Chương 7: Da^ʍ Muốn Chết (H)

"Phân tâm?" Đầu ngoan tay Hạ Vũ Châu xẹt qua khe thịt vẫn còn nhắm chặt, ngón tay cũng ướt dính: "Nịnh Mông của anh nhiều nước thật đấy."

Ngón tay Trâu Mông nắm chặt lấy cạnh bàn, cong eo, nhìn thấy đầu anh dần dựa về phía mình, cô có chút hỏng mất: "Không cần, Vũ Châu..."

"Không cần cái gì?" Khi anh nói chuyện còn phả ra một luồng hơi nóng, chạm vào nơi riêng tư. Trong lúc cô còn đang rầm rì, Hạ Vũ Châu đã nhân cơ hội liếʍ một chút: "Không cần liếʍ em?"

"Ưʍ...a..."

Đây cũng không phải lần đầu tiên Hạ Vũ Châu liếʍ cho cô, phải nói đây là chuyện thường ngày giữa hai người họ. Nhưng mỗi khi làm vậy Trâu Mông vẫn cực kì thẹn thùng khẩn trương.

Cũng giống như nam tính có tâm lí thoả mãn, ở phương diện này nữ tính cũng sẽ tồn tại tâm lí đắc ý. Phụ nữ thích Hạ Vũ Châu không ít, một người đàn ông như anh, mặc kệ là trước hay sau khi kết hôn đều rất được người khác phái yêu thích, nói không chừng còn có cả người cùng giới.

Nhưng cố tình người đàn ông ấy lúc này lại đang cong eo liếʍ phía dưới cho cô, đổi lại là ai thì cũng đều hưng phấn.

Đầu lưỡi cuốn lên, gợi lên hoa dịch, lúc rời đi còn kéo theo một sợi chỉ bạc.

"Ưʍ..." Ngón chân Trâu Mông căng thẳng, miệng huyệt hơi mấp máy.

Hạ Vũ Châu nhìn đến đỏ cả mắt.

Anh hé miệng ngậm lấy viên âm đế nhô lên, đầu lưỡi quét qua đảo lại, cực kì giống dáng vẻ của anh khi ngậm đầu v* cô. Ngẫu nhiên sẽ dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn viên tiểu đậu đậu kia một chút.



Lúc được anh khẩu giao, Trâu Mông luôn cao trào rất nhanh. Bởi vì động tình mà phần lớn hoa dịch tiết ra đều bị anh hút sạch.

Xấu hổ chết người.

Ngón tay nắm cạnh bàn có chút tê dại, Trâu Mông buông lỏng tay ra, cô nằm trên bàn, miệng nhỏ thở phì phò, cô vẫn còn hãm trong dư vị của cao trào chưa bình tĩnh lại được, bộ ngực mềm mại cũng theo đó mà phập phồng lên xuống. Sau lớp áo ngủ mỏng cũng không có nội y, đầu v* đứng thẳng dưới lớp vải.

Trâu Mông không biết hiện tại bản thân đẹp đến nhường nào, Hạ Vũ Châu nâng cô dậy rồi ôm vào trong lòng: "Còn chưa có c vào huyệt nhỏ đâu mà đã cao trào rồi." Nói xong anh cắm một ngón tay vào hoa huy*t ướt mềm.

Giữa hai chân là bàn tay anh, ngón tay ra ra vào vào trong hoa huy*t mang ra lượng lớn hoa dịch, dưới chân cô cũng cảm nhận được du͙© vọиɠ của anh tăng vọt.

Trâu Mông ôm lấy cổ anh, cắn răng nhẹ giọng ngâm nga.

"Vén áo lên, để anh thổi thổi vυ" cho, nhé?" Một tay Hạ Vũ Châu ôm eo cô, một tay ra sức thao hoa huy*t nên không có cách nào vén áo cô lên.

Đợi đến lúc áo được kéo lên, đầu v* đứng thẳng lập tức được ngậm lấy, Hạ Vũ Châu vừa hút lại cắn, còn phán ra tiếng "chùn chụt" xấu hổ.

"Ăn ngon thật." Anh phun ra viên hồng quả kia, mặt trên lập tức sáng lấp lánh.

"Ưʍ..." Trâu Mông ưỡn ngực bên trái, ý đồ dâng nó đến bên miệng anh: "Bên này...cũng...cũng muốn."

Hạ Vũ Châu cười, hô hấp rơi vào khe ngực cô: "Da^ʍ muốn chết. Nịnh Mông ngoan, nâng lên để anh ăn."



Trâu Mông nghe lời làm theo, tay nâng kiều nhũ đưa đến bên miệng anh. Anh hôn hôn bầu ngực, tránh đi viên hồng quả kiều diễm ướŧ áŧ, chút râu trên cằm như có như không mà cọ qua làn da mịn màng non nớt.

Cô chỉ cảm thấy ngứa, ngứa muốn mạng."

Hạ Vũ Châu nhìn dáng vẻ này của cô, sao có thể không hiểu: "Huyệt da^ʍ muốn bị chơi?"

Trâu Mông vùi mặt vào cổ anh, dùng biên độ anh có thể cảm nhận được mà khẽ gật, hoa huy*t đã được khuếch trương tốt, có thể cất chứa hai ngón tay, lúc này đang chờ đợi côn th*t của anh ghé thăm.

"Nịnh Mông..." Anh rút hai ngón tay ra, nắm mông cô để cô ngồi lên đùi mình: "Muốn thì tự thả côn th*t lớn ra, được không?0

Hạ Vũ Châu nhìn tay cô đặt ở trên lưng quần mình, thong thả ung dung kéo cả qυầи ɭóŧ xuống. Anh thấy động tác của cô quá chậm, đỉnh đỉnh eo giúp cô một phen.

Côn th*t cương cứng được thả ra ngoài, năm ngón tay trắng nõn mềm mại cầm lấy nó: "Nịnh Mông, tự đút vào tiểu huyệt đi..."

Trâu Mông chậm rãi nâng mông lên, sau đó nắm xôn thịt nhắm ngay giữa huyệt khẩu.

Hai tay chống lên bả vai Hạ Vũ Châu, cô chậm rãi ngồi xuống, nhưng mới ăn gần xong qυყ đầυ cô đã có chút chịu không nổi.

Chất lỏng bị đè ép tích ở trên lông tóc của anh: "Ưʍ...ăn không vô..." Lời này ít nhiều có chút thành phần xin khoan dung.

"Nịnh Mông có thể mà, ách..." Anh còn chưa kịp dứt lời, côn th*t lại cắm vào một chút, thoải mái tới nỗi anh kêu thành tiếng.