Chương 17.

Hết thảy đều tiến hành thuận lợi.

Được thầy giúp đỡ và chỉ điểm, Hàn Tư Triết tiến bộ rất nhanh. Học được kỹ thuật mới và phương thức biểu đạt, y còn bởi vậy sinh ra càng nhiều linh cảm sáng tác, cả ngày trầm mê vẽ tranh không thể tự kiềm chế.

Bỏ qua giờ cơm, suốt đêm không ngủ đều là chuyện nhỏ.

Lúc đầu trị liệu dính Lý Trí Hạo muốn chết, hiện tại ngược lại đối Lý Trí Hạo hờ hững. Buổi sáng có lệ hôn hai cái liền vội vàng vào phòng vẽ tranh, ném Lý Trí Hạo tại chỗ mặt đen thành cái chảo.

Ngày nghỉ, Lý Trí Hạo ở nhà nghỉ ngơi.

Buổi sáng hắn vừa tỉnh, phát giác trong ngực trống rỗng. Bên kia giường lạnh thấu.

Lý Trí Hạo dùng tay sờ soạng, không biết vì cái gì, bị lạnh kí©h thí©ɧ tới rồi. Trong lòng ngăn không được bốc hỏa.

Hắn xốc chăn, trầm mặt đi rửa mặt. Làm sandwich bữa sáng, còn cho Hàn Tư Triết một ly sữa bò nóng. Cầm cái khay vào phòng vẽ tranh.

Hàn Tư Triết quả nhiên đang ngồi trên ghế cúi đầu vẽ tranh. Hai tay bị thuốc màu làm bẩn.

Y không nghe cửa mở, chuyên chú vẽ.

Lý Trí Hạo kêu một tiếng:

“Tư Triết ca. Ăn bữa sáng.”

Hàn Tư Triết đầu cũng không xoay, thuận miệng nói câu:

“Ngươi để chỗ nào đi. Chờ lát nữa ta vẽ xong lại ăn.”

Lý Trí Hạo muốn ném bản vẽ trong tay y, rồi mới một chân đá giàn hoa.

Nhưng hắn chỉ nghĩ như thế, không có động. Tìm một cái ghế ngồi xuống, mặc lửa giận quay cuồng.

Thẳng đến gần 11 giờ trưa, Hàn Tư Triết cuối cùng hoàn thành.

Y duỗi lười eo, xương cốt phát ra tiếng vang thanh thúy.

“Vẽ xong rồi?”

Giọng Lý Trí Hạo vang lên trong phòng vẽ tranh, dọa Hàn Tư Triết nhảy dựng. Tay cầm bút vẽ run lên. Thiếu chút nữa huỷ tranh. Y còn có chút phát giận:

“Làm gì đột nhiên ra tiếng. Dọa đến ta. Thiếu chút nữa làm hỏng.”

Nói, mau chóng thu hồi tranh.

Lý Trí Hạo cười lạnh một tiếng:

“Ta từ buổi sáng tiến vào liền không có đi ra ngoài. Ngươi không biết?”

Hàn Tư Triết ngơ ngác hỏi lại, “Ngươi sớm tới tìm?”

Hỏi xong lại thấy bữa sáng đặt ở một bên lạnh thấu, tức khắc sắc mặt xấu hổ, còn lộ ra chột dạ. Y cười cười, ý đồ lừa dối cho qua.

Lý Trí Hạo xem hiểu yếu thế cùng lấy lòng trong mắt y, lại ra vẻ không biết. Mặt luôn mang theo ý cười ôn nhu lạnh xuống, khí thế thập phần có lực uy hϊếp.

Hàn Tư Triết hoạt động yết hầu vài cái, chịu thua, “Trí Hạo, ngươi đừng nóng giận sao. Ta lập tức ăn sạch bữa sáng. Được không?”

Lý Trí Hạo không nhẹ không nặng, “Không cần.”

Hàn Tư Triết sợ nhất Lý Trí Hạo đen mặt ít lời, trong lòng ngăn không được hốt hoảng. Ý đồ chui vào ngực hắn làm nũng, lại bị né tránh. Nháy mắt cảm thấy bị thương, vành mắt đỏ.

“Trí Hạo.”

Giọng biến mềm, mang theo giọng mũi nhão dính dính, “Thực xin lỗi. Ngươi không cần giận ta. Sau này ta sẽ không như vậy.”

Lý Trí Hạo không dao động, “Đây là lần thứ mấy?”

Hàn Tư Triết cúi đầu quẹt quẹt thuốc màu đọng lại trên tay, nhỏ giọng trở về câu:

“Lần thứ sáu.”

Lý Trí Hạo càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng giận:

“Chính ngươi nói. Gần đây ngươi không phải cùng lão sư, thì ở phòng vẽ tranh. Ta kêu ngươi ăn cơm đi ngủ, ngươi còn phát giận với ta. Ngươi có thể phát giận, cũng có thể không bồi ta, nhưng ngươi không thể không màng thân thể của mình đi?”

Hàn Tư Triết nhanh thò lại gần, nhón chân hôn hôn.

“Bồi ngươi, bồi ngươi. Sao sẽ không cùng ngươi ở bên nhau đâu? Gần đây ta tham gia cuộc thi. Cho nên có chút vội. Thực xin lỗi, sau này sẽ không như vậy.”

Lý Trí Hạo nhìn bút vẽ đặt ở trong ngăn tủ mới tinh, tâm tư lung tung rối loạn mất dân.

Hắn đi qua lấy ra bút vẽ, lưu lại câu “Ngoan ngoãn chờ.” Liền rời đi.

Hàn Tư Triết ngốc, không biết Lý Trí Hạo có ý gì. Nhưng ngay lúc này, không dám không nghe nam nhân trong cơn giận dữ, ngoan ngoãn ngồi chờ hắn.

Qua nửa giờ, Lý Trí Hạo cầm bút vẽ trở lại. Bút đều ướt, hẳn là cầm đi rửa.

Hàn Tư Triết buồn bực hỏi, “Ngươi lấy bút vẽ mới của ta làm gì? Ta còn chưa dùng.”

Lý Trí Hạo lạnh lùng, “Cởϊ qυầи.”

!!!

Y trợn tròn mắt, lắp bắp: “Quần, quần?”

Lý Trí Hạo gật gật đầu, không có nửa điểm bị dao động.

Hàn Tư Triết muốn khóc.

“A… Quá sâu… Trí Hạo… Hừ ô ô ô… Trí Hạo…”

Hàn Tư Triết rêи ɾỉ dày đặc giọng mũi, như trong cổ họng có kẹo bông gòn, mang theo ngọt nị.

Lý Trí Hạo mỗi lần nghe Hàn Tư Triết động tình rêи ɾỉ luôn cảm giác có thể véo ra nước, như hoa huyệt mẫn cảm dễ ướt.

Không có nửa phần mềm lòng, tay hắn nắn bút vẽ bọc áo mưa, cánh tay dùng sức cắm bút vẽ vào hậu huyệt. Lông bút vẽ lưu ở huyệt khẩu.

Hàn Tư Triết ghé vào đùi hắn, cái mông cao cao chu lên, đầu gối quỳ dưới đất bị thảm cọ đỏ lên.

Y thấy thẹn, cả ngày ở phòng vẽ tranh, họa ra tác phẩm có tĩnh vật cũng có người. Chúng nó đều đang nhìn mình và Lý Trí Hạo làm việc da^ʍ mĩ.

Y nhịn không được khóc kêu, cự tuyệt ảo giác bị nhìn trộm:

“Ô ô… Không cần… Không cần ở chỗ này… Trí Hạo… Ta sai rồi… A a… Không cần bút vẽ ô ngô… Trí Hạo a…”

Lý Trí Hạo lạnh giọng hỏi: “Sau này còn dám vì vẽ tranh mà bỏ qua sức khoẻ sao?”

Hàn Tư Triết khụt khịt, nước mắt loạch xoạch rớt, “Không… Ngô ô ô… Không dám… Trí Hạo… Thật sự… Ô…”

Hỏa bị dập hơn phân nửa, hắn một bên rút ra bút vẽ, một bên ôn nhu:

“Sau này cũng không thể coi vẽ tranh quan trọng hơn ta.”

Hàn Tư Triết liên tục gật đầu, nước mắt rơi trên quần áo hắn.

Rút ra bút vẽ ném một bên, Lý Trí Hạo lấy giang tắc chậm rãi nhét vào tràng đạo y.

Một phen bế y lên, Lý Trí Hạo ôm người đi ra phòng vẽ tranh.

Trở lại phòng ngủ, Hàn Tư Triết quỳ bò nhếch lên mông ngậm giang tắc, mơ hồ từ mặt sau nhìn đến tiểu hoa ướt rối tinh rối mù, tiểu kê hoàn toàn cương cứng lay động giữa hai chân, lỗ tiểu phun ra dâʍ ɖị©ɧ.

Lý Trí Hạo mang bao dùng tư thế sau nhập cắm vào tiểu hoa. Dán trên lưng y bắt đầu đĩnh động eo rắn chắc thân thể chụp đánh va chạm vang lên bạch bạch.

“A… Ô ô ngô… A ách… Trí Hạo… A a a… Chậm… Ha a… Chậm một chút nhi… Ô ngô…”

Hàn Tư Triết bị thao về phía trước, côn ŧᏂịŧ đong đưa lợi hại, qυყ đầυ phun ra chút thanh dịch nhỏ tí tách trên giường ướt một mảnh.

Bị làm trong chốc lát, đùi y bị chụp đánh đỏ bừng. Không có đau đớn, chỉ có cảm giác tê nóng.

Lý Trí Hạo thở hổn hển, hai tay chống hai bên người dưới thân cùng hai tay Hàn Tư Triết mười ngón tay đan vào nhau. Hôn dừng trên da thịt trắng nõn, lưu lại đậm nhạt hồng ấn, làm thân thể sạch sẽ thêm dâʍ ɭσạи.

Hàn Tư Triết đột nhiên co rút hoa huyệt, giảo eo Lý Trí Hạo tê dại, hông và cơ bắp căng chặt lên.

Có chất lỏng ấm áp xối trên qυყ đầυ, Lý Trí Hạo phát ra một tiếng kêu rên.

Hàn Tư Triết đã kêu không nổi, cả người run lên, y cảm thấy nửa người dưới đã hóa, ngón chân cũng không thể khống chế. Cơ thể không có nửa phần sức lực, trừ bỏ theo bản năng thở dốc, đại não trống rỗng.

Lý Trí Hạo đỉnh một chút, y sẽ vô thức phát ra rêи ɾỉ rất nhỏ, hốc mắt bài trừ nước mắt thấm ướt giường chăn. Thoạt nhìn thực đáng thương, một bộ bị khi dễ thực thảm.

Âm huyệt kẹp thật chặt, mềm thịt không hề khe hở bao vây nam căn thật lớn, hàm mυ"ŧ và mềm thịt co rút rất nhỏ cảm giác kỳ diệu rất khó dùng ngôn ngữ biểu đạt.

Lý Trí Hạo không nhẫn lâu lắm, thống khoái bắn ra.

Hắn rút ra đại điểu nửa mềm, lột mang áo mưa xuống cột lại ném vào thùng rác cạnh giường.

Vuốt ve lưng Hàn Tư Triết, ôn nhu hỏi: “Ca lạnh không?”

Hàn Tư Triết lắc lắc đầu, gần như nỉ non nói không lạnh.

Lý Trí Hạo hôn y.

Hai người an tĩnh ôm nhau hôn môi hồi lâu mới tách ra.

Lý Trí Hạo lôi kéo giang tắc, nhét ở tràng đạo sinh ra cọ xát mãnh liệt, làm cả người y run lên.

Giang tắc nhão dính dính, ướt dầm dề.

Lý Trí Hạo cười khẽ hỏi, “Mông ca cũng ra nước sao? Ngươi xem ăn tiểu món đồ chơi.”

Chưa cho Hàn Tư Triết giải thích và cơ hội trả lời, hắn trực tiếp ấn nhục bổng cương cứng chậm rãi vào.

“Ách……”

Hậu huyệt chặt chữ hơn nữ huyệt âm quấn lên cự long thô tráng. Kí©h thí©ɧ không thua gì hoa huyệt co rút khi cao trào.

Lý Trí Hạo rất quen thuộc điểm Hàn Tư Triết mẫn cảm ở nơi nào, ngựa quen đường cũ thao lộng, rêи ɾỉ và tiếng va chạm thanh lại lần nữa vang lên.

Hàn Tư Triết chịu không nổi ôm hắn, đầu ngón tay vô thức cào phá da đối phương, trên cơ bắp là đạo đạo vết cào màu đỏ.

Hàn Tư Triết phát ra rêи ɾỉ chứa đầy tình yêu và không muốn xa rời:

“Trí Hạo a……”

Tình yêu chan chứa trong mắt Lý Trí Hạo, giọng hắn thuần hậu từ tính chậm rãi chui vào trái tim:

“Tư Triết ca, ta yêu ngươi.”

Hắn nhịn không được lặp lại một lần.

“Ta yêu ngươi.”