Chương 19

Sau một cái hôn nồng nhiệt, Tô Ngọc mới đỏ mặt buông tay, ánh mắt tránh trái tránh phải không dám nhìn tới Dung Cảnh Chanh.

Như thư sinh không cẩn thận khinh bạc tiểu cô nương nhà ai, mỗi cái góc độ đều lộ ra e lệ.

Dung Cảnh Chanh cười nhẹ, dắt bàn tay ướt mồ hôi của Tô Ngọc, ghé vào bên tai cô nói, "Đi, chúng ta về nhà."

Tô Vĩnh Thanh đang ở trong phòng bếp nấu ăn, nghe được tiếng của con gái, đầu cũng không có quay lại mà kêu lên, "A Ngọc, vào bưng đồ ra này."

Phòng khách trên bàn vụn vãi lá trà, lượn lờ khói trắng từ trà cụ vựng nhiễm mà ra, Dung Cảnh Chanh ấn cô ở trên bàn cơm, "Nghỉ ngơi đi."

Tô Ngọc lặng lẽ sờ đến sô pha, uống một ngụm trà nóng, thoải mái nheo lại mắt.

Tô Vĩnh Thanh nhìn Dung Cảnh Chanh đi tới, buồn cười không thôi, "Con bé kia lại lười biếng? Cảnh Chanh con không thể cứ chiều con bé như vậy……"

"Là con muốn." Dung Cảnh Chanh cười nói, "Đã lâu không gặp chú Tô."

"Cứ bênh cái đứa lười ấy." Tô Vĩnh Thanh nhanh chóng đem bày đồ ăn ra, tiếp đón Tô Ngọc lại đây.

Bấm tay tính toán, Tô Ngọc cũng có hơn nửa năm không được ăn đến đồ do Tô Vĩnh Thanh làm, ăn nhiều hơn so với ngày thường.

Tô Vĩnh Thanh ăn ít, ăn hai miếng lại tập trung vào giáo án, chờ hai người ăn xong, mới tiếp bọn họ vào phòng trà ngồi.

Tô Ngọc cùng Dung Cảnh Chanh liếc nhau, ăn ý nói, đây là muốn nói chuyện cùng họ.

Tô Ngọc sầu não, không biết bố đã hay được cái gì, Dung Cảnh Chanh không dấu vết vỗ vỗ mu bàn tay cô.

Tô Vĩnh Thanh thấy thế tâm tình tức khắc có điểm phức tạp, cúi đầu pha trà cho hai người, đấy là những lá trà vừa mới có được, mỗi năm ông đều đến chỗ bạn già xin một ít, không dám nhiều, quá quý.

Trong xương cốt ông là một văn nhân, làm người làm việc đều chú ý, cũ kỹ lại ôn nhuận.

Tô Ngọc cùng Dung Cảnh Chanh tiếp nhận chén trà, cầm trong tay hơi nhấp, hai người ngoan ngoãn vô cùng, chẳng nhìn ra bộ dáng ngày thường với người khác.

"Hôm trước bố đang dạy học, nhận được điện thoại mà giáo viên của Đậu Khắc đại học gọi đến, người ta đã thuật lại sự việc của các con trong khoảng thời gian này." Tô Vĩnh Thanh thanh âm rất là bình tĩnh, ông khe khẽ thở dài, "Bố lúc ấy thực khϊếp sợ, cũng rất khổ sở, sợ việc như vậy sao lại xảy ra trên người con ta, cũng khổ sở con gái không có lựa chọn ỷ lại ta."

Tô Ngọc đỏ hốc mắt, ngón nắm chén trà dùng sức đến trắng bệch.

"A Ngọc của chúng ta đã 18 tuổi, đã ra dáng con gái lớn rồi." Tô Vĩnh Thanh nhìn chăm chú Tô Ngọc, nếp nhăn chỗ khóe mắt vì ông cười mà hiện lên, "Cho nên có chút bí mật nhỏ của chính mình bố cũng có thể hiểu, bố đến đây không phải muốn chỉ trích con hay hỏi con nhiều chuyện, thấy con được như vầy là tốt rồi."

Tô Ngọc khụt khịt dịch qua đi nhào vào lòng ngực Tô Vĩnh Thanh, khóc đến thanh âm nghẹn ngào.

Tô Vĩnh Thanh ôm con gái, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, thanh tuấn tướng mạo nhiều một chút ưu thương.

Dung Cảnh Chanh ngồi ở tại chỗ, khóe môi gắt gao nhấp, hắn không dám nhìn tới cha con đang ôm nhau ở đối diện, sợ những tâm tư âm u của mình lộ ra.

Hắn lặng yên đứng lên đi đến bên ngoài hoa viên, gọi điện cho Hạ Nhất Thuyền.

"Còn muốn bao lâu mới có thể điều tra ra." Dung Cảnh Chanh thẳng đến chủ đề, hắn híp mắt nhìn những cành hoa hồng được chăm sóc tốt, "Tốc độ này không nên là của cậu."

"Này……" Hạ Nhất Thuyền đầu kia truyền đến bạo liệt ồn ào náo động thanh âm, "Nói thực ra, tôi hiện tại gặp một chút khó khăn, cái thằng con lớn của ông bô nhà tôi chẳng biết chết chỗ nào, liền nhớ tới bên ngoài còn có thằng con như tôi……"

"Cậu muốn gì?" Dung Cảnh Chanh thật sâu hô một hơi, "Nếu cậu mở miệng như vậy khẳng định có yêu cầu đi."

"Cùng tôi thành lập công ty." Hạ Nhất Thuyền cười nói, "Trở về là cần thiết, nhưng việc kế thừa cái nhà đó tôi chẳng hứng thú chút nào, phá đổ nó thật ra thực thích, ích lợi chúng ta đến lúc đó chia đôi thế nào?"

"Có thể." Dung Cảnh Chanh lạnh lùng nói "Cậu cần bao lâu?"

"Thứ tra được không nhiều lắm, nhưng có một manh mối cậu có thể hỏi cái cô gái ngoan kia của cậu." Hạ Nhất Thuyền nói, "Cái khăn tay kia quá bình thường, tùy ý có thể tìm thấy được, camera khu mua sắm không tra được tin tức, nhưng từ cái khăn tay kia tôi thấy có một mùi hương độc đáo, hơn nữa là huân hương tự chế, người hiểu về cái này không nhiều không phải sao?"

"Đúng." Dung Cảnh Chanh nói, "Quá hai ngày sẽ có người đi tìm cậu, cứ nói ra yêu cầu cho hắn."

Hạ Nhất Thuyền cười nói, "Ai, dì Quyền đối với cậu cũng thật tốt nha."

Dung Cảnh Chanh châm chọc nói, "Tôi sẽ chuyển lời cho bà."

Chờ Dung Cảnh Chanh lần thứ hai trở lại phòng trà, tâm tình hai cha con đã bình tĩnh lại .

Tô Vĩnh Thanh tiếp đón Dung Cảnh Chanh lại đây ngồi xuống, giơ tay cho hắn một chén trà nóng, mới chậm rãi mở miệng nói.

"Kỳ thật hôm nay bố tới nơi này còn có chuyện thứ hai muốn nói cho các con."

Tô Ngọc cùng Dung Cảnh Chanh liếc nhau, đều vì thế cảm thấy mơ hồ.

"Tri Chi… Có thể Cảnh Chanh con không biết , mẹ A Ngọc tên là Vệ Tri Chi." Tô Vĩnh Thanh theo hồi ức cười khẽ một tiếng, "Cô ấy với mẹ con Dịch Thần Quyền quan hệ rất tốt, từ lúc các con còn bé xíu đã định ra hôn ước rồi."

"Khụ khụ…… Khụ khụ khụ…… Bố!" Tô Ngọc sặc nửa ngày, khϊếp sợ nhìn Tô Vĩnh Thanh, lại nhìn Dung Cảnh Chanh, mặt đỏ bừng lên.

"Nóng nảy gì chứ, các con cùng nhau lớn lên, vô cùng thân thuộc rồi còn gì?" Tô Vĩnh Thanh nhìn Dung Cảnh Chanh đưa khăn giấy cho Tô Ngọc lau xong, mới tiếp tục nói tiếp.

"Đương nhiên, hôn ước cũng chỉ là lời hứa giữa hai cô bạn thân với nhau, hiện tại cũng không phải xã hội phong kiến, chúng ta là muốn chờ các con trưởng thành, nếu có ý với nhau thì nói ra cho các con có lý do có thể kết hôn sớm một chút, tính đến chuyện có con luôn……"

"Bố!!" Tô Ngọc xấu hổ đến toàn thân bốc khói, hận không thể tìm cái khe đất chui đi xuống, cô cùng Cảnh Chanh vừa mới xác lập quan hệ được không? Nói kết hôn thì được rồi, vì cái gì đến chuyện có con cũng tính???

"Cháu dự định trước tốt nghiệp sẽ kết hôn." Dung Cảnh Chanh mở miệng nói, "Chú Tô, cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."

Tô Ngọc gục đầu lên bàn, tiếp tục làm đà điểu trốn tránh.

"Ta đương nhiên biết con sẽ chăm sóc con bé thật tốt, con chiều A Ngọc thành như vậy, trừ bỏ con ai còn muốn nó chứ?" Tô Vĩnh Thanh nhéo lỗ tai đỏ bừng của Tô Ngọc đem người từ trên mặt bàn nhấc lên, "Bố đã dạy con thế nào? Sao lại không lễ phép như vậy……"

"Bố, con đã thành niên, không phải mới ba tuổi, bố như thế nào còn dùng giọng dỗ trẻ con chứ."

"Em không muốn cùng anh kết hôn?" Dung Cảnh Chanh đè lại ngón tay Tô Ngọc đang giảo quần áo, "Nếu em không muốn, anh cũng có thể……"

"Em nguyện ý mà!" Tô Ngọc vội vàng đánh gãy lời còn chưa nói xong của hắn, "Chỉ là…… Hai người cứ như vậy con ngại đấy?"

Cô nhìn hắn một cái vẫn là nhấp khóe môi, cắn răng nói, "Kỳ thật con thật cao hứng, thực chờ mong, tưởng tượng cùng Cảnh Chanh kết hôn vui vẻ đến lòng muốn bắn pháo hoa luôn rồi."