Chương 7.1: Khu săn bắn

Lại một lần nữa thấy bản thân vô dụng, Thời Hoài cũng sớm quen.

Lúc này lão quản gia cũng cho hồ ly nhỏ ăn cơm xong, từ trên tầng đi xuống, quan tâm hỏi: "Sắc mặt tiên sinh nhìn rất mệt mỏi, hay là để Nhã An chuẩn bị nước nóng cho ngài tắm rửa?"

Thời Hoài thở dài, gật đầu: "Để tôi đi với Nhã An."

Nhã An cũng phát hiện ra cậu đang chịu đả kích rất lớn, vì vậy nhanh chóng đứng lên: "Vâng, tiên sinh."

Sau đó, Nhã An mang theo Thời Hoài đến phòng ngủ phụ, bên trong có nhà tắm kích thước không nhỏ, bồn tắm rộng xấp xỉ bể bơi mini, trên tường là đa dạng các kiểu vòi sen và lỗ phun nước thước không đồng nhất có thể đáp ứng các loại sở thích tắm rửa đa dạng.

Nhưng Thời Hoài cũng không có tâm tình hưởng thụ lạc thú tắm rửa, sau khi Nhã An giải thích xong các loại thao tác, cậu nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, rồi buồn bã ỉu xìu mà trở lại phòng mình, ngã lên giường ngủ luôn.

Sáng mai cậu còn phải dạy sớm, cùng Nhã An ra ngoài làm việc...

----------

Khoảng 5 giờ sáng hôm sau, Thời Hoài xoay người xuống giường.

Lúc này trời còn chưa sáng, đời trước đúng giờ cậu đều dạy sớm luyện võ, đương nhiên thói quen này hiện tại vẫn được giữ lại. Thân thể này bẩm sinh yếu ớt, cậu phải nhanh chóng đem bản lĩnh đời trước luyện lại, nói không chừng có lúc phải dùng tới.

Thời gian còn sớm, lão quản gia cùng Nhã An cũng chưa dậy, Thời Hoài rón rén đi ra cửa, thả lỏng tay chân làm nóng người, sau đó bắt đầu chạy vòng vòng quanh dinh thự.

Một vòng, hai vòng, ba vòng... Còn chưa chạy xong vòng thứ bốn, Thời Hoài đã thở hổn hển, trái tim như bị xé rách, đôi môi khô nứt, khó chịu muốn chết.

Đây, mới, bao, nhiêu, vòng, a!

Kiếp trước khi còn bé cậu luyện tập xong cũng không có mệt đến mức này!

Thời Hoài buồn bực cực kì, cậu chống tay xuống đầu gối thở dốc một hồi rồi lại nâng chân, chạy tiếp!

Nếu tiếp tục như thế, cái gì cậu cũng không làm được!

Cứ như vậy, cậu chạy đến khi mệt không chịu được thì dừng lại nghỉ một chút, rồi lại đứng dậy tiếp tục chạy, tập luyện được nửa giờ, một giọng nói kinh ngạc truyền đến: "Tiên sinh, sao ngài thức dậy sớm như vậy?"

Trùng hợp Thời Hoài chạy đến cửa, nghe thấy âm thanh quay đầu lại, nhìn thấy Nhã An đi tới, trên trán còn lấm tấm mồ hôi nhỏ, hẳn là phát hiện Thời Hoài không ở trong phòng lên vội vàng chạy đi tìm.

"A xin lỗi, tôi dậy hơi sớm lên đi ra ngoài rèn luyện thân thể." Thời Hoài lau mồ hôi nói, "Sau này mỗi buổi sáng tôi đều sẽ dậy sớm chạy bộ."

Nhã An thở phảo nhẹ nhõm: "Thưa tiên sinh, Nhã An hiểu rồi."

Thời Hoài nhếch miệng nở nụ cười với Nhã An, lộ ra hàm răng trắng noãn: "Cậu đừng nghĩ đến việc dậy sớm giống tôi, lão quản gia cũng đã có tuổi, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

Nhã An cũng lộ ra tươi cười: "Nhã An sẽ để ông nội ngủ thêm, nhưng Nhã An cũng muốn cùng tiên sinh rèn luyện thân thể, đối với sức khỏe cũng có chỗ tốt."

Nghe Nhã An nói như vậy, Thời Hoài nhướng mày: "Cũng được, dù sao cậu cũng còn trẻ."

Thêm nữa, theo Thời Hoài quan sát, thân thể Nhã An cũng không quá cường tráng, chỉ khỏe hơn so một chút với cậu.

Nói xong, Thời Hoài tiếp tục chạy.

Nhã An thấy Thời Hoài chạy xa, cao giọng hỏi: "Tiên sinh, khi nào ngài chuẩn bị dùng bữa sáng?"

Bụng Thời Hoài réo một tiếng, cũng cao giọng trả lời một câu: "Chuẩn bị xong điểm tâm thì gọi tôi –"

Bóng người cũng chạy xa.

Qua nửa giờ, Thời Hoài ngồi trên bàn cơm.

Bởi vì ngày hôm qua nhìn ra được lượng cơm của Thời Hoài không ít, bữa sáng Nhã An chuẩn bị chủ yếu đều là thịt dị thú, chỉ có rất ít rau xanh cùng quả mọng.

Thời Hoài nhìn qua vừa đúng hai cân thịt, hẳn là đủ cho cậu ăn.

Lão quản gia từ phòng bếp đi ra, bưng một cái bát lớn lên lầu, hiển nhiên là đi đưa cơm cho một chủ nhân khác.

Thời Hoài ra hiệu cho Nhã An: "Mau đến ăn cơm."

Nhã An cười nói: "Tôi chờ ông nội, tiên sinh dùng bữa trước đi."

Thời Hoài vốn còn muốn chờ lão quản gia, nhưng cậu cũng hiểu nếu làm vậy, hai kẻ trung thành tuyệt đối này còn không sợ đến tái mét mặt mày hay sao? Liền dứt khoát đồng ý: "Được rồi, nhớ lát nữa mang theo tôi ra ngoài."

Nghe thấy lời của Thời Hoài, Nhã An không có cách nào từ chối, chỉ thầm nghĩ khi ra ngoài nhất định phải bảo vệ tốt Tiên sinh.

Thời Hoài cố ý ăn chậm lại, sau khi lão quản gia cho hồ ly nhỏ ăn xong liền xuống nhà, định gọi Nhã An xuống nhà bếp ăn cơm.

Nhã An vừa định đứng dậy, Thời Hoài đã giành trước: "Sau này đều cùng nhau dùng bữa."

Lão quản gia cùng Nhã An liếc mắt nhìn nhau, không còn cách nào khác đành đi vào bếp lấy điểm tâm ra.

Sau đó Thời Hoài phát hiện, đồ ăn của hai người so với hôm qua còn ít hơn gấp đôi.

Thời Hoài nhíu mày lại.

Lão quản gia vội vàng nói: "Buổi sáng chúng tôi đều ăn uống thanh đạm."

Thấy biểu tình hai người có chút lo lắng, Thời Hoài thả lỏng lông mày.

Cậu tin mới là lạ, coi như buổi sáng ăn ít, cũng không ít đến nỗi như vậy, đặc biệt lão quản gia còn là Giống đực... Nhưng Thời Hoài cũng hiểu được chỉ dùng mỗi lời nói là vô dụng, nếu muốn đãi ngộ của bọn họ tốt hơn, phải nhanh chóng nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh túng quẫn này. Hiện tại cứ giả vờ tin tưởng, cũng không làm hai bọn họ khó xử.

Quả nhiên, lão quản gia thấy Thời Hoài không hỏi nhiều cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhã An nghĩ đến việc muốn mang Thời Hoài ra ngoài, cũng đẩy nhanh tốc độ ăn cơm.