Chương 40: Cùng "Nó" Gặp Mặt

Trâu Mông nháy mắt đã hiểu: "Không thèm..."

"Em xem, cái gì em cũng biết cả." Tay Hạ Vũ Châu rời khỏi ngực cô, chui ra khỏi quần áo, nắm lấy mu bàn tay cô: "Đừng ghét bỏ nó, nó muốn gặp em."

Mặt cô đỏ lên.

"Mông Mông." Anh hơi dùng sức lôi kéo tay cô ra phía sau: "Nó rất muốn gặp em mà, em sờ sờ nó một chút."

Lúc vừa chạm phải, theo bản năng Trâu Mông muốn rụt tay lại, nhưng anh nắm rất chắc, lại kéo tay cô.

Cách một lớp quần thể thao và qυầи ɭóŧ, đầu ngón tay Trâu Mông dán ở trên, bàn tay không dám động, Hạ Vũ Châu cầm tay cô. Thi thoảng dùng sức áp xuống, toàn bộ bàn tay đều tiếp xúc với nó.

"Ha..." Hạ Vũ Châu nhỏ giọng than thở một tiếng.

Hạ Vũ Châu nghĩ, từ nay về sau người anh em này sẽ không còn thích tay của anh nữa.

"Mông Mông." Hạ Vũ Châu nắm lấy tay cô rồi giật giật mấy cái: "Nó thích em."

Trâu Mông cũng cảm giác được loại lực lượng muốn nóng lòng thử này.

Rất cứng rất thô, hình như còn dài nữa.

Không muốn sờ thêm nữa, Trâu Mông định rút tay lại.

Nhưng đương nhiên là Hạ Vũ Châu không cho. Không những thế còn kéo tay cô chui vào trong quần.

"Quay người lại đi Mông Mông, được không em?"

"Không được."

Hạ Vũ Châu đoán được cô sẽ từ chối, không sao cả, dù sao giường rất lớn, cô không chịu quay qua thì anh có thể chuyển đến ngồi đối mặt với cô.

"A..." Trâu Mông kêu lên, người này từ nhỏ có luyện xiếc sao?

Anh lại nắm lấy tay cô ấn nó xuống dưới thân mình, sau đó nhanh chóng cởϊ qυầи ngoài.

"Mông Mông, nó đang hưng phấn lắm."

"Em...biết rồi..." Trâu Mông thật sự muốn làm anh im miệng lại.



Lần này chỉ cách một lớp qυầи ɭóŧ, tiếp xúc thân mật như vậy làm Trâu Mông nhịn không được mà run tay.

"Gặp mặt nó một lần đi mà." Hạ Vũ Châu đã kéo tay cô đến mép qυầи ɭóŧ: "Nó thật sự thích em lắm, em cũng sẽ thích nó mà, tin anh đi được không?"

Thực sự là Trâu Mông rất muốn chửi bậy, nhưng cô lại không biết tại sao mình lại cứ để anh lôi kéo, cuối cùng không hề cách trở gì mà nắm lấy côn th*t của anh.

Trong nháy mắt cô nắm lấy nó, hơi thở của Hạ Vũ Châu bắt đầu dồn dập, quả nhiên là thoải mái, so với tay anh thì không biết sướиɠ hơn gấp bao nhiêu lần, thế nên khi mới bị cô nắm lấy anh đã muốn bắn.

Nếu sau này "làm" cô mà cũng như vậy thì không phải mất mặt chết à?

"Mông Mông, em động một chút đi." Anh sợ chính mình nhất thời không kiểm soát được mà bắn tinh nên chỉ có thể giục cô động.

Trâu Mông hoàn toàn bị động, cứng đờ mà nắm lấy nó, sau đó khẽ tuốt lên tuốt xuống, cô không nắm chắc được sức lực, nhẹ quá thì Hạ Vũ Châu cảm thấy không đủ, quá nặng cũng không được. Cũng may năng lực học tập của cô tốt, chậm rãi nắm tốt kỹ xảo qua tiếng thở dốc của anh.

Hạ Vũ Châu cởi hẳn qυầи ɭóŧ ra, Trâu Mông cúi đầu mới thấy rõ thứ mình đang nắm trong tay.

Anh nhìn biến hóa của Trâu Mông, không thấy cảm giác vui sướиɠ đâu, ngược lại còn là vẻ mặt ghét bỏ.

Đã nhìn ra là cô không thích.

Trâu Mông cũng không có ấn tượng gì sâu đậm về thứ này, nhưng cô không nghĩ nó sẽ như vậy, cũng không quá đẹp. đương nhiên đây là lần đầu tiên cô thấy thứ này, cũng chẳng biết đẹp thì nó thế nào.

Theo bản năng cô lại muốn buông ra.

"Đừng..." Hạ Vũ Châu nắm lấy cổ tay cô: "Đừng ghét bỏ nó mà."

Trâu Mông biết mình bị phát hiện, ngượng ngùng giải thích: "Cũng..không..."

"Nó sẽ làm em sướиɠ." Hạ Vũ Châu bổ sung thêm: "Sau này."

"..."

Vui sướиɠ kiểu này cho anh, anh có lấy không?

"Mông Mông...ách..." Anh hôn môi cô: "Dùng sức...hơi dùng sức một chút nữa..."

Trâu Mông bị mấy lời của anh làm cho xấu hổ, dùng sức nắm một chút.

"A..." Hạ Vũ Châu nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt thực hiện được của cô thì biết mình bị trêu cợt: "Muốn anh chết à?"



"Không phải anh muốn sướиɠ sao?" Trâu Môn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Lại bị anh nghe thấy.

"Ừm..." Anh duỗi tay ra sau lưng cô, cởi bỏ móc cài áσ ɭóŧ: "Anh muốn sướиɠ như vậy này."

Bộ ngực trắng nõn không còn trói buộc, mềm mại nằm trong tay anh.

"Sau này ở đây đừng mặc áσ ɭóŧ."

Mấy thứ đồ này anh không hiểu lắm, sau ngày đó còn như tên biếи ŧɦái đáng khinh mà nghiên cứu đồ lót của cô thì mới biết được cách cởi.

Hạ Vũ Châu hợp lại hai vυ" mềm mại trắng nõn, cúi đầu ngậm lấy đầu v* hồng hào. Bốn phía đều là thịt nhũ non mềm, chỉ có duy nhất đầu v* nho nhỏ là cứng, hai phía kí©h thí©ɧ khiến anh có chút chịu không nổi, huống chi người anh em của mình còn đang được cô nắm lấy.

Khi anh ngậm lấy ngực cô, động tác trên tay cô liền dừng lại, thậm chí cả hơi thở cũng như đọng lại vài giây.

Hạ Vũ Châu nhả nhũ viên ra: "Mông Mông, tiếp tục đi..."

"Ưʍ... từ bỏ..." Một tay cô đẩy vai anh: "Hạ Vũ Châu...ưʍ..."

"Mông Mông." Anh tiếp tục nắm lấy cổ tay cô, tuốt trên dưới: "Đừng dừng..."

"Ưm a..." Nhũ viên gắng gượng bị đầu lưỡi liếʍ láp, Trâu Mông phát ra âm thanh mà chính cô cũng chẳng thể ngờ nổi.

Lại mỏng lại mềm, mang theo vài phần kiều tiếu làm nũng.

Hạ Vũ Châu nghe mà ngọt hết cả người, dưới thân cũng càng ngày càng gấp. ý định bắn tinh dần đánh úp tới.

Anh chờ không nổi mà nghĩ tới sau này được "làm cô", đó phải là chuyện vui sướиɠ đến cỡ nào đây?

Cả gương mặt vùi vào ngực cô, dưới hàng kề sát tay cô, Trâu Mông bị làm cho cả đầu trống rỗng, trên tay căn bản không có ý thức muốn cử động.

Cô không độn g đậy, Hạ Vũ Châu liền đỉnh hông cọ lòng bàn tay cô.

Nhũ thịt trơn trượt mềm mại cọ vào mặt anh, trên người còn có mùi thơm nhàn nhạt, hết thảy đều giống như xuân dược vậy.

"Mông Mông..." Hạ Vũ Châu gọi tên cô, tốc độ dưới háng cũng nhanh hơn.

Cuối cùng dưới tình huống Trâu Mông đang thất thần, Hạ Vũ Châu bắn lên trên ngực cô.