Chương 1.2: Lúc tắm rửa cho em trai phát hiện nhóc ấy có nhiều hơn một cái miệng nhỏ

Ánh mắt lướt xuống bên dưới nữa, hắn đột nhiên lại phát hiện ra Hứa Từ Vãn vẫn luôn đem hai chân kẹp chặt lại. Chú ý tới ánh mắt của hắn, cái tên nhóc con ngốc nghếch này thậm chí còn đưa tay xuống dùng tay ý đồ che đậy thứ gì đó giữa hai chân.

Cậu càng che lấp thì lại khiến cho Hạ Ngôn Cố càng thêm tò mò, hắn kéo tay cậu lại, ý đồ tách hai đùi của cậu ra. Mới vừa len bàn tay vào một chút, Hứa Từ Vãn ngay lập tức liền khép chặt hai chân lại, tay của hắn cũng bị kẹp ở bên trong, “Anh…… mẹ..... mẹ em bảo nơi này không ..... không thể để cho người lạ nhìn được.”

Hạ Ngôn Cố cũng không mạnh mẽ ép buộc cậu, chỉ nhướng mày hỏi lại, “ Nhóc cũng đã gọi tôi là anh rồi, vậy mà tôi vẫn còn được tính là người lạ à? Mẹ nhóc bảo không cho người lạ nhìn, nhưng tôi cũng được coi là anh của nhóc mà, là người một nhà đó , hiểu không hả nhóc con?”

Nửa giờ trước hắn vẫn còn ghét bỏ Hứa Từ Vãn đến không chịu được, hiện tại lại nói ra câu “ tôi là anh của nhóc” không chút ngượng ngạo nào .

Hứa Từ Vãn cảm thấy lời hắn nói cũng có đạo lý, nhưng lại giống như có chỗ nào đó không đúng lắm, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui nửa ngày cũng không biết rốt cuộc mình có nên nghe theo lời của hắn không.

Hạ Ngôn Cố không còn kiên nhẫn, dứt khoát nhét vòi hoa sen vào trong tay cậu, “ Nếu không thì nhóc tự đi mà tắm, đừng làm có nhờ tôi giúp nhóc cái gì nữa đấy nhé.”

Ngữ khí của đối phương hung dữ, Hứa Từ Vãn cảm thấy có chút ủy khuất. Trước kia khi cậu tắm rửa ở nhà, đều là lấy đầy một xô nước xong rồi bê ra sân sau để tắm, còn bây giờ khi nhìn tất thảy đồ vật ở trong này, cậu thậm chí ngay cả cách để mở chốt của vòi hoa sen cũng không biết làm thế nào.

Đôi chân thon dài kia cuối cùng vẫn do dự dự mà mở ra, Hạ Ngôn Cố thấy vành mắt của đối phương lấp lánh ánh nước, trong lòng phỉ nhổ mới nói có hai câu thôi mà cũng khóc được, nhưng ngay sau đó lại bị đồ vật hiện ra trước mắt hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

Ở giữa hai chân của Hứa Từ Vãn, xuất hiện một khe hở nhỏ cắt ngang giữa trứng dái và hậu huyệt, vậy mà nhóc con này lại có nhiều hơn một cái khe thịt không giống như hầu hết con trai trên thế giới này.

Hạ Ngôn Cố tuy rằng chưa từng ngủ với gái bao giờ, nhưng mà hắn lại có một đám hồ cẩu bằng hữu đã từng trải qua rồi, còn có các loại video hình ảnh xuân cung đồ các thứ cũng xem qua không ít, nên tự nhiên cũng biết được thứ này là âʍ ɦộ.

Chỉ là, hắn lại đưa mắt nhìn lên côn ŧᏂịŧ của đối phương, lại đưa tay xuống khe thịt sờ soạng một phen, “ Nhóc rốt cuộc là nam hay nữ vậy a?”

Hứa Từ Vãn tuy rằng đầu óc không quá thông minh, nhưng cũng mơ hồ nghe ra ý nghĩa của lời nói này cũng không hay ho gì, hơn nữa đối phương lại còn nhìn chằm chằm vào nơi đó của mình, cậu lại càng cảm thấy ủy khuất hơn, nhịn không được mà rớt nước mắt, nói chuyện cũng thút tha thút thít, “Em, em là nam mà.”

“Khóc cái gì mà khóc, nín ngay.”

Hạ Ngôn Cố lại quát cậu một chút, kết quả đối phương lại còn khóc lợi hại hơn. Nhưng hắn tạm thời lại không quản được chuyện khác nữa, tất thảy hứng thú đều bị khe thịt hấp dẫn đi mất, duỗi tay tách môi thịt đầy đặn kia ra, hướng về phía khe hở hồng nhạt bên trong kia mà cắm thẳng ngón tay mình vào.

【 tác giả có lời muốn nói: 】 Tôn chỉ của áng văn này là phát đường phát đường phát đường, sẽ có vài chương ngược một chút, nhưng những chương đó tôi kiên quyết cười mà viết cho xong.