Chương 2.1

Editor: Cố Khanh

Đảo mắt qua tháng 7, trường học lục tục cho nghỉ, Đào gia cũng thu được phiếu điểm trung khảo của Đào Hâm Kỳ, hạng nhất toàn thành phố, tiếp cận max điểm.

Ba Đào cao hứng đến mặt mày hồng hào, ông ở trước mặt bạn bè thân thích vô tình hoặc cố ý mà khoe ra một vòng, về đến nhà còn ngăn không được mà khen Hâm Kỳ thật biết phấn đấu.

Đối mặt em trai có chút ưu tú quá mức như vậy, Đào Hâm Quả nói không ghen ghét là giả. Trước kia luôn thấy Đào Hâm Kỳ so với chính mình nhỏ nhiều như vậy, mặc kệ Hâm Kỳ làm cái gì, nhìn đến trong mắt cô cũng bất quá là một đứa trẻ thích làm ầm ĩ. Nhưng mấy tháng gần đây vóc dáng Đào Hâm Kỳ phát triển có chút nhanh quá, thoạt nhìn cũng không còn ngoan ngoãn mềm mại như trước, Hâm Quả mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại đây kém nhau không đến 4 tuổi, giống như cũng chưa nói tới là “Nhỏ hơn nhiều như vậy”?

Nhưng, ba Đào mẹ Đào ở trước mặt Hâm Quả luôn nhắc mãi từ khi cô còn nhỏ đến tận lúc lớn “Em trai con còn nhỏ như vậy, con nên nhường / chiếu cố / đau lòng nó nhiều chút”, tuy rằng trong lòng Hâm Quả cảm thấy không thích hợp, nhưng cũng không đẩy Hâm Kỳ ra xa.

Chỉ là buổi tối nếu hắn còn muốn ngủ cùng nhau thì tuyệt đối không có khả năng. Nếu không phải Hâm Kỳ nói gì cũng không cho cô mặc đồ ngủ, Hâm Quả cũng không phản cảm như vậy. Cô tuy rằng trì độn, nhưng cũng biết hiện tại Hâm Kỳ đều cao bằng cô rồi, không nên còn là một đứa trẻ sẽ náo loạn muốn uống sữa.

Ý tưởng thực kiên quyết, hiện thực thực cốt cảm. Hôm nay, Hâm Kỳ kéo Hâm Quả đi ngủ trưa, ở Hâm Quả nói năm lần “Hai chúng ta nên ngủ riêng”, Hâm Kỳ vẫn như không có việc gì mà bò lên giường của Hâm Quả, tay lại ngựa quen đường cũ muốn mò vào từ vạt áo của Hâm Quả.

Hâm Quả mặt vô biểu tình đánh một cái vào mu bàn tay của Hâm Kỳ, phát ra một tiếng vang lớn, chính Hâm Quả đều bị dọa. Quả nhiên vành mắt Hâm Kỳ bắt đầu đỏ lên, đôi mắt xinh đẹp chớp nhẹ, một giọt nước mắt như viên trân châu rơi xuống dưới.

Hâm Quả trong lòng thở dài, vẫn không có cốt khí mà dỗ Hâm Kỳ, nắm tay hắn để đến bên miệng thổi.

“Chị không phải cố ý. Nhưng mà việc em làm cũng không đúng, chị nói cũng không thèm nghe, em nói chị có nên tức giận hay không?”

Hâm Kỳ ở kia giả ngu, thấp giọng hỏi: “Em làm việc gì không đúng a?”

Hâm Quả nói: “Con trai là không thể cùng con gái ngủ chung. Em đều lớn như vậy rồi, càng không thể cùng nữ sinh ngủ chung.”

Hâm Kỳ tiếp tục giả bộ: “Nhưng mà chị lại không phải người khác a, chị là chị ruột của em. Hơn nữa, ôm chị ngủ rất thoải mái, mềm mại.”

Hâm Quả nghĩ thầm: Xong rồi, Hâm Kỳ sẽ không phải là nương pháo đi? Mình lớn lên cũng không nghĩ muốn ôm mao nhung món đồ chơi ngủ, Hâm Kỳ là một nam hài tử, như thế nào sẽ có cái tật xấu này……

Bất quá, câu tiếp theo của Hâm Kỳ lập tức làm Hâm Quả quên cái lo lắng này. Hâm Kỳ nói: “Chị còn thơm nữa, ôm chị em có thể ngủ sâu hơn một chút.”

Tuy là Hâm Quả có tính cách giống con trai, nhưng nghe được có người nói chính mình thơm, cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Cô giơ cánh tay lên ngửi ngửi, “Phải vậy không, chị như thế nào không biết? Có lẽ là hương sữa tắm đi.”

“Không phải, đây là mùi hương của Đào Hâm Quả, rất ngọt ngào.” Này thật sự không phải Hâm Kỳ khoa trương, trên người Hâm Quả thực sự có một cổ mùi sữa rất dễ ngửi. Nhưng mà thứ như thể vị* này, tự mình đều sẽ không ngửi được, cách hơi xa một chút cũng ngửi không đến, cũng chỉ có Hâm Kỳ mỗi ngày đều giả heo ăn hổ, trong lòng nhất rõ ràng.

(*Thể vị: mùi hương cơ thể)

Hâm Kỳ tiếp tục nói: “Kỳ thật em thường xuyên sẽ đau đầu, lúc em ngủ một mình, muốn lâu thật lâu mới có thể ngủ. Ôm chị ngủ liền sẽ không cảm thấy đau đầu, ngã đầu liền ngủ rồi.”

Hâm Quả nóng nảy, hỏi: “Vậy sao em không nói cho ba biết a? Chúng ta đi bệnh viện làm kiểm tra, em đau bao lâu rồi? Đau nhiều không?”

Cô là thiệt tình đau lòng cho Hâm Kỳ, ngày thường còn hảo, lúc nên đánh nên mắng cũng sẽ không nương tay, nhưng nghe được Hâm Kỳ có chỗ nào không khỏe, cô có khả năng còn khổ sở hơn so với ba mẹ Đào.

Hâm Kỳ nắm lấy tay Hâm Quả, khuôn mặt vì cơ thể trường cao mà gầy xuống hiện ra vài phần nam nhân đặc có xâm lược tính, ngay cả thanh âm cũng vì thời kỳ vỡ giọng mà thấp xuống, không khó nghe, ngược lại còn làm tim Hâm Quả đột nhiên nhảy mạnh một chút, giống như bị điện giật vậy: “Em không có chuyện gì, chỉ cần chị ở bên người em, em liền sẽ khỏe. Chị, đừng nói cho ba mẹ, miễn cho bọn họ lo lắng thêm, em chính là có chút suy nghĩ quá độ thôi.”

“Vậy em về sau không được học nhiều thứ như vậy, thành tích của em đã đủ tốt rồi." Nghĩ đến việc Hâm Kỳ nói ngủ không được, Hâm Quả liền mềm lòng, cuối cùng vẫn là chần chờ nói, “Vậy em vẫn là cùng chị ngủ đi, chờ em không còn đau đầu lại tính tiếp. Nhưng mà, em không được xốc quần áo chị nữa, bằng không chị liền ném em xuống giường.”

“Được.”

Hâm Kỳ gật gật đầu, thành thành thật thật mà ôm Hâm Quả ngủ, đầu dựa vào trên vai Hâm Quả, nhắm mắt lại, thoạt nhìn ngoan cực kỳ. Có lẽ do mới vừa nghe xong Hâm Kỳ “bi thảm” trải qua, Hâm Quả còn đang mềm lòng, thậm chí phá lệ vươn tay đặt ở trên lưng Hâm Kỳ.

Hai người cứ như vậy ấm áp mà ngủ, hơn nửa ngày, khi Hâm Quả đã ngủ say, Hâm Kỳ mở bừng mắt. Hai tay hắn chống ở hai bên người Hâm Quả, hạ thấp thân thể thật cẩn thận mà hôn hôn Hâm Quả, thấy Hâm Quả không phản ứng, mới yên tâm mà hôn sâu hơn.

Quả Quả thật là ngốc a……