Chương 16.Bọn họ muốn chuyển nhà.

Chuyện này còn phải đợi cha mẹ Lý Trí Hạo về nước nói.

Ba mẹ Lý về nước ăn tết, hai gia đình dứt khoát cùng nhau ăn.

Cơm tất niên vô cùng náo nhiệt.

Mẹ Lý mẹ Hàn còn thương lượng bọn họ sau này muốn đi đâu kết hôn, hôn lễ làm sao bây giờ chuyện vụn vặt vân vân.

Lý Trí Hạo lúc này mới đột nhiên ý thức được.

Hai người dọn ra ngoài ở.

Mua một phòng ở, đóng cửa lại sống cuộc sống của mình.

Nghĩ vậy, hắn nhìn về phía Hàn Tư Triết, giơ tay sờ sờ gương mặt đối phương bóng loáng.

Hàn Tư Triết nghiêng đầu, “Sao vậy?”

Lý Trí Hạo đến gần, thấp giọng, “Chúng ta dọn ra ngoài ở đi.”

“Dọn ra ngoài?”

Hắn gật đầu, “Chúng ta phải bắt đầu cuộc sống mới. Sau này sẽ càng ngày càng tốt.”

Hàn Tư Triết nhìn ánh mắt hắn kiên định, trong lòng mềm nhũn, tươi cười.

“Được.”

Có Hàn Tư Triết gật đầu, Lý Trí Hạo bắt đầu xuống tay làm. Hắn mua nhà bốn phòng ngủ hai phòng khách hai phòng vệ sinh một phòng bếp gần công ty.

Hai phòng ngủ một đổi thành phòng vẽ tranh một đổi thành thư phòng.

Vì mua đã trang hoàng tốt, mời công nhân sửa lại một chút. Ba bốn tháng sau có thể vào ở.

Lý Trí Hạo thu xếp hành lý chuyển nhà cho Hàn Tư Triết.

Hàn Tư Triết ở trên giường nhìn người nhỏ hơn mình một tuổi bận rộn trong ngoài thu dọn đồ cho mình cảm thấy có chút ngượng ngùng. Y muốn giúp một tay, đã bị đối phương chụp bay.

“Tư Triết ca, ngươi thành thành thật thật ngồi trên giường chờ ta thu xếp là được.”

Hàn Tư Triết hơi xấu hổ nhỏ giọng, “Ta đã lớn như thế. Có thể tự mình làm.”

Lý Trí Hạo nhìn lướt qua, nhìn đến ngón chân phấn nộn. Hắn cười cười, chỉ nói:

“Không cần. Có lúc cần ngươi.”

Hàn Tư Triết cảm thấy lời này là lạ. Ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ hắn đóng gói mang mình tới nhà mới.

Cuối cùng vào nhà mới đã là chạng vạng.

Mặt trời lưu lại một chút vầng sáng trên bầu trời. Trong phòng tối tăm không rõ.

Lý Trí Hạo giơ tay mở đèn trên tường, nháy mắt hết thảy đều sáng trưng.

Hàn Tư Triết cho rằng dựa theo thói quen của Lý Trí Hạo, trang hoàng hẳn là tương đối giản lược, nhạt nhẽo. Kết quả hoàn toàn tương phản, nơi chốn đều bị ánh mặt trời chiếu ấm áp, làm người vừa thấy thể xác và tinh thần thoải mái.

Gấp không chờ nổi nhào vào sô pha màu lam đàn hồi. Y thỏa mãn cảm thán: “Sô pha thật mềm thật thoải mái.”

Lý Trí Hạo đứng ở cửa nhìn y cười, tình yêu trong mắt đều tràn ra.

Ăn xong cơm chiều, hai người tắm xong lên giường.

Lý Trí Hạo ngồi dựa vào đầu giường, không nhanh không chậm nói:

“Tư Triết ca. Hôm nay làʍ t̠ìиɦ ngươi tới chủ động. Ta chuyển nhà quá mệt mỏi, không sức lực.”

Hàn Tư Triết mặt đỏ lên, xấu hổ buồn bực cực kỳ, đấm nhẹ ngực hắn một quyền:

“Ngươi cố ý!”

Lý Trí Hạo nắm chặt tay y, cười.

Hàn Tư Triết trừng mắt người nào đó trong chốc lát, mặt đỏ tai hồng đáp ứng rồi.

Y cởϊ áσ ngủ, lộ ra cơ thể trắng nõn. Đầu ngón tay có chút vô thố đυ.ng vào da mình. Vuốt ve không kết cấu. Không khıêυ khí©h tính dục nổi lên được.

Lý Trí Hạo thò lại gần liếʍ đầṳ ѵú mềm mại, đưa cho Hàn Tư Triết một chai bôi trơn.

Hàn Tư Triết tiếp nhận tay đều run.

Y khẩn trương nuốt vài cái, mở nửa ngày mới mở được nắp bình.

Lý Trí Hạo nhìn y hoảng loạn, khóe miệng khóe mắt tràn đầy ý cười và sủng nịch.

Đầu tiên y đổ ở lòng bàn tay, sau lưng gối đầu chống đỡ. Y dựa vào mở ra hai chân, lộ ra nơi tư mật.

Ngón tay dính dính bôi trơn thâm nhập hậu huyệt, một ngón tay bị nuốt vào. Hàn Tư Triết nhịn không được chau mày cắn môi dưới. Ngón tay cứng đờ trừu động ở cúc huyệt, không có kɧoáı ©ảʍ, côn ŧᏂịŧ và hoa huyệt đều không động tình.

Lý Trí Hạo thở dài, “Tư Triết ca. Phải sờ sờ tuyến tiền liệt. Bằng không vẫn luôn khẩn trương như thế, đừng nói dươиɠ ѵậŧ, hai ngón tay cũng nhét không vào.”

Vừa nghe Lý Trí Hạo nói thô tục, y nhịn không được dâng lên một dòng điện. Eo mềm vài phần.

“Ta… Ô… Sẽ không… Trí Hạo… Giúp giúp ta…”

Lý Trí Hạo nhìn người sắp khóc, đành phải thỏa hiệp. Hắn dùng ngón tay giúp Hàn Tư Triết khuếch trương.

Mà Hàn Tư Triết ngoan ngoãn ôm chân, mở hai chân mặc hắn đùa bỡn. Bị ấn đến tuyến tiền liệt, eo đau xót chỉ có thể bất lực vặn vẹo rêи ɾỉ thở dốc.

Theo kɧoáı ©ảʍ chồng chất, qυყ đầυ đã trở nên ướŧ áŧ, tiểu hoa cũng phân bố ra một ít thanh dịch. Hậu huyệt nuốt ba ngón tay ra ra vào vào. Hiển nhiên sắp đạt tới cao trào, ngón tay rút ra ngoài.

Hàn Tư Triết nước mắt lưng tròng nhìn về phía Lý Trí Hạo, không tiếng động phát ra thúc giục.

Hắn xốc lên áo tắm dài, lộ ra hung khí chờ đợi đã lâu.

Hắn vỗ vỗ đùi, “Ca ngồi lên đây đi.”

Hàn Tư Triết ngậm nước mắt, tứ chi bò qua như mèo. Chủ động tách ra mông thịt đẫy đà, lộ ra huyệt khẩu co rút lại. Chậm rãi ngồi xuống.

“A… Thật trướng… Quá lớn… A…”

Lý Trí Hạo nghe rêи ɾỉ, nhẫn đến trên gân xanh đều nhảy nhảy.

Hàn Tư Triết ngồi xuống cầm lòng không đậu lay động vòng eo, làm đại điểu trong cơ thể lặp lại xâm lấn tràng đạo yếu ớt. Mỗi lần đều có thể chọc đến tuyến tiền liệt, sung sướиɠ y run rẩy. Khát vọng đạt tới cao trào làm y càng động càng nhanh, lại trước sau không được. Y khóc nức nở làm nũng:

“Trí Hạo… Ta không sức lực… Ô ô… Cầu ngươi… Trí Hạo… Ha a…”

Lý Trí Hạo hưởng thụ, không nhẫn tâm trêu đùa ca ca.

Hắn nắm chặt eo Hàn Tư Triết, từ dưới lên trên thao làm.

Hàn Tư Triết giống như cưỡi tuấn mã khoẻ mạnh lao nhanh ở thảo nguyên, bị xóc nảy đầu váng mắt hoa. Không thể kháng cự cuồn cuộn kɧoáı ©ảʍ từ dưới thân truyền đến.

Sóng biển chụp đánh.

Hai người đồng thời cao trào.

Không đợi Hàn Tư Triết lấy lại hô hấp, một lần nữa bị Lý Trí Hạo đè ở trên giường mở ra một vòng hoan ái mới.

Vì y kháng cự ngoại giới từng ngày chuyển biến tốt đẹp. Lý Trí Hạo quyết định dẫn y gặp bác sĩ tâm lý tiến hành trị liệu.

Trong quá trình nói chuyện với bác sĩ tâm lý, đoạn ký ức nhớ lại mà kinh một lần nữa bị kí©h thí©ɧ.

Hàn Tư Triết lại trở nên mẫn cảm yếu ớt.

Buổi tối thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy mình trở lại tối hôm đó. Y không ngừng kêu to ngăn cản cũng không thay đổi được vận mệnh thiếu chút nữa bị cường bạo.

Lúc bừng tỉnh, trán, sau lưng y ra không ít mồ hôi lạnh. Chua xót chớp mắt, nước mắt không một tiếng động rơi.

Nghe được động tĩnh Lý Trí Hạo tỉnh lại, thấy thế nhanh chóng kéo người vào lòng nhẹ giọng dỗ.

Một trận ù tai, Hàn Tư Triết đột nhiên có chút phân không rõ cảnh trong mơ và hiện thực.

Y cuồng loạn túm cổ áo Lý Trí Hạo la to:

“Vì cái gì! Vì cái gì ngươi không xuất hiện! Vì cái gì không cứu ta! Ngươi đi đâu! Đi nơi nào!!! Vì cái gì không cứu ta! Vì cái gì rời đi ta! Trả lời ta! Nói đi!”

Lý Trí Hạo yết hầu phát đau, hắn chỉ mặc người trong ngực đấm đánh kéo túm hắn, không tiếng động dùng sức ôm chặt, vuốt ve lưng đối phương run rẩy.

Hàn Tư Triết có đôi khi sẽ an tĩnh, nước mắt cuồn cuộn không ngừng lăn xuống lên quần áo. Y chất vấn càng như lẩm bẩm tự nói:

“Vì cái gì không ở bên ta?”

“Trí Hạo.”

“Ta sợ hãi.”

Lời nói nhẹ như nước mắt.

Tim Lý Trí Hạo như đao cắt, dùng giọng nói khàn khàn trấn an:

“Thực xin lỗi, Tư Triết ca. Sau này ta sẽ không rời đi ngươi. Thực xin lỗi. Ta yêu ngươi. Ta sẽ vĩnh viễn bảo hộ ngươi.”

Hàn Tư Triết ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ một mình khóc thút thít, đắm chìm trong thế giới bi thương lại tuyệt vọng. Thẳng đến khóc mệt mỏi, ở trong ngực Lý Trí Hạo mang theo nước mắt ngủ.

Hàn Tư Triết ban ngày sẽ dán Lý Trí Hạo.

Lý Trí Hạo đi làm, y cũng muốn đi theo. Tìm ghế dựa đặt ở văn phòng. Y ngoan ngoãn co ở ghế dựa, nhìn Lý Trí Hạo làm việc phát ngốc.

Giữa trưa ăn cơm xong sẽ có hơn một giờ nghỉ trưa.

Hàn Tư Triết bị Lý Trí Hạo ôm ngồi trên sô pha. Y ngẫu nhiên phát ngốc xong hoàn hồn, lấy lại tinh thần sẽ muốn hắn hôn.

Muốn hôn rất nhiều rất nhiều, thật lâu thật lâu mới có thể thỏa mãn.

Mà Lý Trí Hạo mặc dù rất bận cũng nhớ thương y. Nghỉ trưa dỗ người ngủ rồi lại ôm vào phòng nhỏ. Mang laptop vào ở bên người y, sợ y tỉnh lại nhìn không thấy mình sợ hãi khẩn trương.

Chịu đựng mấy ngày, Hàn Tư Triết phát hiện mình sẽ không mâu thuẫn không người tới gần.

Lúc cùng Lý Trí Hạo vào thang máy, có viên chức đυ.ng tới, y sẽ không giống nổi da gà hay nôn.

Bác sĩ tâm lý nói, y đã bước qua chướng ngại tâm lý.

Ngày tháng sau này sẽ càng ngày càng tốt.

Quá khứ đen tối, đều sẽ theo Lý Trí Hạo yêu và ôn nhu mà hóa giải mà buông xuống.

Gặp bác sĩ tâm lý xong, Lý Trí Hạo lái xe mang Hàn Tư Triết vào phòng triển lãm mới mở xem tranh.

Hàn Tư Triết nghiêm túc cảm thụ được tình cảm và ý tưởng trong mỗi một bức tranh mà họa sĩ biểu đạt.

“Thật là lợi hại……”

Thấy được một bức tranh của bậc thầy hoạ sĩ, Hàn Tư Triết cầm lòng không đậu cảm thán.

Lý Trí Hạo chú ý tới cặp mắt kia lập loè, trong lòng vừa động.

Hắn có ý tưởng, muốn tìm thầy cho y.

Lý Trí Hạo là người hành động rất mạnh.

Hắn liên hệ họa sĩ đó, chân thành bái phỏng đối phương. Hơn nữa nói rõ mục đích mình đến.

Lúc đầu người ta không đáp ứng, làm nghệ thuật người rất nhiều người rất kỳ quái.

Nhưng Lý Trí Hạo ba lần bốn lượt tới cửa, cuối cùng vẫn làm người mở cửa..

Hoạ gia uống ngụm trà, “Nói trước, không phải nơi đó, vẽ tiên cũng vô dụng.”

Lý Trí Hạo tự tin cười, “Ngài sẽ thích y.”

Những lời này không có vả mặt.

Ông xem qua tranh Hàn Tư Triết họa, kinh ngạc cảm thán phá kén thành bướm. Lập tức quyết định muốn nhận lấy y làm học trò.

Lý Trí Hạo nói tin tức tốt này cho Hàn Tư Triết.

Lúc vừa nghe, Hàn Tư Triết chưa phản ứng lại. Y cảm thấy không thể tưởng tượng.

Luôn mãi xác định, y mới vui vẻ nhào vào Lý Trí Hạo. Liên tục hôn vài ngụm.

Lý Trí Hạo nhìn y vui vẻ, trong lòng mạc danh có dự cảm không ổn.