Chương 44: Vương Nhất Bác đến rồi

Tiếng bốp chua chát ấy vừa vang lên, không gian chợt như dừng lại ,bên má trái đau đến tê dại, cậu ta xuống tay thật, thậm chí còn không một chút lưu tình.

-"Cậu không được nghĩ đến bất kì ai khác ngoài tôi "

Mặc kệ ánh mắt đau đớn và uất ức của anh,Mã Đình Phong vẫn tiếp tục cuối xuống, hướng đến chiếc cổ thon dài mà hôn,Tiêu Chiến kích liệt phản kháng, nụ hôn vì thế chưa kịp chạm vào da thịt đã lệch sang hướng khác. Hiện tại, anh không thể kiềm chế được nước mắt của mình nữa rồi, cứ như thế mặc kệ để nó tuôn rơi. Anh chợt nhớ đến Nhất Bác, anh chợt nhận ra ở bên cậu ấy lại an toàn biết nhường nào, có những chuyện mặc dù anh có thể làm nhưng vẫn vô thức mà ỷ lại vào cậu ấy, Vương Nhất Bác cũng không ngần ngại mà thực hiện thay anh.Từ lúc ở bệnh viện sau lần tai nạn đó,giữa anh và cậu quả thực không ít lần đυ.ng chạm thân mật, anh cũng từ chối nó nhưng cảm giác rất khác bây giờ. Bàn tay Mã Đình Phong chạm vào người lại vô cùng khó chịu, khiến anh muốn bài xích nó nhưng đối với Nhất Bác lại khác, tay cậu rất to lớn lại còn có chút ấm áp, khi nó chạm vào lưng anh,bao lấy tay anh lập tức như có một nguồn điện chạy dọc sống lưng, tấn công lên não bộ,rồi dần dần tim trong vô thức mà đập loạn...

Có lẽ,anh đã nhận ra điều gì đó...

Nhất Bác.... Xin lỗi, vì đã không nghe cậu nói.

Giây phút anh tưởng chừng như đã hoàn toàn kết thúc thì...

*Rầm *

Cánh cửa phòng bất ngờ bị mở tung,âm thanh lớn đến mức làm chính anh và ngay cả Mã Đình Phong cũng giật mình. Cậu ta chưa kịp quay ra phía sau xem đó là thứ gì thì lập tức bị một lực vô cùng khủng khϊếp túm lấy cổ áo của cậu ta lôi sền sệt từ trên giường xuống đất. Người kia vừa rời khỏi, anh lập tức ngồi dậy, không gian tuy thiếu sáng nhưng anh lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng, thân ảnh quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt.... Là cậu ấy, Vương Nhất Bác. Cậu ấy đến rồi, quả thật là đến rồi.

Vương Nhất Bác tay còn đang túm lấy Mã Đình Phong, mắt vô thức nhìn về phía anh một cái như muốn xác nhận tình trạng của anh.Thấy người đối diện quần áo xộc xệch, đôi mắt ướt đẫm, bên má lại bị sưng đỏ .Giây đầu tiên nhìn thấy chính là ngỡ ngàng, sau đó là đau xót và cuối cùng chính là tức giận. Ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn người dưới chân,Vương Nhất Bác chính là vậy, bình thường cậu có thể điềm tĩnh nhưng đến khi thật sự bị chọc giận, chính la tàn độc không lưu tình.Mã Đình Phong cảm nhận được cái lạnh thấu xương từ phía sau truyền đến bất giác rùng mình...

*Bộp*

Một cú đấm đầu tiên vào mặt, lực dùng không nhẹ, Mã Đình Phong bây giờ đương nhiên là bị choáng váng . Vương Nhất Bác bước đến, túm mạnh lấy tóc hắn,giọng nói cậu trầm thấp đến mức dường như không phải từ thế giới này, nó đến từ địa ngục.

-"Tao đã từng cảnh báo mày đúng chứ?đừng đυ.ng vào Tiêu Chiến..."

Hiện tại cậu thật sự muốn gϊếŧ người, trước nay ngoại trừ hung thủ sát hại gia đình ra những người khác cậu chỉ có ý định đơn thuần là muốn cho một bài học,thậm chí lúc trước khi bị đám người Bạch Tuyết Y hay Mạc Đinh chặn đánh cậu cũng rất bình tĩnh đáp trả nhưng bây giờ thì khác,tên này đυ.ng đến người của cậu, thật sự không thể tha thứ.

*Rầm*

-"A!"

Tiêu Chiến dùng tay bịt miệng mình lại, cảnh tượng trước mắt quá khủng khϊếp, anh chưa bao giờ thấy Vương Nhất Bác đáng sợ như vậy, cậu dùng chính bàn tay đang nắm tóc Mã Đình Phong dứt khoát dùng một lực mạnh đập đầu hắn xuống sàn nhà, máu từ trán và mũi bắt đầu ứa ra.Vương Nhất Bác chậm rãi đứng dậy, vừa nhìn sang liền đập vào mắt mình bức tranh phóng túng của cậu ta vẽ anh cách đó không xa.Hừ lạnh một tiếng, Vương Nhất Bác bước đến nhất luôn cả khung tranh lên điên cuồng mà đánh vào người Mã Đình Phong.

Rầm.... Rầm..... Rầm....

Những mãnh gỗ va vào da thịt vỡ tan tành,Mã Đình Phong thì đau đớn quằn quại bên dưới. Tiêu Chiến thấy không ổn, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra án mạng mất, dù gì anh vẫn bình an vô sự cũng nên nhanh chóng rời khỏi đây sẽ tốt hơn.

-"Nhất Bác, được rồi, đừng đánh nữa "

Cậu nghe tiếng anh cất lên, động tác thô bạo lập tức dừng lại, thở mạnh một hơi nhìn về phía sau,quả nhiên bắt gặp ánh mắt cầu mong của anh cũng đành chấp thuận mà ngừng tay. Tức thì cậu cúi xuống, đưa tay vào trong túi Mã Đình Phong tìm kiếm, lúc sau liền lấy ra một cái chìa khóa nhanh hơn tiến về phía anh.Cậu cẩn thận mở khóa sau đó không báo trước trực tiếp bế anh lên và tiến ra cửa rời đi.Tiêu Chiến vừa mừng rỡ cũng vừa mệt mỏi mặc kệ cậu bế mình, ngoan ngoãn trong lòng Vương Nhất Bác như một con mèo nhỏ.

Mã Đình Phong bây giờ vẫn còn thoi thóp dưới sàn,cậu ta vẫn còn sống nhưng chắc chắn rằng khi tỉnh lại có thể chuyện này sẽ ám ảnh cậu ta một khoảng thời gian dài . Không cần quá nhiều, chỉ qua 2 cú đánh, đủ để cậu ta ý thức được, Vương Nhất Bác......chính là tử thần.

Đùa với tử thần ư?đừng dại dột.