Chương 18

Cách ngày, Tô Ngọc trở lại trường học phát hiện bất kể là bạn cùng phòng hay là sinh viên cùng hệ thái độ đối với cô đều có chút vi diệu, hoặc nói đúng là không muốn đến gần, nhưng thật ra có không ít sinh viên hệ khác công khai đến.

Tô Ngọc sửa sang lại đồ vật trên mặt bàn mặt bàn, ngoài cửa sổ ánh mặt trời xuyên qua tán lá cây trên mặt đất cũng lốm đốm ánh sáng li ti, khuôn mặt cô thoạt nhìn có chút cô đơn.

Hàn Thước Gia ngồi ở chỗ, theo ánh mắt cô nhìn lại, đó là hai bạn học tóc vàng mắt xanh, đang khe khẽ nói nhỏ.

“…… Xin lỗi.” Hàn Thước Gia thở dài, “Là tôi không có ngăn kịp Bạch Ấu Dung, cô ấy hôm trước quá sốt ruột, vận dụng quan hệ của Bạch gia, sự tình nháo thật sự rất lớn, mọi người đều biết cậu bị bắt cóc, người của hệ lịch sử từ trước đến nay không thích phiền toái, cho nên……”

“Tôi biết.” Tô Ngọc hơi hơi cười khổ, “Tôi không có trách cứ ý tứ của Ấu Dung, tôi chỉ không quen mà thôi.”

Cô từ trước đến nay chỉ quen ánh mắt của người khác chú ý tới Dung Cảnh Chanh, lại chưa từng nghĩ tới có một ngày chính mình cũng sẽ chịu ánh mắt soi mói của mọi người, giống như cảm giác phóng đại hết cỡ, không hề dễ chịu.

Tô Ngọc trong mắt hiện lên mê mang, Cảnh Chanh chính là trong hoàn cảnh như vậy lớn lên sao? Rõ ràng bọn họ vẫn luôn sinh hoạt ở bên nhau, chính là giờ này khắc này cô lại phát hiện, chính mình có lẽ cũng không hiểu biết Cảnh Chanh.

“Tô Ngọc, tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.” Hàn Thước Gia an tĩnh một hồi mới tiếp tục nói, “Cậu có hoài nghi về người được chọn?”

Ánh mắt anh dừng ở cái cổ ẩn hiện dấu hôn phải mang khăn lụa của Tô Ngọc , trong lòng cảm giác cổ quái càng thêm mãnh liệt.

Một lon Coca lạnh dán ở trên mặt Tô Ngọc, lạnh đến mức cô run lập cập, “Cảnh Chanh!”

“Ờ.” Dung Cảnh Chanh ngồi ở hàng phía sau, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Hàn Thước Gia, “Anh tan học rồi.”

“Thực lạnh ai……” Tô Ngọc mở lon nước, nhợt nhạt nhấp một ngụm, “Anh ngồi ở phía trước đi.”

Hàn Thước Gia rất có mắt, Dung Cảnh Chanh quang minh chính đại ôm chầm eo Tô Ngọc, khiến thân thể cứng đờ của cô chậm rãi thả lỏng.

“Tô Ngư, trong khoảng thời gian này em xin nghỉ đi.” Dung Cảnh Chanh rũ mắt, “Hiện tại tin tức còn chưa qua đi, em sẽ bị bối rối.”

“……” Tô Ngọc trong lòng tích tụ, trầm mặc lắc đầu.

“Hi.” Tô Ngọc thấy một cô gái tóc vàng đi tới, ánh mắt dừng trên người Dung Cảnh Chanh, “Đêm nay trường có party, cậu có tham gia không?”

Dung Cảnh Chanh nhíu mày, “Không đi.”

“Mấy cô gái kiểu cô ta, tôi sẽ giới thiệu cho cậu nhiều hơn.” Ánh mắt cô ta trần trụi, “Đến lúc cậu hưởng qua nhiều hương vị mới biết cái gì là tốt, cậu chỉ cần một cơ hội.”

Cô ta có ý khoe ra bộ ngực lớn, chỗ đó không khác gì bị nhét hai quả bóng rổ vào, tràn ngập tính ám chỉ.

Dung Cảnh Chanh ánh mắt lạnh hai phân, không nói gì.

“Cậu cũng nên biết ở đây cậu được hoan nghênh cỡ nào, thiên nga trắng như cậu sao lại cứ ở cạnh con vịt xấu xí chứ?” Cô ta tiến gần,thấp giọng dụ hoặc, “Chị em chúng tôi đều đợi cậu nha.”

“Cách xa tôi một chút, mùi gà rừng nồng quá.” Tô Ngọc mở miệng nói, “Bạn trai tôi là người, không phải gà vịt, đối với khách sạn của cậu cũng chẳng có hứng thú.”

Cô lưu loát nói tiếng Lật quốc, biểu tình của cô gái kia thay đổi tức khắc, thẹn quá thành giận chỉ vào Tô Ngọc, vừa muốn mở miệng mắng, đã bị Dung Cảnh Chanh "tặng" cho một cái tát.

“Tôi không quen đánh con gái.” Dung Cảnh Chanh lạnh lùng nói, “Đừng quấy rầy chúng tôi.”

Trên mặt cô gái tóc vàng còn in dấu tay của hắn, sắc mặt xanh trắng đan xen, “Cậu!”

Cô ta lại không dám động thủ với Dung Cảnh Chanh, đây không phải lần đầu cô ta đưa ra cành ô liu cho Dung Cảnh Chanh, nhưng hắn chưa bao giờ để ý, vốn là đã nhìn trúng mỹ mạo của hắn, nhưng việc hai ngày trước Dung Cảnh Chanh lộ ra thân phận cao quý, cô ta mới tự mình dụ hoặc , lại không nghĩ tới người này lại động thủ!

Hiện trường lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt dồn vào bọn họ.

“Cô không biết hậu quả nếu dám đắc tội tôi đâu.” Dung Cảnh Chanh ánh mắt lạnh băng nhìn đám người xung quanh, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy sắc bén ngạo mạn.

Tô Ngọc nắm chặt tay hắn, đi theo bước chân của hắn rời đi.

Video của Dung Cảnh Chanh cùng Tô Ngọc lúc đầu đã có kha khá người xem, ngay lúc có người đăng đoạn này lên, tản ra bốn phía, trong lúc nhất thời mọi người trên mạng khen chê không đồng nhất.

Vốn là mọi người cũng chẳng chú ý nhiều lắm, hiện tại đã có nhiều người thảo luận, mà Tô Ngọc cũng bị đem ra quan sát một lượt, phát giác gương mặt cô chỉ là thanh tú đáng yêu, thật sự không rõ là nơi nào hấp dẫn Dung Cảnh Chanh.

Bạch Ấu Dung đọc những bình luận đó, tức giận đến muốn bốc hỏa, lạch cạch lạch cạch gõ máy chiến đấu chửi lại.

“Người ta là trời sinh một đôi, các người dám đem ra làm chuyện bát quái!!”

Cuối cùng tiêu một chút tiền để Hàn Thước Gia mời họ đánh nhau!

Thời gian từng ngày trôi qua, chỉ có manh mối cơ hồ không có bất kì động tĩnh gì, Tô Ngọc không có xin nghỉ càng không có trốn tránh, dưới ánh mắt của mọi người cô vẫn thẳng lưng, cho đến khi…… Cha cô xa xôi vạn dặm đuổi tới trường học.

Tô Ngọc treo điện thoại, cất bước chạy hướng đến khu Kinh tế A-5.

Dung Cảnh Chanh vội vàng xuống lầu tiếp cô, vừa vặn tiếp được thân thể cô nghiêng nghiêng đảo đảo sắp ngã, “Chậm một chút!”

“Cảnh Chanh!” Tô Ngọc thở hổn hển đỡ cánh tay hắn, trong mắt tràn đầy sợ hãi, “Bố đến biệt thự rồi, sao bố lại đến chứ…… Có phải ông đã biết chuyện gì không?”

Cô có thể không để bụng những cái nhìn cùng thành kiến của người xa lạ, nhưng là cô không có biện pháp đối mặt với ánh mắt khổ sở của bố……

Đó là người thân duy nhất của cô, làm sao cô có thể để ông chịu bi thương?

Dung Cảnh Chanh dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán cô, “Được rồi, anh đã biết.”

“Em… Em có nên trốn không?” Tô Ngọc khẩn trương cắn móng tay, “Em có thể nói hôm nay bận, giáo sư giữ lại thảo luận……”

“Vậy còn ngày mai, ngày kia? Nếu chú Tô không thu hoạch được gì mà trở về, em cho rằng ông có tốt hơn không?” Dung Cảnh Chanh nhẹ nhàng thở dài một hơi, phủng gương mặt cô nâng lên, “Ông chỉ lo lắng cho sinh hoạt của em ở đây thôi, có lẽ cái gì ông ấy cũng không biết , anh cùng em trở về, được không?”

Tô Ngọc đối diện với đôi mắt màu đen, tim đập dồn dập chậm rãi bằng phẳng, tâm tình hoảng loạn vô thố như tìm được chỗ thả neo.

Có lẽ là sắc trời vừa lúc, có hoặc là độ ấm thích hợp, cô nắm lấy cổ áo hắn,nhón chân,hôn lên môi hắn.

Hô hấp khô nóng, nàng không thể phân biệt, cô vì an tâm, cũng vì mê muội nhan sắc Cảnh Chanh, cô không thể chống đỡ được mà thân mật, rõ ràng trước kia cảm thấy chỉ là thói quen của thanh mai trúc mã, nhưng hiện tại cô thậm chí còn cảm thấy mỗi một động tác của Dung Cảnh Chanh đều đang trêu chọc cô.

Cô yêu say đắm hương vị của Cảnh Chanh, quyến luyến sự tồn tại của hắn, cô vì thế mà thấy thẹn, chính là cô một ngày so với một ngày khó có thể khống chế.

Cô cần Cảnh Chanh, cô yêu hắn.