Chương 4.1: Nghèo

Lão quản gia luôn đem bốn chữ đạo đức nghề nghiệp khắc lên trán rất thoải mái mà trả lời những vấn đề của Thời Hoài

Dòng họ Burt mỗi đời đều lệ thuộc gia tộc Dickens, là quản gia của gia tộc lớn, hơn nữa bọn họ có trình độ vững vàng lên đối tượng phục vụ đều là dòng chính trực thuộc gia tộc Dickens. Thế nhưng rất nhiều năm trước đây, tổ tiên của Burt quản gia đắc tội với thiếu gia Á thư mà hắn hầu hạ, vị thiếu gia kia gia lệnh để cho gia tộc Burt rời khỏi dòng chính trong tộc, trở thành quản gia trong dinh thự Nam tước không có chủ nhân.

Từ đó về sau mỗi thế hệ trong gia tộc Burt sẽ tìm ra đứa trẻ có tư chất tốt nhất để trở thành quản gia của dinh thự Nam tước, đáng tiếc dinh thự tại trấn nhỏ Otak vẫn luôn để trống nên nhiều đời quản gia cũng chỉ phụ trách chăm sóc nhà cửa mà thôi.

Trấn nhỏ Otak là nơi vô cùng nguy hiểm, dòng họ Burt cũng không phải gia tộc có dòng dõi phồn thịnh, sau nhiều đời truyền xuống, đến thế hệ của lão Burt Chỉ còn hai người, trong đó lão Burt là Giống đực thích hợp làm quản gia nhất, đến khi chị lão Burt lập gia đình, gia tộc họ Burt chỉ còn một mình lão quản gia lớn tuổi mới lấy vợ, vợ lão Burt khó sinh, sau khi sinh hạ một Á thú thì mất. Lão Burt thật vất vả nuôi con khôn lớn, đào tạo cậu trở thành quản gia đời kế tiếp, nhưng Á thú này lại phải lòng một Giống đực hoa tâm, sau khi sinh ra Nhã An thì Giống đực kia mất tích, con của lão Burt cũng uất ức mà chết, để lại Nhã An cùng lão Burt sống nương tựa lẫn nhau. Vì vậy, lão Burt tiếp tục dạy dỗ Nhã An...

Tuy nhiên lần này lão quản gia cũng hiểu được đạo lý "Uốn cây từ thuở còn non", từ lúc Nhã An còn nhỏ đã bắt đầu giáo dục cậu trở thành một quản gia xuất sắc, Nhã An cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.

Rốt cuộc đến khi lão Burt hơn 200 tuổi, ông cháu hai người cũng chờ được chủ nhân chân chính của dinh thự xuất hiện.

Tâm nguyện trở về hàng ngũ quản gia của gia tộc Burt cuối cùng cũng được hoàn thành, lão Burt cao hứng, cũng dặn dò Nhã An khi nào mình mất, nhất định phải trung thành phục vụ Nam tước đại nhân và Nam Tước phu nhân.

Còn về việc Nam tước đại nhân chỉ là hồ ly nhỏ, Nam tước phu nhân không phải "Tiểu thư đài các" đối với lão Burt cũng không quan trọng — dù sao làm người hầu, bọn họ chỉ cần phục tùng chủ nhân, mà không phải yêu cầu chủ nhân thay đổi.

Nghe xong lời của lão quản gia, tâm trạng Thời Hoài có chút phức tạp.

Cậu không hiểu được lão Burt cố chấp chờ đợi vì cái gì, phải chăng đây là... vinh quang của tinh thần gia tộc? Hơn nữa đối với cậu chỉ có lợi mà không có hại, phải đối xử tốt với bọn họ một chút.

Thời Hoài suy nghĩ một lúc rồi lại nói: "Đem tình huống tổng thể trong dinh thự báo cáo một chút""

Nếu cậu muốn ở lại đây, ít nhất phải biết đại khái tài sản... Tuy đây đều là tài sản của người anh em hồ ly, nhưng bây giờ trên người cậu không có đồng nào, muốn sinh hoạt trước hết vẫn phải vay tạm một ít, sau khi kiếm được tiền thì đem trả lại.

Nghĩ tới đây Thời Hoài cũng có chút chột dạ.

Vậy mà ban đầu cậu còn muốn nuôi hồ ly nhỏ... thực sự là không tiền nửa bước cũng khó đi.

Tình hình tài chính trong dinh thự vốn phải báo cáo với Nam tước đại nhân, nhưng tình trạng Nam tước như thế nào tất cả mọi người đều biết, lão quản gia liền báo cáo tình huống thu chi cho Thời Hoài: "Liên quan đến tình trạng tài chính trong phủ Nam Tước, thu nhập chủ yếu đến từ thuế, trong tình huống dinh thự Nam tước không có chủ nhân, 5% thuế dùng để duy trì phí giữ gìn và thu chi cho dinh thự, 95% còn lại sẽ thuộc về chủ sở hữu đất. Năm nay tổng kim ngạch thuế là 100.000 điểm tín dụng, thu về dinh thự Nam tước là 5.000 điểm tín dụng.""

""Điểm tín dụng chủ yếu dùng để duy trì dinh thự Nam tước, bộ phận giữ gìn bao gồm trang bị, thăng cấp đổi mới hệ thống phòng ngự, dao động từ 3000 đến 5000 điểm tín dụng... Tu sửa phòng ốc giá cả dao động hàng năm từ 500 đến 1000 điểm điểm tín dụng... Lương của quản gia, 100 điểm tín dụng... Lương của người hầu trong dinh thự, 50 điểm tín dụng...Phí tổn năm ngoái trong dinh thự giờ chỉ còn lại 2000 điểm tín dụng.""

Thời Hoài nghe mà hoa mắt chóng mặt, phân loại thu chi kĩ càng thì cậu không rõ nhưng cậu biết tính toán.

Nói đơn giản một chút chính là trong dinh thự hiện tại chỉ còn 7000 điểm tín dụng, chưa tính tu sửa phòng ốc và trang bị thăng cấp hệ thống phòng ngự mấy ngàn điểm... Tóm gọn thêm ít nữa... Nghèo.

Ngoại trừ các khoản phụ phí, số điểm tín dụng đại khái có thể sử dụng chỉ còn 2000 điểm.

Thời Hoài thở dài, cảm thấy áp lực nặng như núi: "Giá cả hàng hóa thế nào?""

Lão quan gia trả lời: "Thịt dị thú phẩm chất tốt nhất là 10 điểm tín dụng một cân, da lông thì 100 điểm tín dụng mỗi tấm, rau dưa cùng hoa quả bình thường 10 điểm tín dụng mỗi cân, dược tề phẩm chất tốt nhất mỗi lọ dao động từ 100 đến 200 điểm tín dụng, chi phí điện nước các loại của dinh thự mỗi tháng dao động trên dưới 100 điểm tín dụng..."

Thời Hoài liền vội vàng ngắt lời lão: "Ta mới vừa ăn thịt dị thú phẩm chất tốt nhất?"

Lão quản gia: "Đúng vậy."

Thời Hoài lại chỉ chỉ thảm lông dùng da thú hợp lại trên mặt đất: "Da thú phẩm chất tốt nhất?""

Lão quản gia: "Đúng vậy."

Thời Hoài ngừng thở.