Chương 6.2

Thời Hoài đẩy cửa ra ngoài, trùng hợp gặp lão quản gia đi ra từ căn phòng cách vách.

Lão quản gia trong tay bưng cái khay, trên khay đựng chiếc bát to, bên trong còn dính một ít thịt vụn, có thể nhìn ra trước đó chứa đầy thịt xay.

Thời Hoài nghĩ đến hồ ly nhỏ, quan tâm hỏi một câu: "Sao vậy, Nam tước ăn uống có được không?"

Lão quản gia mang theo nụ cười vui mừng trên mặt: "Nam Tước đại nhân dùng bữa rất ngon miệng, lão đi lấy thêm một bát."

Thời Hoài câm lặng mà nhìn cái chén kia – đây chính là cái bát tô to bằng đầu người.

Cậu có chút do dự hỏi lại: "Nam tước chưa ăn no?"

Lão quản gia nói: "Đúng thế. Nam tước đại nhân khẩu phần so với thú nhân bình thường không khác nhau nhiều lắm, lão đoán nếu thêm hai bát như này Nam tước đại nhân có thể ăn no." Ông đoán được Nam tước phu nhân đang suy nghĩ gì, lại bổ sung, "Mỗi bát gần một cân thịt dị thú phẩm chất tốt nhất."

Thời Hoài: "..."

Nói cách khác, mỗi bữa ăn của cục bông gòn kia cũng phải ba chén thịt lớn, ba cân thịt – so với cậu còn ăn khỏe hơn?

Xong đời... hai ngàn điểm tín dụng... Không, hiện tại chỉ còn hơn 1900, lại tính toán một chút, đừng nói nửa tháng, một tuần lễ có đủ sống không đây?

Thời Hoài lo lắng vô cùng nhưng cũng không biểu hiện ra, cậu đi tới phòng ngủ phụ, từ ngoài khe cửa nhìn vào cái ổ cậu may cho hồ ly, cục lông màu trắng trong ổ hình như sắp phát hiện ra cậu... Thời Hoài nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Cục lông nhỏ khờ khạo kia thật ~~đáng yêu nhoaa!

Nuôi nuôi nuôi, ăn nhiều hơn nữa cũng phải nuôi! Phải thực nhanh chóng nghĩ biện pháp kiếm tiền thôi!

Lão quản gia hạ giọng hỏi: "Tiên sinh có muốn vào trong nhìn một chút hay không?"

Thời Hoài liền vội vàng lắc đầu: "Bây giờ vẫn chưa phải lúc."

Lão quản gia thấy trên mặt cậu không dấu được yêu thích nên chủ động khuyên một câu, nếu Nam tước phu nhân vẫn kiên trì chờ đến khi đẹp hơn mới chịu gặp mặt, lão quản gia cũng có thể lý giải.

Lão quản gia cùng Thời Hoài đồng thời xuống lầu, đi vào nhà bếp lấy thêm một bát thịt băm bưng lên.

Chờ lão quản gia rời khỏi, Thời Hoài kéo Nhã An ngồi lên ghế sofa: "Nhã An, đại nhân hỏi cậu, bình thường cậu kiếm điểm tín dụng bằng cách nào?"

Nhã An nhìn Á thư trước mắt gầy trơ cả xương, teo tóp không ra hình người, tâm trạng chua sót, thành thực trả lời: "Bình thường tôi sẽ tới thị trấn ngoài biên giới gọi là khu Hoang Vu hái một ít dược thảo, xử lý qua sau đó bán cho Cát Lan y sư. Cô ấy là dược sĩ cấp hai, cũng rất tốt bụng, chỉ cần tôi đem thảo dược xử lý tốt, y sư sẽ trả một giá tiền không tệ. Thời điểm không hái được dược thảo, tôi sẽ đến phòng khám bệnh giúp cô ấy xử lý một ít dược liệu quen thuộc, cũng có thể nhận thêm một ít điểm tín dụng."

Đời trước trong võ quán, Thời Hoài là người duy nhất có thiên phú kế thừa y bát của sư phụ, vậy nên cậu từ nhỏ đã cùng người học cách xử lí một ít dược liệu thông thường. Cậu không có nhiều hứng thú với y dược nhưng cũng hiểu rõ nếu không chú tâm học dược thì trên phương diện võ thuật cũng khó có thể đi xa, vì vậy vẫn cắn răng học, những loại dược thảo phức tạp hơn thì đành chịu... Cũng không biết tri thức cậu học được ở kiếp trước bây giờ có thể sử dụng được không?

Nghĩ vậy, Thời Hoài lại nói với Nhã An: "Vậy lần sau lúc hái thảo dược tôi đi chung với cậu, Nhã An dạy tôi nhận thức và xử lí thảo dược thông dụng, tích góp thêm ít điểm tín dụng."

Nhã An có chút khó xử.

Thời Hoài đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Nếu là tay nghề độc quyền của cậu thì không cần đâu." Thời Hoài cũng hiểu được sư phụ sợ truyền thừa đứt gãy, không người nối nghiệp lên mới dốc lòng chỉ bảo cho cậu, một vài đại sư phụ trong môn phái cổ truyền sẽ không dạy tay nghề độc môn của mình.

Cậu muốn tích góp điểm, nhưng cũng không thể đoạt công việc của Nhã An.

Nhã An vội vàng lắc đầu: "Không phải là không thể dạy, tài liệu liên quan đến công việc xử lý dược liệu phổ thông nơi nào cũng có. Chỉ là..." Cậu nhỏ giọng nói, "Chỉ là lúc xử lí dược liệu, cần phải có tinh thần lực."

Thời Hoài như bị sét đánh.

Đúng vậy, tinh thần lực! Sao cậu lại quên mất thiết lập này rồi!

Nhã An là Á thú, đại đa số Á thú đều có chỉ số tinh thần lực cao, nhưng thân thể của cậu là Á thư, tinh thần lực rất thấp!

Thời Hoài đầu óc trôi xa, rốt cuộc cũng nhớ ra chỉ số tinh thần lực đã kiểm tra khi còn nhỏ.

Giá trị trên thước đo tinh thần lực là... 1

Phần lớn Á thư và thú nhân phổ thông đều giống nhau, giá trị tinh thần lực đều ở dưới 1, của cậu vừa vặn là 1 cũng chỉ xấp xỉ những Á thư khác. Nhưng trong thế giới thú nhân, giá trị tinh thần lực phải từ 3 trở nên mới được tính là có dị năng tinh thần, mà những người có sức mạnh tinh thần cũng có thể nhanh chóng tham gia làm những công việc đặc thù – dĩ nhiên, người có mức độ tinh thần lực từ 1-3 cũng có thể tham gia vào vài công việc phụ trợ tinh thần lực, nhưng hiệu suất vô cùng thấp lại dễ mắc sai lầm, nếu muốn hoàn toàn quen tay phải lãng phí rất nhiều nguyên vật liệu luyện tập. Cho dù hiện tại cậu tìm đủ nguyên liệu cũng phải bỏ ra rất nhiều điểm tích lũy!

Thời Hoài xoa thái dương đau nhức.

Vậy nên, kỹ thuật xử lý vật liệu cậu đừng mong nghĩ tới, việc hái dược liệu, e rằng cũng phải thử một lần...