Chương 21

... Sao lại tới lần nữa vậy.

Dồn em vào vách tường chẳng lẽ là sở thích đặc biệt của anh?

Cố Giang rất gần nên mùi thuốc lá cùng hương bạc hà mát lạnh trên người anh cứ thế xâm lấn toàn bộ giác quan của Hứa Tư Ý. Cô bất giác nhíu mi, hạ tầm mắt, cổ rụt về sau, cùng anh kéo giãn khoảng cách, rồi cười cười, giọng nói trước sau như một ôn hòa mềm mại: “Bạn anh còn đang đợi, chúng ta vẫn là đừng để bọn họ chờ lâu.”

Nói xong xoay cổ tay, muốn rút tay về.

Cố Giang tâm tình trong mắt không rõ, cứ thế đứng đấy nhìn chằm chằm cô.

Cô thử rút tay vài giây thì phát hiện đối phương không có ý định buông ra, liền có chút không biết nói gì. Cô lặng im một lát, khẽ thở dài, đành phải lại thay đổi phương thức biểu đạt: “Được được em đầu hàng, lão đại, hai ta đều lui một bước đi”, hơi dừng rồi nói tiếp: “Đi tham gia sinh nhật trước, có chuyện gì... lúc sau chúng ta lại nói. Có được không?”

Cố Giang lại nhìn cô một hồi lâu, sau đó, bàn tay đang nắm tay cô buông lỏng ra.

Đứng ở ngõ nhỏ, phóng mắt nhìn lại phía trước liền thấy, không cần người dẫn đường cũng biết đi như thế nào. Hứa Tư Ý tim vẫn còn đập nhanh, mặt cũng còn có chút hồng, dán sát tường xê dịch ra vài bước, chờ đến khi rời khỏi phạm vi khống chế của Cố Giang, bước chân lập tức bước nhanh hơn hướng phía đầu kia của đường tắt mà đi.

Gió đêm mùa thu đã mang theo hơi lành lạnh.

Đột nhiên sau lưng một giọng nói theo gió rời rạc truyền đến, nhẹ nhàng bâng quơ, “Giả bộ hồ đồ liền cho là xong?”

“...” Hứa Tư Ý đưa lưng về phía anh, ánh mắt khẽ biến đổi.

Cố Giang nghiêng đầu, tầm mắt xuyên qua bóng đêm cùng ánh đèn dừng ở trên người Hứa Tư Ý. Ngay khi giọng anh vừa dứt, thân hình nhỏ nhắn mềm mại của cô cùng động tác chân trong nháy mắt cứng đờ, nhưng cô không dừng bước, cũng không quay đầu lại, giây tiếp theo liền thể hiện như không có việc gì mà tiếp tục đi về phía trước.

Anh hơi nheo mắt.

Vài giây sau, đại thiếu gia từ khi sinh ra tới giờ lần đầu tiên bị người ta ngó lơ còn bị bỏ rơi lẻ loi tại chỗ liếʍ liếʍ hàm răng, nhấp nhấp môi, nhưng vẫn trào phúng cười một tiếng, cúi đầu, hàm răng khẽ chuyển động gọi ra một cái tên:

“Hứa Tư Ý.”

*

Chỗ lão Triệu mời cơm là tiệm lẩu cách cửa nam đại học C một con phố, làm ăn hàng năm đều rất tốt, là nơi được sinh viên đại học C khi liên hoan chọn nhiều nhất.

Theo tin tức đáng tin cậy nào đó do “nhân sĩ ” truyền ra, ông bà chủ tiệm lẩu này đều là người nơi khác đến, đến từ vùng xuất xứ của món lẩu này, hương vị tất nhiên là rất ngon. Bất quá, cửa hàng này làm ăn có thể tốt như vậy, trừ bỏ hương vị ngon, nguyên nhân càng quan trọng lại là câu chuyện tình yêu của ông bà chủ.

Loại chuyện tình yêu nào sẽ có lực hấp dẫn như vậy?

Tương truyền, bà chủ là sinh viên đại học B tiếng tăm lừng lẫy, mà ông chủ lại là ông chú chủ cửa hàng trái cây hơn bà chủ đến tận 14 tuổi. Hai người bọn họ gặp nhau ở quê nhà, nhất kiến chung tình, nhưng một người tốt nghiệp trường đại học danh giá tiền đồ vô lượng, một người từng ly hôn, hơn nữa là người đàn ông lớn tuổi không có thành tựu, dĩ nhiên liền bị cả nhà gái phản đối mãnh liệt.

Nhưng những lời đồn đãi ác độc vớ vẩn cùng ánh mắt người khác cũng không thể chia rẽ nữ sinh tài giỏi cùng trái cây đại thúc.

Cuối cùng, bọn họ lựa chọn rời đi, mang theo toàn bộ gia sản tích cóp đến Yến Thành, mở tiệm lẩu này, bắt đầu một cuộc sống mới. Sơ lược câu chuyện chính là như vậy.

Khi thiếu nữ văn nghệ Vương Hinh dùng một loại ngữ khí khát khao kể lại cho Hứa Tư Ý câu chuyện này, Hứa Tư Ý phản ứng rất bình tĩnh. Cô chỉ là gật gật đầu, an tĩnh mà đáp một câu: “Quá trình thật lãng mạn, cũng thật oanh liệt, hy vọng kết cục của bọn họ cũng Happy Ending thì tốt.”

Vương Hinh không còn lời nào trợn mắt nhìn Hứa Tư Ý, bức xúc nói: “Cái gì mà ‘hy vọng’, câu chuyện này đã là HE rồi có được không? Hiện tại tiệm lẩu của bọn họ làm ăn tốt như vậy, kiếm lời rất nhiều tiền. Trái cây đại thúc lập tức có thể áo gấm về làng, vẻ vang mà cưới nữ sinh tài giỏi về nhà!”

Hứa Tư Ý giật giật môi, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói. Cô chỉ cười cười, cúi đầu tiếp tục nghiêm túc mà viết số liệu.

Hoàn cảnh trưởng thành của Hứa Tư Ý, những việc cô từng trải qua, bao gồm cả những điều từ nhỏ đã nghe nói và gặp phải, đều làm cô ở hiện tại tuy tuổi còn trẻ đã sớm hiểu rõ một điều: Tình yêu oanh liệt cùng với kết cục xứng đôi hạnh phúc, đa số chỉ tồn tại với ngôn tình tiểu thuyết cùng truyện cổ tích, mà trên thực tế, không có bao nhiêu người có thể chống đỡ được “hiện thực” mà đi đến cuối cùng.

Khi đó câu mà cô không nói ra chính là “Nghe nói trong tình yêu chính là mười có chín bi.”

Màn đêm buông xuống, ở cửa tiệm lẩu đều là thực khách chờ bàn, khí thế ngất trời, mùi lẩu lan tỏa nửa con phố, kí©h thí©ɧ giác quan mọi người.

“Ôi chao! Hai người rốt cuộc cũng đến.” Cố Giang cùng Hứa Tư Ý mới vừa tiến vào, La Văn Lãng đang đứng chờ ở cửa tiệm lẩu liền hùng hùng hổ hổ đi lên, “Ở phía sau sờ sờ làm làm cái gì mà chậm trễ lâu như vậy?”

Phía sau Triệu Doãn Hạo còn có thêm vài người nam nữ trẻ tuổi ăn mặc thời thượng.

“...” Nhìn thoáng qua thì tạo hình của người trước mặt này rất chỉn chu, nề nếp, nhưng vị hoa hoa công tử này vẫn rất xứng đáng với hình tượng nổi tiếng khắp trường của chính mình — “Sờ sờ làm làm”, thành ngữ này quả là sinh động, một châm liền thấy máu!

Hứa Tư Ý bị nước miếng chính mình làm sặc đến khụ ra một tiếng. Cô yên lặng xấu hổ, đang muốn tùy tiện nói bừa một lý do để lừa dối nhóm quần chúng trước mặt, Cố đại thiếu gia liền không chút để ý mà mở miệng, nói: “Đỡ một bà cụ qua đường cái.”

“...” Làm người hít thở không thông.

Lão đại anh nói bừa như vậy có phải quá đáng quá không? Ý đồ dùng chuyện cười lừa gạt quần chúng cũng quá rõ ràng đi?

Tiểu ca ca cũng bị cái lý do này làm cho cả kinh trợn mắt há mồm.

Nhưng anh ta nói như thế nào cũng là từ cao trung đã đi theo Cố Giang, nhiều năm như vậy, có cái gì kinh hãi thế tục mà chưa nghe Cố đại gia nói qua, có chuyện gì không thể tưởng tượng mà không cùng Cố đại gia trải qua.

Bởi vậy La Văn Lãng điều chỉnh biểu tình, miễn cưỡng thuyết phục chính mình tạm thời tin cái lí do này, xoay đầu, lại đi nhìn cô gái nhỏ, “Vậy người đâu?”

Giọng nói vừa dứt, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng động tác từ Cố Giang chuyển hướng sang Hứa Tư Ý.

Hứa Tư Ý ghé mắt, lặng lẽ liếc nhìn Cố Giang đang đứng bên cạnh cô. Sau đó ở tự đáy lòng cảm thán, lão đại không hổ là lão đại, đã đạt tới mức khí định thần nhàn, mặt không biểu tình, cả mí mắt cũng không động một chút.

Hừ.

Còn không phải là tuyển tập chuyện cười sao? Có ai khi còn nhỏ không đọc qua chứ?

“À.” Tạm dừng nửa giây, Hứa Tư Ý bình tĩnh mà tiếp tục, “Kỳ thật cụ bà kia vốn dĩ không muốn qua đường cái, cho nên em lại đem bà đỡ trở lại rồi.”

“……” La Văn Lãng đen mặt, trong lòng tự nói hai người đem lão tử coi như khỉ mà chơi đùa à?

Ước chừng mười giây tẻ ngắt trôi qua.

Đột nhiên, “... Ha ha ha, hài hước, thật là hài hước.” Một giọng nói thanh nhuận nhu mì vang lên, cho mấy người bậc thang hoà giải. Thanh âm này sạch sẽ thoải mái, âm lượng vừa không cao cũng không thấp, thuộc về loại chỉ nghe là có thể làm lòng người sinh hảo cảm, “Cố Giang, vừa rồi nghe lão Triệu nói cậu muốn mang bạn tới, tôi rất tò mò, không nghĩ tới là một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy nha.”

Hứa Tư Ý nghe tiếng ngẩng đầu, thấy người nói chuyện chính là một cô gái có khuôn mặt trái xoan thanh tú. Cô ấy đeo kính, có lẽ là số độ không cao, đôi mắt sau thấu kính không vô thần cũng không biến hình, đen nhánh mà sáng ngời. Cô ấy đứng ở bên cạnh Triệu Doãn Hạo, mảnh khảnh xinh xắn, không quá cao, đỉnh đầu chỉ tới cằm Triệu Doãn Hạo, hai người thoạt nhìn rất xứng đôi.

Hứa Tư Ý hơi suy tư, suy đoán nữ sinh này chính là nhân vật chính của tiệc sinh nhật đêm nay.

Nữ sinh tiến lên vài bước đi đến trước mặt Hứa Tư Ý, cười nói: “Chị tên Lưu Hi, là sinh viên năm 3 khoa máy tính.”

Hứa Tư Ý cũng đáp lại cô nàng, tươi cười hữu hảo, “Chào chị, em là Hứa Tư Ý, sinh viên năm nhất quản lý công trình.”

Nghiêm khắc mà nói, Lưu Hi thật ra cũng không tính là mỹ nữ truyền thống, nhưng trên người cô ấy có một loại khí chất ôn hòa khiêm tốn, rất thu hút người muốn làm quen. Hứa Tư Ý đối với Lưu Hi rất có cảm tình, nhịn không được cười nói: “Nữ sinh học IT rất ít, chị Hi hẳn là rất nổi tiếng trong khoa.”

“Thật ra cũng được.” Lưu Hi phụt một tiếng cười lên, “So với khoa quản lý công trình như am hòa thượng, nam sinh khoa bọn chị đã rất có phúc rồi.”

Trong lúc trò chuyện, Lưu Hi dẫn Hứa Tư Ý tới trước mặt những người khác, theo thứ tự giới thiệu nói: “Đây là ba người bạn cùng phòng của chị...” sau khi giới thiệu xong, lúc sau ngón tay liền chuyển hướng, chỉ về phía nam sinh cao lớn đứng phía sau cùng, “Đây là bạn tốt cùng chị đi theo giáo sư hướng dẫn làm hạng mục, tên Lục...”

“Lục Nghiêu học trưởng?” Hứa Tư Ý hơi kinh ngạc, kinh ngạc buột miệng thốt ra.

Lục Nghiêu cười một cái, bàn tay phải năm ngón tay thon dài hơi hơi cử động, “Hello.”

Người này lần đầu tiên gặp mặt là khi anh lấy camera vỗ vỗ chụp chụp, cùng Hứa Tư Ý tán gẫu đôi chút. Vì thế hình tượng của anh trong cô chính là “Lục chuyên nghiệp”, “Lục cứng ngắc”. Thế nhưng vị đại ca này hôm nay tạo hình trước sau như một, chính là phong cách của “Nghệ thuật gia”, áo sơ mi sợi đay màu trắng cùng quần dài tương xứng với giày vải Bắc Kinh cũ, làm toát ra giáng vẻ tiên phong đạo cốt vạt áo bay bay...

Cô đánh giá từ trên xuống dưới vị lão đại này, cảm thấy anh nếu đem bảo kiếm theo thì có thể lên núi Thục Sơn để tu tiên.

Nhưng mà ngay lúc Hứa Tư Ý nhìn chằm chằm Lục Nghiêu, bắt đầu suy nghĩ có khi nào vị đạo trưởng trước mắt này có phải là đang trải qua lịch kiếp hay không, thì Cố đại thiếu gia ở bên cạnh giống như rất mệt mỏi, vặn vặn cổ, không nhanh không chậm đi về phía trước hai bước. Bóng dáng thon dài như vẽ, không nghiêng không lệch, vừa vặn đứng ở vị trí giữa tầm mắt Hứa Tư Ý và Lục Nghiêu giao nhau, đem “Đạo trưởng” chắn kín mít. Tầm mắt bị chắn, quá trình suy nghĩ liền bị gián đoạn. Hứa Tư Ý đành phải đem ánh mắt thu về.

Lúc này từ cửa tiệm lẩu có một người phụ nữ vóc dáng gầy nhỏ chạy chậm tới, để mặt mộc, quần áo đơn giản, sau đầu còn búi kiểu tóc của bác gái, kêu lên: “A15? A15 có thể dùng cơm!”

“Ở đây, ở đây!” La Văn Lãng nhấc tay vẫy.

“Mọi người cùng tôi vào đi! Chỗ ngồi của mọi người ở lầu hai.” Người phụ nữ cười rộ lên, một bên tiếp đón khách một bên xoay người đi vào.

“Hây.” Lưu Hi bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Hứa Tư Ý.

“Dạ?”

“Chỗ này khai trương cũng hơn một tháng, em hẳn là nghe người ta nói qua chuyện xưa của ‘ trái cây đại thúc cùng chị gái tài giỏi ‘ rồi chứ?” Lưu Hi đè thấp giọng nói, biểu tình thần bí hề hề.

Hứa Tư Ý gật gật đầu, cũng nhỏ giọng: “Nghe qua rồi. Làm sao vậy ạ?”

Lưu Hi hơi hơi hất cằm chỉ về hướng người phụ nữ trẻ lúc nãy, nói: “Đây là nữ chính.”

Hứa Tư Ý hơi hơi sửng sốt.

“Có phải thực tế cùng trong tưởng tượng không quá giống nhau?” Lưu Hi lắc đầu thở dài, “Nghe học tỷ nghiên cứu sinh trong khoa nói, chị ấy trước kia rất xinh đẹp, đáng tiếc mấy năm nay gây dựng sự nghiệp vô cùng vất vả. Tài nữ đại học B à, vì trái cây đại thúc mà biến thành một bà chủ tiệm lẩu kiêm chạy vặt.”

Hứa Tư Ý nghe xong có chút cảm khái, gật gật đầu: “Quả là hy sinh thật nhiều.”

“Bất quá ấm lạnh tự biết, chỉ cần chính chị ấy cảm thấy vui vẻ, đáng giá liền tốt.” Lưu Hi cười rộ lên, ôm bả vai Hứa Tư Ý, “Ăn cơm đi!”

Trong lúc ăn cơm, Hứa Tư Ý ban đầu còn có chút câu nệ. Nhưng một bàn đều là người trẻ tuổi, tính cách cũng tốt, hơn nữa có kẻ dở hơi như La Văn Lãng, thường nói giỡn chọc cười, cô liền nhanh chóng thả lỏng lại.

Thời điểm lẩu cũng ăn được phân nửa, bụng cũng sắp no, mấy cái “máy phát” cũng bắt đầu bật lên.

Thọ tinh Lưu Hi uống một ngụm nước trái cây, bỗng nhiên thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, phòng làm việc của mọi người chuẩn bị như thế nào rồi?”

“Chuyện kia khẳng định là thuận lợi!” La Văn Lãng rượu quá ba tuần có vẻ thực sự hưng phấn, nghe vậy nháy mắt nói tiếp, đem cái ly hướng trên bàn một lượt, trực tiếp từ chỗ ngồi đứng lên, tư thế trời cao mặc chim bay biển rộng tuỳ cá lội, “Ba chúng tớ là ai hả? Nhân tài bức người khoa kiến trúc Đại học C! Có tiền có kỹ thuật có tài nguyên, có thể có chuyện chúng tớ làm không thành sao? Không có!”

Lưu Hi cười, “Thuận lợi thì tốt.” Sau đó nhớ tới cái gì, lại hướng tới Cố Giang nói: “Bất quá, các cậu luôn dùng văn phòng chủ tịch Hội Học Sinh để làm việc cũng không thích hợp, tôi kiến nghị các cậu vẫn nên thuê một căn phòng ở bên ngoài trường... A đúng rồi, ngày đó tôi đi ngang qua đường Thành An, thấy chỗ đó có quảng cáo cho thuê tòa nhà văn phòng lô A, đường Thành An đến trường học cũng gần, rất thích hợp!”

Cố Giang trước tiên xiên một khối thịt bò, không giương mắt, nói: “Chỗ đó rộng 300 tsubo, phí mặt bằng là 60 tệ mỗi tsubo. Giai đoạn này phải hạn chết phí tổn.” (edit: tsubo là đơn vị đo lường diện tích Nhật dùng trong xây dựng, 1tsubo=3.3058m2)

“Nói cách khác, liền tính chỉ thuê một văn phòng 300 tsubo mỗi tháng đều phải tiêu mười vạn?” Lưu Hi tính toán, nói thầm: “Như vậy quá đắt.”

“Chi phí này còn không bao gồm chi phí điện nước cho thời gian tăng ca, còn có tiền lương ba người chúng tôi.” Triệu Doãn Hạo nhàn nhạt bổ sung.

Không thể tưởng được vị lão đại thông minh muốn có tiền thì có tiền này, một chút cũng không có bộ dạng “Tiền nhiều người ngốc”, mà lại vô cùng tinh tường, khó trách có thể thu hoạch tiểu đệ đệ đáng tin như Lục Nghiêu.

Hứa Tư Ý trong lòng cân nhắc, quay đầu đưa mắt nhìn về phía người ngồi ở bên cạnh là Cố Giang, ” Tòa nhà văn phòng thương nghiệp tiền thuê thường rất cao, nếu giai đoạn trước muốn khống chế phí tổn mà nói, không bằng liền dùng nơi ở vậy?”

Cố thiếu gia trên mặt không có biểu tình gì, rũ mắt, ăn thịt bò của anh.

Ăn xong rồi, lại tùy tay kẹp lên một miếng dạ dày bỏ vào trong nồi nước lẩu.

“...”??? Thanh âm của em rất nhỏ sao? Anh không có nghe thấy em đang nói với anh? Hứa Tư Ý hơi nhíu mi. La Văn Lãng cùng Hứa Tư Ý tư tưởng đồng nhất, cũng hướng Cố Giang nói: “Đúng vậy, dứt khoát chúng ta liền dùng nơi ở?”

Cố Giang: “Còn cần cậu tới nói.”

Hứa Tư Ý lần đầu tiên bị làm lơ, lặng im vài giây, không có nghĩ nhiều, ngay sau đó lại đối với Cố Giang nói: “Nếu anh cũng cảm thấy có thể dùng nơi ở, vì cái gì không dứt khoát ở nhà anh làm việc? Anh vốn dĩ có thuê phòng ở, trực tiếp dùng làm phòng làm việc không được sao?”

Lão đại dường như cũng không có nghe thấy.

La Văn Lãng ở bên kia cân nhắc, theo lời Hứa Tư Ý đối với Cố Giang nói: “Đúng vậy, tạm thời dùng chỗ ở của cậu làm phòng làm việc chính đi.”

Cố Giang không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, rất trực tiếp: “Không được.”

“Hừ, lão tử đã sớm đoán được là đáp án này.” La Văn Lãng tức giận, mắt trợn trắng, “Cậu đây chính là chán ghét người khác động vào đồ vật trong phòng mình không phải sao. Mẹ nó, cùng với bệnh thích sạch sẽ thì có khác gì nhau đâu cơ chứ. Tật xấu khi nào thì mới có thể sửa đây.”

“...” Không thích người khác động vào đồ vật trong phòng là nghiêm túc sao? Cô rõ ràng lúc trước còn ở phòng anh ngủ một đêm.

Bất quá không có gì, cái này hiện tại không quan trọng.

Hiện tại trọng điểm là...

“A, Tư Ý.” Lưu Hi mơ hồ nhận thấy được trên bàn cơm nào đó không khí có chút kì lạ, để sát mặt vào Hứa Tư Ý, đè thấp giọng nói: “Em lúc trước có phải chọc tới vị đại thiếu gia này hay không?”

Hứa Tư Ý nghiêm túc vắt hết óc mà nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không có...” phải không?

Cô có chọc tới anh sao? Có sao?

Lưu Hi nghe xong liền càng nghi ngờ, thấp giọng: “Vậy Cố Giang vì cái gì mà không để ý tới em?”

“... Em không biết.” Chẳng lẽ lão đại IQ cao lại động kinh, chính là kiểu cao thâm khó đoán như thế?

Ăn xong bữa lẩu, Triệu Doãn Hạo đưa ra chủ ý sang KTV bên cạnh ca hát, cùng cắt bánh sinh nhật cho Lưu Hi. Hứa Tư Ý vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại, Lưu Hi học tỷ xem như bạn bè mới kết giao của mình, dù như thế nào cũng nên cùng chị ấy thổi xong ngọn nến thì hãy đi, liền gật gật đầu đáp ứng.

Hứa Tư Ý theo sau đi toilet.

Tới khi đi ngang qua quầy bar thu ngân, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn, thế nhưng nhìn thấy một màn như sau: Một nữ phục vụ hai mươi mấy tuổi đứng ở quầy bar, đang cong vòng eo mảnh khảnh như rắn nước của mình, giống đang tìm đồ vật. Lúc này một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi bước lại, ông ta ở bên tai người phục vụ nói câu gì đó, bỗng nhiên duỗi tay ra, dường như đùa dai sờ soạng eo cô gái. Nữ phục vụ hô lên nho nhỏ, quay đầu trừng mắt hờn dỗi hai câu, lại không có thật sự tức giận, hiển nhiên là đối với hành động này tập mãi thành thói quen.

Hứa Tư Ý nhíu mi, đối với hành vi của người đàn ông trung niên béo tốt khi nãy tỏ vẻ khinh thường. Vừa lúc lúc này đám người Cố Giang cũng từ lầu hai xuống dưới, Lưu Hi hướng cô đi tới, nói: “Làm sao vậy?”

“Không có gì...” Hứa Tư Ý lắc đầu, lại nhìn người đàn ông trung niên béo tốt kia vài lần, thu hồi ánh mắt.

Lưu Hi thấp giọng: “Người kia chính là trái cây đại thúc.”

“...” Khoảnh khắc nghe vậy, Hứa Tư Ý giật mình mà mở to hai mắt nhìn.

“Ai, nghe nói đại thúc này trước kia cũng rất soái, mấy năm gần đây không biết như thế nào, càng ngày càng béo lên.” Lưu Hi lắc đầu, tiếc hận mà nói: ” Vai nam nữ chính trong câu chuyện tình yêu lãng mạn đều thay đổi thật nhiều a. Năm tháng thật là con dao gϊếŧ heo.”

Nghe nói tình yêu, mười có chín bi.

Còn không phải sao?

Vai nam nữ chính bị năm tháng gϊếŧ chết, tình yêu bị hiện thực gϊếŧ chết.

Nhìn chị gái tài cao đang bận rộn, cùng trái cây đại thúc ngồi ở quầy bar cắn hạt dưa, Hứa Tư Ý bỗng nhiên nhớ tới thật lâu trước kia, ở nhà xem qua bức ảnh cưới kia. Trên ảnh chụp ba nho nhã anh tuấn, mẹ tươi cười như hoa.

Cái gọi là tình yêu, quả nhiên đều thực không đáng tin cậy. Cô có chút thương cảm lại có điểm mê man mà nghĩ.

*

Thời điểm ăn cơm trước đó, vài nam sinh cũng đã uống không ít rượu, vào KTV, người đang hưng phấn do men La Văn Lãng lại kêu rượu, một lần kêu chính là hai mươi bốn bình Carlsberg, sau lại uống bia, còn lại gọi điện thoại gọi thêm vài nam sinh mà nhóm Lưu Hi các cô đều quen biết tới chơi. Kết quả là, phòng uống rượu thì uống rượu, vung quyền thì vung quyền, gân cổ lên kêu thì cứ kêu, một đầu ca khúc chủ đề tiếng Quảng Đông đầy tính kí©h thí©ɧ cứ thế phát ra.

“Oai phong một cõi ta tùy ý dậy sấm, vạn chúng nhìn lên...”

Kiêu ngạo, làm càn, đường hoàng, một đám sinh vật giống đực dường như thật sự đều điên rồi.

Hứa Tư Ý lúc học cao trung một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, không chỉ có chưa đi đến quán bar, đến KTV cũng ít vào, số ít chỉ vài lần cùng các bạn học đi ca hát, đều là uống trà hoa quả, hát《sổ tay rèn luyện thanh xuân》các ca khúc thanh xuân tươi mát linh tinh, làm sao biết mấy kiểu như vậy.

Chỉ là bên kia, các ca khúc yakuza hệ liệt vang mãi không dứt làm cho Hứa Tư Ý một phen mất hồn.

Lưu Hi cầm một miếng cam đưa cho cô, ở trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc《 loạn thế siêu sao 》, hướng cô kêu: “Đừng ngồi ngốc ở đó! Lão Triệu có trò chơi cho tất cả chúng ta cùng nhau qua tham gia!”

Hứa Tư Ý xua tay: “Các anh chị chơi đi!”

“Đừng sợ, thường xuyên qua lại sẽ quen thôi! Bọn chị đều là người tốt!” Lưu Hi vui vẻ mà cười to, dắt Hứa Tư Ý đi về hướng phía bàn đám sinh vật giống đực kia đang chơi xúc xắc. Hứa Tư Ý thoái thác không thành, đành phải căng da đầu ngồi xuống ghế, nâng mắt, liền thấy Cố Giang ở đối diện.

Ánh sáng trong phòng có chút tối tăm, anh dựa vào lưng ghế sô pha, hai chân dài tùy ý gác, tư thế cả người nhìn qua vô cùng thả lỏng. Anh uống rượu so với La Văn Lãng không hề ít hơn, nhưng vị huynh đệ ăn bận lòe loẹt cùng đám người kia đã ôm bình rượu toàn bộ nằm liệt trên sô pha, anh lại rất bình tĩnh cũng thực an tĩnh.

Hứa Tư Ý ở trong bóng tối đối diện cặp mắt kia. Đen nhánh, thâm thúy, lạnh mà rất có trọng lượng. Anh ngồi ở đối diện, nâng mắt, đang thẳng tắp nhìn cô.

“...” Hứa Tư Ý bị anh nhìn đến mức vô cớ hoảng hốt, ho khan, như để che dấu cái gì mà uống một ngụm nước chanh của mình.

“Hai cô gái này khẳng định sẽ không chơi xúc xắc.” Lục Nghiêu là người chủ trì trò chơi, anh đem mấy cái xúc xắc cùng bộ bài đặt qua một bên, cầm lấy một cái đĩa quay lớn mang ra, đặt ở giữa bàn, “Chơi cái này được. Mỗi cái ô vuông viết một nhiệm vụ, kim đồng hồ chuyển tới cái gì liền làm cái đó.”, nói xong bỗng nhiên nhếch miệng cười, “Tôi trước đi.”

Lục Nghiêu xoay kim đồng hồ, nhiệm vụ: Tự uống một ly.

“Quả là xui xẻo” Lục Nghiêu cười mắng một câu, liền bưng chén rượu lên uống. Sau đó lại luân phiên vài người, Hứa Tư Ý ở bên quan sát nửa ngày, phát hiện mọi người cơ hồ đều là “Tự uống một ly”, “Nhà dưới uống một chén”, “Đối diện uống ba ly” linh tinh liền có chút an tâm.

Đến lượt cô.

Hứa Tư Ý hít sâu, ngón tay chọc kim đồng hồ, nhẹ nhàng dịch chuyển. Ngừng, nhiệm vụ: Tự uống một ly.

“... Hơ.” Cô âm thầm thở ra một hơi, nâng li cocktail lên, chuẩn bị uống.

Có nam sinh say khướt đem li cocktail của cô lấy đi, kêu lên kháng nghị: “Khoan đã, khoan đã! Bọn anh uống đều là rượu, em gái, em uống mỗi cocktail thôi sao được chứ?”

“Uống cocktail thì làm sao vậy? Như thế nào lại không được?” Lưu Hi liếc mắt trừng một cái, “Đem li kia lại đây.”

“Uống cocktail vậy không thể một li, mà ba li đi.” Nam sinh đứng dậy, đổ một ly bia cùng ba ly cocktail lớn đưa tới trước mặt Hứa Tư Ý, “Chỉ có thể châm chước lần này thôi đấy!”

“Vậy ba ly cocktail đi, không có gì cả.” Hứa Tư Ý cười cười, duỗi tay lấy một ly cocktail trong số đó, nhưng mà không đợi đầu ngón tay cô đυ.ng tới thân ly, ly rượu kia đã bị người cầm trước.

Hứa Tư Ý: “...”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, nghẹn họng nhìn trân trối không rõ nguyên do, trơ mắt nhìn qua sau đó liền thấy Cố Giang uống xong rượu, đem ly pha lê đặt trên bàn, đứng lên mặt không biểu tình mà đi ra ngoài, chốt hạ một câu: “Đi ra ngoài cho tôi.”

Cửa phòng mở rồi đóng lại.

Mọi người ở đây nghĩ trăm lần cũng không ra câu “Đi ra ngoài cho tôi” của lão đại là nói với tên xui xẻo nào, bọn họ lại thấy vị mà lão đại phá lệ mang tới, cùng bộ dạng mọi người không đáp lời có vài phần mềm mụp giống như sinh vật nhỏ, yên lặng mà nói câu “Làm phiền cho em qua một chút”, rồi yên lặng mà vòng qua ghế dựa đi ra ngoài.

Cửa phòng chợt mở rồi đóng.

Một phòng đầy người hai mặt nhìn nhau: WTF? Đây là tình huống gì?

*

Cái KTV cùng với quán bar “SOHE” rất giống nhau, đều có ý tưởng trở thành “Bàn Tơ Động”, trên hành lang đèn cũng trang trí không khác gì nhau, đủ mọi màu sắc lấp lóe, mơ màng âm thầm, vô cùng hoa lệ.

Hứa Tư Ý nhìn những ánh đèn màu lóe lên, không khỏi cảm thấy đây thật là có thật là một cái KTV hay không.

Ngay thời điểm suy nghĩ mơ mơ màng màng, cô quay đầu, ở cuối hành lang thấy bóng dáng Cố Giang. Anh dựa lưng vào tường, thần sắc không rõ mà nhìn chằm chằm cô.

Hứa Tư Ý âm thầm hít sâu một cái, bước qua, ở trước mặt anh cúi đầu đứng yên.

Vị bạc hà mát lạnh, mùi thuốc lá, còn có... Mùi rượu. Cô nhớ tới chuyện anh vừa rồi uống không ít rượu, nhấp nhấp môi, trong lòng yên lặng khẩn trương.

Một lát sau, Cố Giang mở miệng, ngữ khí lãnh đạm, đều là kiểu không chút để ý, khiến người nghe không ra nửa phần vẻ say rượu, “Có biết anh đang tức giận hay không?”

... Đã vô cùng rõ ràng.

Hứa Tư Ý gật gật đầu.

“Có biết vì cái gì hay không?”

... Kỳ thật, có khả năng, đại khái là đã đoán được.

Hứa Tư Ý lắc đầu.

“Không biết hay vẫn không tiếp thu được?”

“...”

Cố Giang yên tĩnh vài giây, nhìn chằm chằm cô gái này, hơi hơi nhướn đầu mày, “Giả bộ hồ đồ rốt cuộc là có ý gì?”

Lúc giọng nói rơi xuống, thân mình Hứa Tư Ý rõ ràng cứng đờ. Nhưng vẫn không nói gì.

“Ngẩng đầu lên.”

“...” Cô cắn cắn môi, không cử động.

Cố Giang nhíu mày, duỗi tay nắm lấy cằm Hứa Tư Ý đem mặt cô nâng lên. Hai má cô ửng đỏ, độ ấm phỏng tay, kiều diễm ướŧ áŧ. Đôi mắt sáng của cô rũ thấp, lông mi cũng run không ngừng, căn bản không dám nhìn anh.

Cô một chút phản ứng cũng không có. Anh có chút hơi men, ngửi được mùi hương hoa nhài ngòn ngọt kia làm cho bản thân giống như thực sự đã có chút say mất.

Cố Giang nói: “Nói chuyện.”

Hứa Tư Ý nói lắp, thanh âm nhỏ như muỗi, “Em muốn... Em muốn quay về ký túc xá.”

Cố Giang híp mắt nhìn cô, một lát sau dường như cười cười tự giễu: “Em nói, tôi rốt cuộc nên làm gì với em đây?”

... Có thể không cần tiếp tục cái đề tài này hay không.

Đến lỗ tai Hứa Tư Ý cũng giống như đã mất đi tri giác.

“Đổi loại phương thức biểu đạt đi.”

“...” Cái gì?

Tiếp theo trong nháy mắt, Cố Giang khom lưng, cái trán dán lên trán cô, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ cọ mũi Hứa Tư Ý. Giọng nói anh khàn khàn hấp dẫn chết người, trong khoảnh khắc hô hấp hai người dường như hòa vào nhau, “Vị tiểu thư này, xin hỏi em thật sự không nhìn ra, anh đang theo đuổi em sao?”