Chương 31: Ở Nhà Anh Nhé?

Từ trước đến nay Hạ Vũ Châu chưa bao giờ thích tiết thể dục đến thế này.

Mấy tiết này anh có thể lôi kéo Trâu Mông đến nơi không người để thân mật.

Đủ nhưng cũng chẳng phải là đủ.

Sau khi cánh cửa du͙© vọиɠ được mở ra, làm thế nào cũng không thấy đủ.

Hạ Vũ Châu một bên cảm thấy mình đáng khinh, một bên lại không không chế được bản thân, hận không thể quấn lấy Trâu Mông suốt 24h để ôm ấp hôn hít.

Phòng để dụng cụ vừa chật chội lại chẳng có nổi chút gió, thi thoảng còn có cả mùi cao su từ các dụng cụ thể dục.

Trâu Mông bị đè trên ngăn tủ, mấy đầu ốc tròn tròn nhẵn hín trên ngăn củ cũ kỹ chạm vào eo cô.

Cô muốn đẩy Hạ Vũ Châu ra nhưng lại bị anh cầm lấy tay vòng qua ôm cổ anh. Hai ngày nay thời tiết lạnh lẽo, bên trong cô mặc một chiếc áo sơmi cộc tay, khoác ngoài là chiếc cardigan dệt kim hở cổ, tay Hạ Vũ Châu vén lên lớp áo ngoài, cách lớp áo thun mỏng mà đặt lên eo cô.

Hôn môi là chuyện quen tay hay việc, luyện qua vài lần kỹ thuật của Hạ Vũ Châu đã được trau dồi không ít, không còn hôn loạn gặm bừa Trâu Mông nữa.

Trong phòng thiết bị an tĩnh, hai người tinh tế hôn nhau.

Từ nhỏ đến lớn Trâu Mông chưa từng làm chuyện gì khác người, cô hướng nội nhưng không phải người nhát gan, bằng không sẽ chẳng bao giờ yêu đương với Hạ Vũ Châu trong giai đoạn lớp 12 căng thẳng này.

"Ưʍ..." Khi kết thúc, Hạ Vũ Châu nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô. Trán hai người tựa vào nhau, hô hấp cũng hoà quyện chung một chỗ.

Hạ Vũ Châu không dám nhìn dáng vẻ cô đỏ mặt, vì thế vội vàng ôm cô vào trong ngực.

"Ngày nghỉ lễ Quốc Khánh em tới nhà anh được không?" Anh hôn tóc cô rồi nhẹ giọng hỏi.

"Phải học bù."

"Thì học 1 ngày."

Hạ Vũ Châu buông cô ra: "Ở nhà anh nhé?"



"..."

"Được không, hửm?" Trong ánh mắt Hạ Vũ Châu tràn ngập chờ mong.

"Để...để nói sau." Trâu Mông cũng không từ chối ngay, cả nhà Trâu Khiết hình như muốn đi du lịch vào lễ Quốc Khánh, mấy ngày trước hỏi Trâu Mông có muốn đi cùng hay không nhưng cô đã cự tuyệt.

Ở nhà anh thật ra cũng không phải không được.

"Tới..." Hạ Vũ Châu còn chưa nói xong đã bị Trâu Mông đẩy ra.

Bên ngoài phòng rõ ràng vang lên tiếng cười đùa.

Hai nam sinh đi vào nhìn thấy cô và Hạ Vũ Châu thì sửng sốt một chút.

"Bóng rổ để ở sọt này đúng chứ?" Vừa rồi Trâu Mông nhanh chóng cầm một quả bóng rổ, làm trò trước mặt hai người kia mà ném nó vào sọt.

"..."

Trong đó có một nam sinh theo bản năng gật đầu: "À...đúng...đúng vậy."

"Ừ..." Trâu Mông rất tự nhiên mà phủi tay rồi ung dung đi ra ngoài.

Hạ Vũ Châu cũng đi theo sau.

"Tôi..." Nam sinh nhìn bóng dáng của hai người, nghiêng đầu nghĩ: "Vừa nãy có người đi trước chúng ta sao?"

Đến phòng thiết bị chỉ có 1 đường, nhưng hình như bọn họ không thấy ai đi trước mình cả.

"Hình như...không có." Một nam sinh khác gãi đầu.

Hai nam sinh đơn giản lại không có nơron đi hóng hớt này lập tức ngây ra.

Hai người một trước một sau đi về khu dạy học.

Thật ra Hạ Vũ Châu rất muốn thoải mái nắm tay cô, dù sao anh làm gì cũng không khiến mọi người trong trường quá kinh ngạc.



Lớp 12 yêu đương ngoài sáng trong tối không ít, giáo viên cũng là mắt nhắm mắt mở, chỉ cần thành tích không tụt dốc, không làm chuyện khác người thì sẽ không can thiệp.

Hạ Vũ Châu biết Trâu Mông không phải người thích công khai, thật ra cũng không muốn cố tình giấu giếm chuyện hẹn hò với anh, mà là cô rất sợ phiền toái.

Cô không thích nói nhiều với mọi người, đối phó với một Nhậm Giáng Nhã thôi mà đã hao hết năng lực xã giao cả một năm của cô rồi.

"Nghỉ Quốc Khánh cậu muốn đi đâu chơi?" Nhậm Giáng Nhã hỏi.

Trâu Mông lắc đầu: "Còn cậu thì sao?"

"Ba mẹ nói năm nay là năm quan trọng nên hạn chế đi chơi, mấu chốt ngày học bù lại vào mùng 4, đây chẳng phải rõ ràng không muốn cho chúng ta đi chơi sao?" Nhậm Giáng Nhã nói xong lại chuyển chủ đề ngay: "Cậu đi hẹn hò với Hạ Vũ Châu nhiều ngày như vậy rồi không chán hả? Tinh Quang Quốc Tế sắp khai trương văn phòng phẩm lớn lắm luôn, hôm nào tụi mình đến đó đi?"

"Được không? Chỉ hẹn cậu một ngày thôi mà!!!" Cô nàng thật sự rất thích chơi với Trâu Mông. Nhậm Giáng Nhã lảm nhảm, tuy Trâu Mông an tĩnh nhưng lần nào cũng nghiêm túc nghe, cũng rất chân thành mà đáp lại cô nàng.

"Ừ, được." Trâu Mông đồng ý.

Nhậm Giáng Nhã vui vẻ: "Xem ra mình cũng quan trọng trong lòng cậu đó hí hí!"

Trâu Mông bật cười, nhân cơ hội này Nhậm Giáng Nhã lại nổi tính bà tám: "Bình thường cậu và Hạ Vũ Châu hay đến chỗ nào hẹn hò thế?"

Nếu nói hẹn hò với Hạ Vũ Châu thì hình như hai người chưa chính thức hẹn hò lần nào cả.

Nhậm Giáng Nhã tò mò nhìn cô.

Chắc cũng không thể nói rằng mấy câu đại loại như "hẹn hò ở nhà anh ấy" khiến người khác suy nghĩ miên man được nhỉ?

"Thì đi dạo, đi xem phim thôi."

Đi dạo trong sân vườn, xem phim trong phòng chiếu phim nhà anh.

Nhậm Giáng Nhã cảm thán một câu, hoá ra một ngày của người có bạn trai cũng chẳng khác gì lắm với cẩu độc thân như cô nàng.

Tiết học cuối cùng trước ngày nghỉ Quốc Khánh, mọi người đều vô cùng hưng phấn, khó được lần trường cấp ba Tư Thành cho nghỉ lâu như vậy.