột giàu, có phải không?”
“Vâng, chính là cái tên này.”
Tại sao trước đây cô thấy cái ID này mang đến cho cô nhiều loại cảm xúc và năng lượng, thế mà giờ đây ngay tại giây phút này, sao nó có vẻ lại ngốc nghếch như vậy chứ... Hứa Tư Ý xấu hổ trong vòng nửa giây, cười gượng một tiếng, lại ra sức mà bổ sung, “Số này là do một người bạn của em lập, tên cũng là do bạn ấy chọn, em không có sửa gì hết cả.”
Cố Giang im lặng, không nói gì.
Sau đó một tiếng “đinh” vang lên, tiếng chuông thông báo wechat của cô vang lên. Cô mở phần tin nhắn ra liền thấy tin nhắn thông báo có người mời kết bạn.
Cô ấn vào.
ID của đối phương kia là một chữ “Cố” đơn giản. Hình đại diện không có gì ngoài một bức tranh màu đen. Toàn bộ giao diện của tài khoản trông sạch sẽ và có phần lãnh đạm, cùng với ấn tượng đầu tiên của mọi người về vị “Cố” lão đại bên cạnh giống nhau như đúc.
Hứa Tư Ý nhấn đồng ý.
Hộp thoại tin nhắn bật lên ngay tin nhắn: Chúng ta đã là bạn bè, bắt đầu trò chuyện ngay bây giờ đi ~
Nhìn vào cái hình đại diện màu đen kịt trong hộp thư, Hứa Tư Ý không kìm được sự tò mò mà nhấn vào phần bạn bè. Cô vốn nghĩ sẽ có thể nhìn thấy một vài tấm ảnh hoặc vài dòng nhật kí linh tinh, hay những thứ tương tự, nhưng không, không có một cái gì cả.
Wechat của Cố Giang trống không. Thậm chí một bức ảnh tự chụp cũng không có, thật sự không phù hợp với phong cách của một vị công tử ăn chơi chút nào. Hứa Tư Ý cảm thấy hơi kì lạ...
Sau đó, hình đại diện tên ‘Cố’ kia gửi một phong bì màu đỏ bằng wechat. Hứa Tư Ý trợn mắt, ngón tay hơi dùng sức, xóa bỏ phong bì kia đi.
Phong bì màu đỏ chứa 200 nhân dân tệ, số lượng tối đa có thể gửi qua wechat.
“...Vừa rồi chỉ tốn có 7 tệ.” Hứa Tư Ý nhìn sang Cố Giang, “Tại sao anh lại gửi cho em nhiều tiền như vậy.”
Hơn nữa...
Nếu wechat có tiền vì sao vừa rồi không dùng wechat để thanh toán tiền chứ?
“Có tiền, tùy hứng.”
......Y&^%%@! Tốt. Người xem nhân dân tệ như là thú tiêu khiển, cô có dùng cả đời cũng không thể nào hiểu được.
Hứa Tư Ý không nói gì, một lúc sau lại nhớ đến 2 mẹ con người Nga lúc trước, không khỏi tò mò, “Đúng rồi, tại sao anh nói được tiếng Nga vậy, là chuyên môn à?”
Cố Giang nói: “Nghỉ hè cấp ba tương đối rảnh nên tùy tiện học một chút.”
Chỉ tùy tiện học một chút mà anh có thể nói chuyện với người Nga dễ dàng như vậy? Ngài nói xem có việc gì mà ngài không thể làm sao, tại sao vậy trời? Không lẽ trên đời này còn nhiều nhân tài chưa được trọng dụng vậy sao. Hứa Tư Ý trải qua một hồi suy nghĩ, lại rơi vào trầm mặc.
Cô cứ thế trầm mặc hơn nửa phút.
Lúc này điện thoại của Cố Giang vang lên. Anh cầm lên nghe, khuôn mặt vô cảm, “Ừ. Đã biết.”
Hứa Tư Ý đứng bên cạnh lặng lẽ dựng lỗ tai lên nghe. Cô còn chưa nghe kịp âm thanh của người gọi đến, vị kia đã đặt điện thoại lên cao thêm chút nữa.
Cố Giang cất điện thoại vào túi vào, bước chân chuyển hướng, nhẹ nhàng nói: “Đi, theo tôi đến cổng tây.”
Hứa Tư Ý bối rối, đứng nguyên tại chỗ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô khẽ nhíu lông mày, đáp: “Chúng ta đã đến cổng nam chỉ cần đi vào thôi, còn đến cổng tây làm gì?”
“Đi lấy xe của tôi.”
Mặc dù Hứa Tư Ý sinh ra trong một gia đình bình thường nhưng vẫn có một số bạn bè giàu có. Một trong số đó chính là cô gái mê game, Tiễn Tiền Trinh. Nhờ có người bạn tốt này mà Hứa Tư Ý may mắn được nghe những câu chuyện về việc tiêu tiền như nước của các vị phú nhị đại.
Theo Tiễn Tiền Trinh nói, các phú nhị đại rất thích tham gia câu lạc bộ đua xe. Đây là một trong những cách chính để họ mở rộng mối quan hệ bạn bè trong giới và dùng cho việc giải trí. Hầu như mọi phú nhị đại đều sẽ có đến một hoặc vài chiếc xe sang trọng.
Do đó, khi nghe thấy hai từ “Lấy xe” của Cố Giang, Hứa Tư Ý không khỏi hoang mang. Cô tưởng tượng ra các hình dáng và màu sắc của những chiếc xe thể thao khác nhau như Rolls-Royce, Ferrari, Porsche linh tinh các kiểu, để tránh cho việc khi nhìn thấy xe thật thì bị kinh ngạc, giống một người quê mùa.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy chiếc xe của Cố Giang ở cổng tây, Hứa Tư Ý vẫn bị kinh ngạc đến ngây người. Hoàn toàn biến thành một nhà quê chính hiệu.
Đầu máy hạng nặng màu đỏ và đen. Thân xe mang đường cong sắc nét Một cái mũ bảo hiểm đang được treo ở bên tay trái. Xe được dựng trước cổng trường như một cục nam châm thu hút ánh nhìn của người khác.
“...” Không hổ lão đại thích đánh nhau, không bao giờ bị mất phong độ.
Bạn nghĩ rằng mình có thể đoán được tâm tư của anh sao. Đừng ngu ngốc như vậy!
Sau vài giây bị làm cho khϊếp sợ, Hứa Tư Ý khoanh tay lại, ngậm miệng vào vì cô vừa rồi bị dọa nên miệng không khỏi nhếch lên.
“Đến đây xem đi.” Người nói là một thanh niên tầm 20 tuổi, đang đứng dựa vào chiếc Seymour, đầu punk, đeo khuyên hai bên tai, làn da trắng, mặc bộ đồ mới nhất vừa ra mắt của Balenciaga, rõ ràng là một cậu ấm ngậm thìa vàng từ trong trứng nước. Chỉ là vị trước mắt có chút dáng vẻ của một người ăn chơi phóng túng.
Tống Việt hướng Cố Giang nhướn mày, nở nụ cười tự mãn: “Giang ca, nhìn người anh em này xem. Ducati này, tôi đưa nó cho Bologna để sửa chữa, vì thế hôm qua mới không đưa tới Yến Thành tối qua. Nhìn xem, cứ như mới vậy.”
Cố Giang không phản ứng, mà bước vài bước lên phía trước. Anh cầm tay lái, ngồi lên xe máy, rồi mở khóa xe, đạp chân ga, động cơ liền phát ra tiếng rầm rầm ù ù, vang trời.
Sau khi kiểm tra xong, Cố Giang tắt máy, ung dung đứng xuống: “Cảm ơn.”
Lúc này bên kia đường, một chiếc xe thể thao thượng hạng hiệu Porsche dừng lại. Từ trên xe, một người bước xuống cũng khoảng tầm 20 tuổi, dáng người săn chắc, mặc một bộ tây trang màu xanh ngọc. Lương Nam đi đến bên cạnh Cố Giang, vươn tay để lên vai anh, nói: “Gần đây cậu có bận gì à, lại đem tôi vứt qua một bên như vậy?”
Người đó vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía cô gái trẻ đứng bên cạnh. Cô trông hơi xanh xao, ngây ngô, nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng, mềm mại, thuần khiết giống như một chú mèo con. Đôi mắt của anh ta ngập tràn vẻ thích thú.
Cố Giang quay đầu về bên trái, hất tay của Lương Nam ra. Mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng: “Hai người nên rời khỏi đây đi.”
“...” Lương Nam đến gần nhìn vào ánh mắt đầy nghiêm trang và lạnh lùng của Cố Giang, sửng sốt.
“Lâu như vậy không gặp, dù thế nào cũng nên ăn một bữa cơm chứ.” Tống Việt không nhận ra sự thay đổi của Cố Giang, trên mặt vẫn giữ nụ cười như cũ, nói: “Hàn Thế Thành cũng hẹn ngày quốc khánh cùng nhau đến Maldives. Ở đó có rất nhiều gái đẹp và đồ ăn ngon. Cậu cùng đi không?”
Hứa Tư Ý nghe mấy lời này, trong lòng không khỏi lắc đầu, cảm thán: niềm vui của những người giàu có, mình quả là không bao giờ có thể tưởng tượng được.
“Không đi.” Cố Giang lạnh lùng, thản nhiên từ chối. Anh nói xong liền quay đầu nhìn sang thì thấy cô bé kia đang cúi đầu suy tư. Anh động động môi, rồi huýt sáo.
Hứa Tư Ý ngẩng đầu lên.
Người thanh niên đó ngồi trên chiếc xe moto màu đen đỏ, chỉnh lại quần áo của mình, một chân đạp ga, một chân đạp trên mặt đất làm điểm tựa, đôi chân thon dài, đẹp đẽ tựa như cây bạch dương.
Cả người lẫn xe đều rực rỡ đến chói mắt. Anh trông có vẻ kiêu ngọa tựa như một con gió lốc đang gào thét ở trong khe núi, lại như một chú đại bàng đang tự do bay lượn.
Cô nháy mắt thất thần.
Ngay sau đó, Cố Giang giơ tay lên, ném mũ bảo hiểm về phía cô.
Hứa Tư Ý ngẩn người, vội vàng giơ tay đón lấy, ‘Xoạt’, cái mũ đã nằm gọn trong vòng tay cô. Mũ chắc chắc, màu đỏ sậm, rất dày và nặng, mang theo cảm giác có phần kiêu ngạo, trông chẳng khác gì người đang đứng trước mặt.
Cô ngây ra, cầm mũ bảo hiểm mà không biết phải làm gì.
Người đứng ở bên đường Lương Nam cùng với Tống Việt cũng không tránh khỏi sửng sốt. Lúc nãy cô nàng này đi bên cạnh Cố Giang, mà anh lại không giới thiệu với bọn họ, làm bọn họ tưởng rằng cô chỉ là một người bạn học bình thường của anh.
Cố Giang nhìn chằm chằm Hứa Tư Ý, hướng cằm, “Đội mũ vào.”
“...Vâng.” Cô gật gật đầu, ngoan ngoãn đội mũ lên.
Cố giang lại nói: “Đến đây.”
Hứa Tư Ý hơi giật mình. Cô mơ hồ đoán được ý tứ của anh, liền xua xua tay, “Đã đến cổng trường rồi, em sẽ tự đi.”
Cố Giang nghe vậy, nhíu mày lại, có phần không kiên nhẫn, “Lại đây với tôi.”
...Được rồi, vậy tiện đường mà đi nhờ xe vậy. Hứa Tư Ý chỉnh lại tâm lí và suy nghĩ của bản thân, có phần hơi lo lắng, chỉ có thể hít sâu để bình ổn lại tâm tình. Sau đó, cô bước tới, nhấc chân trái lên. Chiếc xe cỡ trung có hơi cao làm cô phải kiễng chân lên cùng mất một chút sức lực mới có thể lên ngồi ở ghế sau.
Cô lặng lẽ nhìn khoảng cách giữa hai người,
Tốt! Rất tốt! Hứa Tư Ý vui mừng, âm thầm cảm thấy may mắn.
Cô hơi gầy và nhỏ nhắn lại chưa kể ghế ngồi của xe đua này khá dài, nên cô cùng với người đằng trước còn cách nhau mấy cm, hoàn toàn không chạm vào nhau.
Tiếp đến, hai bàn tay nhỏ bé chần chờ vài giây, rồi đưa về phía sau, sờ soạng một trận, nắm lấy đuôi xe một cách chắc chắn.
Cố Giang phát hiện ra, mũi phát ra một tiếng cười nhạo, giống như tức giận lại có phần bất đắc dĩ, “Tay đặt ở chỗ nào”
Mặt Hứa Tư Ý nóng lên, ngay cả âm thanh cũng không tự giác mà nhỏ lại, ậm ừ: “Không sao đâu. Em có thể bám ở đây.”
“Không an toàn.”
“...” người ngồi phía sau nghe xong, không hé răng cũng không có động tác gì khác.
Người thanh niên kia hơi nhíu mày, trong lòng không khỏi khẽ thở dài. Anh không nói gì nữa, với tay ra phía sau, chỉ trong chốc lát đã bắt được hai cánh tay của cô. Tay cô trông thật yếu ớt, mềm mại như không xương, giống như chỉ cần anh hơi dùng chút sức là đã có thể bẻ gãy.
Hứa Tư Ý trợn tròn mắt.
Cố giang bắt lấy hai cánh tay mảnh khảnh, kéo về phía trước, khóa tay cô lại, bắt ôm lấy eo của mình.
Hành động này khiến khoảng cách của hai người lui lại bằng 0. Hứa Tư Ý ngẩn người. Sau khi hoàn hồn, cô nhận ra rằng cô đang ghé vào lưng của anh, khuôn mặt áp vào chỗ lõm giữa hai xương bả vai, cơ thể anh săn chắc lại rất ấm áp.
Mười ngón tay mảnh khảnh đặt trên thắt lưng của người thanh niên cao gầy ấy, có phần kích động và bối rối. Ngón tay vô thức trượt qua cơ bụng có các múi cơ rõ ràng của anh.
Hứa Tư Ý cả người cứng đờ, mặt đỏ bừng.
Trong đầu cô như ma xui quỷ khiến, bất giác nhớ tới hình xăm con đại bàng ở thắt lưng của anh.
Tim cô đập loạn nhịp, không cất nên lời. Ngay lúc đó, một giọng nói kéo Hứa Tư Ý trở lại.
Giọng nói của Tống Việt lộ ra tia bất mãn: “Giang ca, thật vất vả mới gặp nhau một cái, cậu cứ vậy mà rời đi luôn à?”. Ánh mắt anh ta quét qua người Hứa Tư Ý một lượt, “Đây là bạn cùng lớp sao? Sao không giới thiệu với mọi người?”
Cố Giang thản nhiên trả lời: “Bạn gái tôi.”
...????
Hứa Tư Ý kinh ngạc đến ngây người. Khuôn mặt đỏ ban đầu giờ càng đỏ hơn.
Lương Nam cùng Tống Việt ngươi xem ta, ta xem ngươi, hai gương mặt đẹp trai cứ thế mông lung nhìn nhau.
Ở đầu bên kia, Cố Giang thuần thục khởi động xe, hơi cúi người xuống, lại liếc mắt nhìn cô gái đang ngồi ở phía sau, hơi mỉm cười: “Ôm chặt vào.”
Giọng nói vừa dứt, tiếng động cơ xe máy phát lên, gào thét, xé gió, cứ thế lướt đi.
Nhìn bóng hai người nhanh chóng khuất dần, Tống Việt nhíu mày, có chút đăm chiêu: “Kì quái, Cố Giang là có chuyện gì vậy? Như thế nào gần đây lại đối với tớ có vẻ xa lạ? Trong đám chẳng lẽ có người nào không muốn sống mà lại trêu trọc vào hắn.”
Lương Nam vẫn như cũ mà nhìn theo hướng hai người họ, khuôn mặt bình tĩnh, không nói lời nào.
Mãi mà không nhận được câu trả lời nào, Tống Việt càng nhíu lông mày chặt hơn, quay đầu lại, lấy khuỷu tay đυ.ng vào người Lương Nam, không kiên nhẫn: “Người đã đi không còn thấy hình dạng, còn nhìn cái gì nữa? Tôi, mẹ nó, đang nói chuyện với cậu đấy.”
“Không có gì.” Lương Nam thu hồi tầm mắt, quay người tiến đến chiếc Ferrari của mình, lạnh lùng thở dài: “Chúng ta coi Cố Giang là bạn bè, là anh em, nhưng người ta căn bản không nghĩ như vậy.”
Tống Viêt: “Ý cậu là sao? Cậu ấy không phải cùng chúng ta có mối quan hệ rất tốt sao?”
Lương Nam cười nhạt: “Cẩn thận nghĩ lại xem, Cố Giang bắt đầu mối quan hệ với chúng ta là lúc nào?” Anh ta vừa nói vừa mở cửa xe ra, ngồi vào ghế, thắt dây an toàn.
Tống Việt cũng ngồi vào ghế phụ, trong đầu nhớ lại: “... Tháng 7 năm nay?”
Lương Nam cười, vươn ngón tay ấn vài nút. Nóc xe dần dần thu lại. Anh nói: “Vậy thì khi nào Cố Giang bắt đầu chuẩn bị cho phòng làm việc của mình?”
Tống Việt: “Cho là tháng 6 đi.”
“Phòng thiết kế kiến
trúc, nghe có vẻ như một việc nhỏ, bên trong thật ra phải có rất nhiều thứ phải có. Tài nguyên, con người, mối quan hệ, kinh phí...Thiếu một thứ cũng không được.” Lương Nam nhìn lên bầu trời trên cao, “Cố gia là gia đình quyền thế, Cố nhị thiếu chính là hỗn thế ma vương, với cha mẹ quan hệ như kẻ thù, từ thời trung học đã ra ở một mình. Phòng làm việc này hắn đương nhiên không có khả năng mở miệng xin hỗ trợ từ họ.”
Tống Việt nghe xong mơ hồ phản ứng lại: “... Ý cậu là, Cố Giang đang lợi dụng mối quan hệ với chúng ta?”
“Không thể nói là lợi dụng. Mà là trao đổi có lợi cho hai bên. Chúng ta mấy ngày nay cũng tạo ra cho cậu ta không ít rắc rối.” Lương Nam liếc Tống Việt một cái: “Lần trước cậu mượn Cố Giang Ducati đi chơi, đυ.ng xe, trêu chọc vào ‘Cung thúc’, không phải Cố Giang ra mặt dọn dẹp cho cậu sao.”
“...” Tống Việt gãi gãi đầu, vội ho một tiếng, quay đi chỗ khác.
“Vì vậy, chúng ta đừng quá xem trọng chính mình.” Lương Nam nhún vai, rút điện thoại di động của mình ra, gửi tin nhắn, cười cười như không để tâm: “Cố Giang với chúng ta cơ bản không cùng một đường, cậu ta căn bản không coi trọng chúng ta.”
***
Xe máy lao như bay trên đường, nhưng hướng đi không phải ký túc nữ sinh, cũng không phải tới trường học.
Hứa Tư Ý ngồi sau ôm thắt lưng Cố Giang, nhìn vào cảnh bên đường phố thấp thoáng lùi lại phía sau. Dựa theo tốc độ xe đang chạy trên đường cùng với thời gian, lúc này bọn họ đã cách trường học rất xa.
Yến Thành là một trong những thành phát triển nhất của Trung Quốc, chỉ tính tuyến tàu điện ngầm đã có hơn 20 tuyến, quả là vô cùng phồn hoa. Cô đối với nơi này không quá quen thuộc nên cũng không rõ anh đang đưa mình đi đâu.
Qua vài giây, cô thử mở miệng. Vì xe chạy khá nhanh, gió lại thổi rất mạnh, cô cố gắng hét lớn: “...Học trưởng Cố Giang.”
Người trước mặt thái độ bình thản, thuận miệng đáp: “Ừ.”
“Chúng ta đang đi đâu?” Việc này... Con đường này sao lại dài như vậy, không biết phương hướng như thế nào, lại dường như không có điểm kết thúc... Hứa Tư Ý khẩn trương, cảm thấy bấn loạn.
“Chỗ của tôi.”
“...”
Xe vẫn tiếp tục chạy. Đi qua một ngã tư đường rồi rẽ trái, vào một con đường hẹp hơn. Hứa Tư Ý ngước mắt nhìn quanh bốn phía phát hiện nhà cao tầng xung quanh như thấp hơn hẳn so với những nơi khác, khu nhà dường như đã được xây dựng rất lâu, đây hẳn là một phố cổ.
Lại một cái đèn xanh đèn đỏ.
Cố Giang rẽ vào bên phải, đi vào một con hẻm được bao phủ bởi rất nhiều cây. Con đường này khá hẹp, theo quan sát của Hứa Tư Ý con đường này nhiều nhất chỉ có thể có hai làn xe nhường nhau để thông qua. Những chiếc xe cũ kỹ, những chồng hàng hóa bên đường, nơi này dường như được bao phủ bởi sự cũ kỹ.
Hứa Tư Ý nhìn sang bên trái, thấy một số tiệm bánh mì nhỏ, nhìn sang bên phải, cô hơi giật mình vì một dãy trường học kiểu cũ rơi vào trong tầm mắt.
Vài phút sau, Cố Giang dừng xe, một chân đặt xuống mặt đất, quay đầu nhìn ra sau “Xuống xe.”
“...Vâng.” Hứa Tư Ý lấy lại tinh thần, nhanh chóng buông tay khỏi eo của Cố Giang, xuống khỏi xe. Mặt cô vẫn còn ửng đỏ, đứng không vững, các đầu ngón tay mang còn rất ấm, dường như vẫn đang lưu lại nhiệt độ từ trên người thiếu niên kia.
Cố Giang khuôn mặt lãnh đạm, hướng hướng cằm ý bảo cô nhìn theo.
Hứa Tư Ý nhìn về phương hướng đó.
Thoạt nhìn vào cổng trường không quá lớn, đang được đóng chặt, đề biển: ‘Trường trung học số 7 của Yến Thành’.
Trường trung học số 7?
Bảy trung? Hứa Tư Ý không phải ứng trong vài giây, hai mắt đột nhiên ánh lên vẻ sửng sốt như nhớ ra điều gì.
Nhớ không lầm thì Vương Hinh đã từng nói qua, Cố Giang là bạn cùng trường với cô ấy. Bọn họ đều là học sinh của trường trung học số 7 .
Cho nên...
Hứa Tư Ý chớp chớp mắt, ánh mắt có chút thay đổi, dừng trên Cố Giang – đây hẳn là trường học cũ của anh?
“Đây là trường cấp ba của tôi.” Cố Gang xuống xe, đi tới cạnh cô, cầm chìa khóa xe, giọng điệu như không có việc gì: “Lối vào chính nằm trên một con phố khác. Đây là cửa sau.”
Trung học số 7 Yến Thành là ngôi trường có lịch sử lâu đời nhất ở Yến Thành, thành lập đã lâu, người sáng lập là một người Trung Quốc tiên phong theo chủ nghĩa cải cách. Truyền thống trăm năm được truyền thừa, đào tạo hàng trăm lứa học sinh.
Nơi này nằm ở phố cổ Yến Thành, từng là một trong những nơi phồn hoa bậc nhất, nhưng giờ đây đã bị tụt lại phía sau vì các khu vực mới mọc lên, tốc độ đô thị hóa quá nhanh. Việc ngôi trường được bao bọc bởi các tòa nhà, kiến trúc lạc hậu, không khác gì hạc giữa bầy gà.
Cố Giang đưa Hứa Tư Ý đi vào sâu trong con hẻm mãi cho đến khi trời ngả bóng về chiều, một nhà xưởng bỏ hoang quy mô nhỏ liền xuất hiện.
Đó là một nhà máy thuốc lá, còn sót lại từ thế kỷ trước, thật đáng ngạc nhiên một nhà máy như thế này lại có thể trải qua bao nhiêu lần phá bỏ, di dời vẫn trụ vững ở nơi đây. Cánh cửa làm bằng gỗ, một đống máy móc, thiết bị lớn bỏ hoang hoen rỉ, đồ đạc cũ nát, phong cách cổ kính, lại chính là một thánh địa của tất cả các học sinh trong phố cổ này.
Năm đó, có một đoàn thiếu niên kiêu ngạo, ương ngạch, phá phách từng tại nơi này mà ẩu đả tranh giành chỗ này làm địa bàn.
Nhưng bảy trung không hề thua.
Cố Giang lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, khom lưng, mở cửa. Cánh cửa gỗ rung động, tro bụi đầy trời, từ từ mở ra...
Hứa Tư Ý sửng sốt, “... Làm thế nào anh có chìa khóa ở đây?”
“Trước kia là bãi của tôi, chìa khóa không thay đổi.” Cố Giang bâng quơ nói, phủi phủi bụi trên quần áo, thấy cô nhóc kia nửa ngày rồi mà vẫn không có phản ứng gì, lại nâng mí mắt, nhìn cô: “Đừng đừng ngốc như vậy nữa.”
“...” Kì thật cô cũng không phải rất muốn đi vào bên trong.
Cố Giang nhìn cô chằm chằm, rồi hạ tầm mắt xuống.
“...” Hứa Tư Ý hồi hộp, lặng yên suy nghĩ, sau đó mới cúi đầu, kiên trì đi qua cánh cửa đang mở, tiến vào bên trong.
Vừa mới bước vào, không khí ẩm mốc liền xông vào mũi. Cô tiến về trước hai bước, ngưởng đầu đánh giá bốn phía, sau lưng chợt phát ra tiếng “Loảng xoảng”, cánh cửa gỗ sau lưng đã đóng sầm lại.
Hứa Tư Ý quay người.
Người thanh niên kia đứng cách cô không xa, nhìn cô, con ngươi đen láy làm cho người khác không rõ anh đang cảm thấy gì.
Ánh dương yếu ớt theo cửa sổ phía trên chiếu vào, từng hạt bụi bay lơ lửng trong không trung được chiếu rõ.
Nói thật thì vì bị anh nhìn như vậy nên lòng hai bàn tay đang nắm chặt của cô nóng lên. Trong đầu xoẹt qua rất nhiều suy nghĩ, nhưng rõ ràng nhất chính là: hối hận.
Tuy vậy, không biết đầu óc cô có vấn đề gì, hay vẫn bị sắc đẹp của vị lão đại làm cho mê hoặc, cô ấy vậy mà không tìm đường chạy trốn...Trong không gian bí ẩn này, lỡ như...
Ngay tại lúc Hứa Tư Ý cảm thấy vô cùng khẩn trương, bối rối, cùng suy nghĩ đang bay toán loạn khắp nơi, vị đối diện kia liền mở miệng.
Cố Giang nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên nở một nụ cười tự giễu: “Em biết không?”
“...” Vâng?
“Trước khi nói những lời đó với em vào hôm qua, tôi liên tục một tháng mơ thấy em.” Anh nhìn thẳng cô, “Trước khi ngủ, tôi tự nói với chính mình, nếu còn mơ thấy giấc mộng đó, hôm nay tôi nhất định phải liều mình mà ôm em vào lòng. Hứa Tư Ý, em đoán thử xem, tôi có mơ thấy em không?”