Chương 3.2

Thời Hoài đi tới trước cái l*иg, muốn đem cục lông nhỏ ôm ra, nhưng cậu vừa mới vươn tay, liền không khỏi cứng đờ.

Cậu đột nhiên nhớ lại... Đã từng có thời điểm vô số động vật nhỏ đối với cậu đều sợ hãi.

Không sai, thật ra đời trước Thời Hoài là thiếu niên dương quang yêu động vật, nhưng không biết vì lí do gì, động vật lại không thích cậu, chỉ nói một câu chó ghét mèo chê cũng không đủ, động vật không có lông thì cậu chưa quan sát qua, nhưng động vật có lông thì sợ hãi, trong vòng một mét không muốn ở gần cậu,... Ngay cả việc Thời Hoài trượt chân rơi xuống vách núi cũng là do con khỉ kia không sợ chết lấy đá ném cậu, khiến cậu kích động đến cả ngày quấn lấy nó thì cũng không bị vất vỏ chuối. Bây giờ suy nghĩ kĩ, khỉ già căn bản không phải không sợ cậu, mà vì ấn tượng ban đầu quá đáng sợ lên mới lấy đá ném cậu để cậu rời xa bầy khỉ đi? Tinh thần trách nhiệm bầy đàn cũng thật đáng ca ngợi.

Thời Hoài thu tay về sờ sờ mặt mình.

Trước đây cậu dịu dàng như vậy còn bị động vật có lông xem như hồng thủy mãnh thú, hiện tại gầy còm xấu xí còn không phải đem nhóc hồ ly dọa sợ đến kêu ngao ngao hay sao? Càng nghĩ càng chột dạ, giờ cậu ăn ở đều là của nhóc hồ ly, vẫn là đợi mình béo một chút rồi lại đến cùng người anh em này gặp mặt.

Thở dài một hơi, Thời Hoài đi tới cách vách.

Thôi vậy, trước tiên giúp hồ ly may ổ nhỏ, đợi bản thân sửa soạn dễ nhìn một chút lại đến gặp sau.

Dù sao hồ ly nhỏ còn chưa có tỉnh mà...

--------

Thời Hoài nhìn một vòng chăn bông thật dầy trong tay, ánh mắt lóe lên tia chột dạ.

Tay nghề của cậu không quá thành thạo, chật vật mãi mới may được ổ cho tiểu hồ ly, ngoại trừ ấm áp thì vẻ ngoài không có ưu điểm gì khác... Không biết nhóc hồ ly có thích hay không?

Thời điểm Thời Hoài đang suy nghĩ có lên nhét thêm nhét bông vào hay không, liền nghe thấy tiếng bước chân, giọng nói của Nhã An cũng theo sau truyền tới.

"Tiên sinh, cơm tối đã chuẩn bị xong, ngài có muốn dùng bữa hay không?""

Thời Hoài nghe thấy, cao giọng đáp ứng: "Ta đến ngay!""

Sau khi nói xong cậu cũng mặc kệ mấy chuyện khác đem l*иg xách đến, mở cửa l*иg bế hồ ly đặt vào ổ nhỏ. Tiếp đến cậu che mặt chạy ra ngoài thật nhanh.

Nhóc hồ ly bị ôm khỏi l*иg dù nhẹ nhàng, nhưng cảm giác dao động vẫn khiến nó mở mắt.

Mới đầu ý thức nó còn có chút mơ hồ, thế nhưng khi nhìn thấy địa điểm quen thuộc trong trí nhớ, trong mắt liền chứa nồng đạm ác ý.

-------

Thời Hoài chạy vào phòng ngủ phụ, đem đầu tóc vuốt vuốt.

Dù hiện tại cậu rất xấu, nhưng ít nhiều cũng phải chú ý vẻ ngoài, tránh xấu hổ khi gặp người khác.

Nhanh chóng đi xuống lầu, Thời Hoài nghiêng đầu ra hiệu cho lão quản gia cùng Nhã An đang khom lưng hành lễ theo tiêu chuẩn: "Nơi này không có người ngoài, các người cũng ngồi xuống ăn đi. Có một số việc tôi cần hỏi rõ.""

Lão quản gia nghiêm mặt: "Tiên sinh, việc này vi phạm quy củ.""

Thời Hoài không chút để ý mà nói: "Tôi yêu cầu các người ngồi xuống ăn cơm, nghe rõ không?""

Lão quản gia nghe Thời Hoài nói vậy cũng có chút dao động, Nhã An lại đυ.ng nhẹ ông một cái, rốt cuộc lão quản gia vẫn làm theo, nhưng mà trước tiên, ông vẫn nghiêm túc nói ra: ""Để lão Burt mang món ăn lên cho ngài đã.""

Nhã An cùng lão quản gia tiến vào bếp, bưng ra một cái khay lớn có nắp đậy, một khay nhỏ khác đựng chai rượu cùng một cái ly đế dài, theo trình tự quy củ mà đặt trước mặt Thời Hoài.

Lão quản gia thuần thục mà mở ra nắp khay đậy, sắp xếp dao dĩa, trải khăn ăn cho cậu, Nhã An nhanh nhẹn mở nắp bình rượu rồi rót ra nửa ly.

Chờ sau khi sắp xếp xong hết, hai người bọn họ mới ngồi ở cuối bàn đối diện Thời Hoài.

Thời Hoài có chút vô lực mà nhìn cái đĩa lớn trước mặt.

Đĩa tuy lớn nhưng ngoại trừ miếng thịt to bằng lòng bàn tay ở chính giữa thì bao bọc ở ngoài là rừng rậm rau xanh thêm một ít hoa quả đỏ chín mọng.

Cái này không phải đồ ăn cho mèo đi? Có thể ăn no hay không đây...

Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ cậu biết không thể trách họ.

Dù sao thân phận của cậu bây giờ cũng là Á thư, bọn họ chủ yếu ăn rau xanh cùng một ít thịt để duy trì vóc dáng, uống nước sương ăn hoa quả thanh khiết như tinh linh trong rừng sâu, lão quản gia chuẩn bị phần ăn như vậy là suy tính đến sở thích của đại đa số các "phu nhân" quý tộc, cũng không xem xét đến chế độ dinh dưỡng, nếu không phải hiện tại vẻ ngoài cậu gầy đến teo tóp thì đến miếng thịt kia cũng đừng mong được ăn.

Nhưng mà, Thời Hoài bảo bảo muốn ăn thịt.

Không nói đời trước cậu là động vật ăn thịt, đời này cậu bị nhốt trong phòng kín mười mấy năm, mỗi thời điểm dùng bữa một chút ấn tượng cũng không có, sau khi tỉnh lại đặc biệt thèm thịt!

Muốn! Ăn! Thịt!

Thời Hoài hít sâu một hơi.

Cậu đang suy tư làm sao có thể vừa bảo trì hình tượng vừa có thể biểu thị chính mình một chút cũng không muốn ăn loại đồ ăn này, chỉ muốn được ăn thịt? Cậu cũng không phải thỏ, cả ngày chóp chép nhai rau củ thì có ích gì!

Suy nghĩ hồi lâu, Thời Hoài cũng chưa nghĩ ra biện pháp vẹn toàn.

Hay là thôi, dù sao người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, lão quản gia chuẩn bị đồ ăn tận tâm như thế... cậu cũng ngại chỉ tay năm ngón.

Cho nên Thời Hoài rất quyết đoán mà dùng cái nĩa xiên vào miếng thịt giữa khay, một ngụm ăn luôn: "Nhã An, thêm đồ ăn.""

Lão quản gia: "..."

Nhã An: "Vâng, thưa tiên sinh.""

Dưới con mắt chăm chú của lão quản gia cùng Nhã An, sau khi Thời Hoài gọi ước chừng mười lần thêm đồ ăn vào đĩa mới tiếc nuối vì Á thư thân thể có hạn, kết thúc cơm tối hôm nay.

Một lúc sau, cậu bắt đầu hỏi: "Burt quản gia, Nhã An khi nào các người bắt đầu trở thành người hầu ở dinh thự?""