Chương 2.2

Editor: Cố Khanh

Hâm Kỳ lớn lên hảo, cùng là một mẹ đẻ ra với Hâm Kỳ, Hâm Quả tự nhiên cũng không kém bao nhiêu. Hâm Quả làn da cũng thực trắng, cô thích vận động, nhưng mà cô có phơi như thế nào cũng không đen được. Thân thể mềm mại giống như không xương cốt vậy, một chút cũng không giống người thường xuyên vận động. Cô không tính rất cao, nhưng chân tỉ lệ thực hảo, hai châm thẳng tắp thon dài, cho dù ăn mặc quần jean đơn giản nhất cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của một đống người. Hâm Quả môi đỏ thắm, thật nhiều nữ sinh đều ngầm hỏi cô tô son màu gì, nhưng Hâm Quả căn bản không hề trang điểm, là tự nhiên. Cằm cô rất nhỏ, cho người khác cảm giác rất dễ vỡ, còn hảo cô có hàng mi không giống phần lớn nữ sinh nên đã trung hoà lại loại nhu nhược khí chất này, làm cô thoạt nhìn xinh đẹp như ánh mặt trời.

Có cha mẹ nào sẽ không thích con của mình đâu? Cho dù bởi vì thói quen ỷ lại ba Đào, mẹ Đào tuy nội liễm nhưng cũng không phản bác chồng, không chỉ một lần ở ngầm nói: “Hâm Quả giống mặt trời, Hâm Kỳ lại giống mặt trăng.”

Hiện tại mặt trăng liền đem mặt trời đè ở dưới thân. Đôi môi đỏ thắm của Hâm Quả bị Hâm Kỳ hôn đến càng đỏ, mặt trên còn mang theo dấu răng nhợt nhạt. Con trai ở tuổi dậy thì một chút kí©h thí©ɧ cũng chịu không nổi, Hâm Kỳ sớm có phản ứng, lại không dám cọ ở trên người Hâm Quả, một là luyến tiếc, hai là sợ đánh thức Hâm Quả. Chỉ phải ở trên môi Hâm Quả hết hôn lại mυ"ŧ, nghẹn đến mức chính mình đều sắp nổ mạnh, mới hít sâu một hơi rồi xuống giường đi tắm nước lạnh.

Chờ khi Hâm Quả rời giường, Hâm Kỳ đã xoa tóc ngồi ở trong phòng khách. Lúc này ba mẹ Đào đều đang đi làm, giữa trưa cũng không về, trong nhà cũng chỉ có hai người bọn họ.

Hâm Quả đánh ngáp, người tuy rằng đã tỉnh, nhưng đầu óc còn có điểm mông lung. Lúc này Hâm Quả có điểm ái làm nũng, cô ở bên người Hâm Kỳ ngồi xuống, vùi đầu ở hõm vai Hâm Kỳ cọ cọ, “Sao không gọi chị dậy? Hại chị ngủ đã lâu, đau đầu.”

Hâm Kỳ cũng mặc kệ sợi tóc còn nhỏ nước, hắn đem khăn lông để trên vai, trừu khăn giấy đem nước dính trên tay lau khô, hướng lòng bàn tay thổi hơi, sau đó xoa tay cho nhiệt mới giúp Hâm Quả mát xa đầu.

Hâm Kỳ học lâu rồi sẽ đau đầu là giả, Hâm Quả ngủ đến không thoải mái sẽ đau đầu là thật. Nhưng cái “không thoải mái” này một chút quy luật cũng không có, Hâm Kỳ cũng không biết khi nào nên gọi Hâm Quả rời giường, chỉ có thể khi Hâm Quả đau đầu một bên đau lòng, một bên tận lực chiếu cố cô cho tốt.

Khi bị đau đầu có người giúp đỡ mát xa thật sự quá thoải mái, Hâm Quả dứt khoát đem đầu gác ở trên đùi Hâm Kỳ, thẳng thừng nằm xuống. Hâm Kỳ thật sự trưởng thành, tay lớn một vòng, tuy rằng gầy gầy hơi mỏng, nhưng lực đạo ấn ở trên đầu cô một chút cũng không nhẹ. Cô hiện tại liền sợ nhẹ, đầu đều mau đau chết, rất cầu một đôi tay tràn ngập lực lượng giúp chính mình giảm bớt loại này đau đớn.

Hơn nửa ngày mới tốt hơn một chút, Hâm Quả lôi kéo tay Hâm Kỳ, nói: “Được rồi.”

Hâm Kỳ cuộn ngón tay lại, có điểm luyến tiếc cơ hội có thể quang minh chính đại vuốt ve Hâm Quả. Hắn ngón tay giống như lơ đãng từ trên môi Hâm Quả lướt nhẹ qua, túm tay Hâm Quả cho cô mượn lực ngồi dậy, “Em có nấu nước cho chị, hiện tại độ ấm có lẽ không sai biệt lắm, em đi rót cho chị nha.”

Hâm Quả cảm động đến rối tinh rối mù, mềm giọng nói: “Cảm ơn em a, buổi chiều chị mang em đi chơi bóng đi.”

Kỳ thật mặc kệ Hâm Kỳ có đáp ứng hay không, Hâm Quả đều hạ quyết tâm muốn mang Hâm Kỳ đi chơi bóng. Đại nghỉ, Hâm Kỳ còn mỗi ngày oa ở nhà đọc sách, so với người là học sinh cao tam là cô đây còn nỗ lực, khó trách sẽ đau đầu.

Hâm Kỳ đem ly nước để vào trong tay Hâm Quả, thân thể mảnh khảnh thon dài đứng ngược sáng, lộ ra vài phần ái muội tuổi thiếu niên, “Được a, đã sớm muốn đi theo chị chơi bóng, nhưng chị vẫn luôn ghét bỏ em lùn.”

Hâm Quả xấu hổ mà cười hai tiếng, mới phát hiện tóc Hâm Kỳ còn ướt. Cô vẫy tay để Hâm Kỳ ngồi xuống, có qua có lại mà lấy máy sấy ra sấy tóc cho Hâm Kỳ.

Hai người thay đồ vận động, vui vui vẻ vẻ mà đến sân bóng của xã khu đánh bóng rổ một buổi trưa. Hâm Quả phát hiện Hâm Kỳ không hổ là người có đầu óc tốt, bất quá mới qua một buổi trưa, hắn đã có thể chơi bóng đến trình độ cùng cô đối thượng. Phải biết rằng Hâm Quả chính là vương bài tiên phong của đội nữ sinh Nhất Trung, đáng tiếc bởi vì muốn chuẩn bị cho thi đại học mà lui xuống dưới. Chẳng lẽ đây là nam nữ khác biệt sao?

Hâm Quả vừa cảm thấy ghen ghét, lại vừa phi thường vui vẻ có thể tìm được một người có thể mỗi ngày bồi chính mình chơi bóng. Đáng tiếc tiểu khu không có sân bóng, bằng không có thể chỉ Hâm Kỳ chơi đá bóng, như vậy liền có người bồi cô đá bóng đá.

Bên này Hâm Kỳ cũng thực vui vẻ, bởi vì hắn phát hiện khi hắn chơi bóng, đôi mắt Hâm Quả vẫn luôn nhiệt liệt mà nhìn chính mình. Hơn nữa Quả Quả của hắn quá đẹp, rất nhiều lần hắn thiếu chút nữa bởi vì cố xem Hâm Quả, bỏ lỡ cầu mà Hâm Quả ném lại đây.

Rốt cuộc muốn tới khi nào mới có thể kết thúc loại này vô vọng yêu thầm, quang minh chính đại mà có được Đào Hâm Quả của hắn đây?

-----

Đôi lời của tác giả:

Siêu vui vẻ vì không ngờ mọi người thích câu chuyện này như vậy! Tôi đều sắp có gánh nặng thần tượng hắc hắc hắc.

Vốn dĩ tính toán đem cách vách 《 oa toàn 》 viết xong, năm sau lại viết bên này. Buông chính sự viết một chương, vất vả truy văn các thiên sứ lạp, so tâm.

Hâm Kỳ nhà của chúng ta thật ngọt a, tuổi còn nhỏ nhưng bản lĩnh đau người một chút cũng không thua kém, có thể nói là thực cảm động 233.