Chương 30: Bình Tĩnh Một Chút

Phòng y tế ở khu nhà khác, phải đi qua sân thể dục mới tới. Trên đường đi, Hạ Vũ Châu muốn nắm tay cô nhưng lại không dám.

Mất ba phút mới đến được phòng y tế, y tá là một giáo viên đã có tuổi, bảo anh ngồi vào giường ở buồng trong, lại lấy đồ tiêu độc từ ngăn kéo ra, bà nhìn miệng vết thương của Hạ Châu rồi lại nhìn Trâu Mông, trêu chọc một câu: "Đánh nhau vì bạn gái?"

Trâu Mông có chút ngượng ngùng mà cúi đầu, Hạ Vũ Châu lại đắc ý.

Cô giáo dùng sức ấn tăm bông một cái, anh nhịn không được mà kêu lên mấy tiếng.

"Chút đau này còn chịu không nổi mà muốn thể hiện cái gì?" Bà lườm Hạ Vũ Châu: "Thấy mình ngầu lắm à?"

Bà cũng không đợi nghe câu trả lời của anh, ném tăm bông đi, xoay người nói với Trâu Mông: "Đừng thấy nó đẹp trai mà thích nó, không đáng tin chút nào."

"Em không có...thưa cô." Trâu Mông nhỏ giọng trả lời.

"Được rồi, ký tên đi." Bà đưa bút cho Trâu Mông: "Lớp, tên họ, lý do đánh nhau."

Trâu Mông cầm lấy bút bắt đầu viết.

"Đầu có choáng không?" Bà quay sang hỏi Hạ Vũ Châu.

Anh vừa định nói không thì lại nghe bà nói: "Nếu choáng thì ở lại quan sát 10 phút."

"Vâng thưa cô." Hạ Vũ Châu nghiêm trang trả lời.

Bà thu dọn đồ xong thì cũng đi ra ngoài.

Không tới vài giây, bên ngoài truyền đến giọng nói của một thầy giáo: "Đi họp thôi."

"Họp? Họp cái gì? Chỗ này của tôi còn có học sinh cần quan sát."

"Trong group chat đấy cô xem đi, hội nghị khẩn cấp. Học sinh bị thương nặng không?" Thầy giáo đi vào, nhìn thấy đánh giá tình trạng không nghiêm trọng thì nói: "Nếu không nặng thì cứ để em ấy nằm đây, cô đi họp đi đã."

Y tá lại đi vào buồng trong: "Có choáng không?"

Hạ Vũ Châu lắc đầu.

"Được rồi." Bà chỉ đồng hồ trên tường: "Qua năm phút mà không có việc gì thì về lớp."

"Vâng, cô cứ đi họp đi ạ."

Giáo viên đi rồi, Hạ Vũ Châu vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo Trâu Mông ngồi xuống.

"Sao cậu không hỏi vì sao tôi đánh nhau?"

Trâu Mông quay đầu nhìn anh: "Cậu đều bắt người ta xin lỗi rồi tôi còn không đoán ra sao?"



"Tôi đã hứa với cậu sẽ không đánh nhau rồi, cậu có giận tôi không?"

Trâu Mông lắc đầu: "Không giận, nhưng lần sau đừng xúc động như vậy."

"Vậy..." Hạ Vũ Châu hỏi cô: "Cậu sẽ thấy tôi không đáng tin cậy sao?"

"Hả?"

"Như cô giáo vừa nói...tôi không đáng tin cậy."

Trâu Mông cong cong khoé miệng: "Cậu hẹn hò với tôi chứ có hẹn hò với cô giáo đâu."

"Ừ." Hạ Vũ Châu gật đầu, sau đó mới nhận ra: "Cậu vừa nói cậu với tôi làm gì? Nói lại lần nữa."

Trâu Mông cúi đầu: "Không nói."

"Mông Mông."

Câu này của Hạ Vũ Châu khiến cả hai đều ngây ngẩn.

Trâu Mông không khỏi nhớ tới tiếng thở dốc trong điện thoại của anh tối ngày hôm đó, mặt không tự giác đỏ lên.

Hạ Vũ Châu cũng không ngờ rằng mình sẽ buột miệng thốt ra hai chữ này. Anh duỗi tay cầm lấy tay Trâu Mông, cùng cô mười ngón đan vào nhau.

Anh nghiêng người chậm rãi tới gần cô, gần đến nỗi cảm nhận được hơi thở của nhau.

"Mông Mông..." Giọng nói của Hạ Vũ Châu trầm thấp: "Anh muốn hôn em."

Trâu Mông thoáng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt anh, từ trong mắt anh có thể nhìn thấy hình dáng phản chiếu nho nhỏ của cô, Trâu Mông nhỏ giọng "ừm" một chút.

Được đến sự cho phép, Hạ Vũ Châu nhanh chóng dán môi mình lên môi cô, rồi lại tách ra rất nhanh.

Trâu Mông còn chưa kịp cảm nhận, môi anh còn ở bên cạnh môi cô, chỉ cần cô nghiêng đầu là có thể đυ.ng vào.

"Còn muốn hôn." Giọng nói của anh rất nhẹ, hơi thở khi nói chuyện đều phả lên mặt cô.

Sau đó lại nhẹ nhàng chạm vào một chút.

Môi cô quá mềm quá non, còn muốn ăn.

"Có thể...ăn không?"

"Hả?" Trâu Mông không hiểu lắm.



"Là như vậy."

Lần thứ ba Hạ Vũ Châu hôn lên môi cô, không còn là sự đυ.ng chạm nhẹ nhàng nữa, bốn cánh môi chạm vào nhau, anh thoáng dùng sức, khi thì ngậm lấy môi trên, khi thì nhẹ mυ"ŧ môi dưới, chậm rãi, anh vươn đầu lưỡi.

Trúc trắc lại không có kết cấu, đầu lưỡi liếʍ đến hàm răng của cô.

"Ưʍ..." Trâu Mông đẩy anh vào lúc anh có ý đồ cạy hàm răng cô ra.

"Ngoan..." Anh rời khỏi một chút, môi còn chưa hoàn toàn tách ra: "Há miệng."

Thừa dịp Trâu Mông chưa chú ý, Hạ Vũ Châu nhẹ cạy khớp hàm cô, mυ"ŧ lấy đầu lưỡi cô, tất cả dạy cho cô biết một câu.

Người cùi bắp mà còn thích chơi!

Va va đập đập mãi vẫn chẳng đâu vào đâu.

"Ưʍ..." Trâu Mông lại đẩy anh.

Bàn tay để trên ngực anh cũng bị anh nắm lấy, lòng bàn tay mềm mại, anh thoáng dùng sức xoa bóp.

Mãi cho tới khi Trâu Mông không thở nổi, Hạ Vũ Châu mới buông ra.

"Không thở được sao?"

Trâu Mông lườm anh, mặt đỏ kỳ cục, hô hấp còn chưa khôi phục bình thường.

"Mông Mông..." Anh để trán mình tựa vào trán cô: "Nụ hôn đầu tiên của anh dành cho em rồi."

"..." Mặt Trâu Mông vẫn đỏ ửng, nhẹ giọng nói: "Đừng nói nữa."

"Để chúc mừng nên hôn cái nữa." Nói xong anh lại nhào tới.

Nam sinh ở phương diện này thật sự có ưu thế bẩm sinh, cũng có khả năng Hạ Vũ Châu không thầy dạy cũng hiểu, dù sao đến lần thứ hai lần Trâu Mông vẫn còn rất ngây ngô, mà Hạ Vũ Châu hẳn là được liệt vào hàng trung đẳng.

Cuối cùng vẫn bởi vì Trâu Mông không thở nổi mà kết thúc.

"Mông Mông." Hạ Vũ Châu vén tóc ra sau tai giúp cô: "Em đáng yêu lắm."

Sau khi lớn lên, đây là lần đầu tiên cô nhận được đánh giá là mình "đáng yêu".

Trâu Mông quay đầu đi, mím môi: "Phải...phải đi học rồi."

Tóc cô vì bị cọ lên tường một hồi lên có chút rối, Hạ Vũ Châu vuốt lại giúp cô rồi nhẹ giọng nói: "Em ra ngoài chờ anh."

Đối diện với ánh mắt khó hiểu của cô, Hạ Vũ Châu cười nói: "Anh phải bình tĩnh một chút."