Chương 26: Một Ít Tâm Tư

"Cạch" còn chưa đi đến cửa phòng sách, đèn trần đã tắt ngóm.

"A." Phòng đột nhiên tối om, Hạ Vũ Châu đi trước dừng lại, Trâu Mông đυ.ng phải người anh, nhỏ giọng kêu lên.

Người này vừa cao vừa gầy, Trâu Mông cảm thấy mình như đυ.ng phải bộ xương vậy.

Chỉ có đèn trên hành lang còn sáng, trong phòng có chút tối tắm, Trâu Mông không biết anh đã đẩy mình đến bên tường lúc nào.

"Có đau không?" Tay anh đặt trên đỉnh đầu cô, ngón tay khẽ vuốt ve trán Trâu Mông.

"Không...không đau..." Giọng nói của Trâu Mông hơi run, lúc trước hai người cũng giữ tư thế như này, tối về cô liền nằm mơ, hôm nay hình như còn gần gũi hơn thì phải.

"Trâu Mông." Hạ Vũ Châu gọi tên cô, gọi xong lại lặng lẽ nuốt nước miếng, hỏi một câu mà cả ngày hôm nay anh vẫn luôn muốn hỏi: "Sao hôm nay lại ăn mặc đẹp vậy?"

Có lẽ sợ cô tìm được khe hở chạy trốn, Hạ Vũ Châu nắm lấy tay cô, kìm ở bên người.

"Trâu Mông." Hạ Vũ Châu không nhận được đáp án thì lại gọi tên cô: "Những tâm tư đó của tôi, cậu thông minh như vậy chắc hẳn đã biết đúng không?"

May mắn trong phòng không đủ sáng, bằng không dáng vẻ cô đỏ mặt sẽ bị anh nhìn thấy.

"Cậu...sao những tâm tư đó của cậu không đặt vào việc học?"

Nói xong, cô nghe thấy Hạ Vũ Châu bật cười, cùng với đó là hơi thở rơi trên mặt cô.

Thật sự...cách nhau gần quá.

"Vậy cậu có thể đổi tên thành...học tập không?" Hạ Vũ Châu dừng một lát rồi lại nói tiếp: "Cậu thích học như thế, hay để tôi đổi tên là học tập?"

"Đừng...đừng nói bậy."

Hạ Vũ Châu khẽ thở dài: "Lúc đó bảo không muốn đòi chút gì đó từ cậu, giờ lại thấy hối hận."

Trâu Mông ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của anh, nghe anh hỏi: "Trâu Mông, tôi có thể xin một chút gì đó từ cậu không?"

Một hồi lâu sau, tiếng "ừm" rất nhỏ mới bật ra, Trâu Mông khẩn trương nắm chặt lấy gấu váy.



Đồng thời, một nụ hôn dừng lại trên trán cô.

Chút gì đó này của anh so với tưởng tượng của cô thì có chút thiếu thiếu.

Trâu Mông đi rồi, cả người Hạ Vũ Châu phấn chấn lại cô đơn, cảm giác vui vẻ kéo tới nửa đêm, khó khăn đi vào giấc ngủ, nhưng ngủ rồi lại càng khiến anh "hưng phấn" hơn.

Trong mơ, Trâu Mông đi ra từ phòng vệ sinh, sau đó bị anh bế lên rồi đặt xuống giường.

Trên thực tế nút cài áσ ɭóŧ có hình gì anh còn chẳng biết, nhưng trong mơ lại ngựa quen đường cũ mà giải phóng cho bộ ngực mềm mại kia ra.

"Ưʍ..." Lúc Hạ Vũ Châu xoa ngực cô, nghe thấy cô nhẹ giọng rêи ɾỉ một cách yêu kiều.

"Mềm quá." Anh áp người xuống, đầu lưỡi liếʍ nhũ viên, đánh vòng qua lại dùng răng khẽ cắn.

Ngón tay chạm vào qυầи ɭóŧ của cô, một tay ướt dính, dễ như trở bàn tay tìm được nơi đó rồi cắm vào.

Trâu Mông bắt đầu rêи ɾỉ, giọng nói so với thường ngày cao mấy độ, âm cuối còn kéo dài: "Ưʍ...a~"

Tiểu huyệt mềm mụp không ngừng mấp máy để giữ lại ngón tay anh.

Hạ Vũ Chây nhanh chóng bỏ qua tiền diễn, cởϊ qυầи đỡ côn th*t sưng to nhét vào huyệt khẩu, lấp đầy bên trong cô.

Trâu Mông ưm a kêu to không ngừng, thanh âm vừa quyến rũ vừa sắc tình, không ngừng nói "nhanh lên, mạnh lên".

Hết tư thế này rồi tư thế kia, áo mưa cũng đổi mấy cái, hai người trong mộng như không biết mệt mỏi, anh cũng không ngừng thao cô, mãi đến khi cô khóc không thành tiếng, mềm như bông ghé vào trên giường.

Hạ Vũ Châu kéo eo cô, tư thế làm từ sau khiến anh lại càng vào sâu hơn, huyệt thịt vừa cao trào mẫn cảm vô cùng mà liên tục co rút, run rẩy đón nhận sự hung hăng của anh.

Sau khi thọc vào rút ra mấy chục lần, Hạ Vũ Châu bắn tinh.

Theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng thích, Hạ Vũ Châu mở mắt, trong không khí là mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm, nhưng lại không có mùi của Trâu Mông.

Anh thở dài nặng nề, nhắm mắt lại hoài niệm dáng vẻ da^ʍ mĩ của cô mỗi khi cô xoắn người cầu xin anh chơi mình mạnh hơn.

Chạy vào nhà tắm tắm nước lạnh, lúc nằm xuống giường đã hoàn toàn tỉnh ngủ, xuống dưới lầu đúng lúc thím Lưu đang chuẩn bị cơm hộp.



"Ba cái hộp màu hồng này là của Trâu tiểu thư."

"Sao lại nhiều thêm một cái?"

"Ăn cơm chung với cô ấy nhiều ngày rồi, cô ấy không thích ăn cá, thích ăn canh mà cậu cũng không biết?" Thím Lưu trêu trọc anh: "Thiếu gia, có phải mắt cậu chỉ dán ở trên người Trâu tiểu thư đúng không?"

Hạ Vũ Châu gãi đầu cười ngây ngô.

"Cơm chiều hay là để tôi bảo Tiểu Kha mang tới." Thím Lưu nghĩ: "Chứ mang đi từ sáng thì sợ cơm không được mới."

"Không cần đâu thím, bữa tối cháu đưa cô ấy tới nhà ăn của trường."

"Được." Thím Lưu nhớ tới cái gì đó, nhìn theo bóng dáng anh rồi nhắc nhở: "Nhớ kỹ đó, Trâu tiểu thư không thích ăn cá."

Hôm nay Trâu Mông cũng dậy rất sớm, sau khi vào thu bà cụ đã dọn khỏi phòng cô, hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, cô đi học sớm hơn bình thường.

"Trâu Mông, cùng ăn bữa sáng đi, ăn xong rồi thì để dượng đưa hai đứa đi học." Trâu Khiết gọi cô lại.

"Không cần đâu ạ." Hôm nay Trâu Nghị Viễn lên lớp 10, khác trường với cô nhưng lại tiện đường.

Trâu Mông thay giày liền đi, cửa còn chưa đóng lại đã nghe thấy bà cụ nói: "Ai bảo con tự mình đa tình, nó có chịu nhận lòng tốt của con sao?"

Lúc Trâu Mông đi đến cửa tiểu khu, Hạ Vũ Châu đã đứng bên cạnh xe, mỉm cười nhìn cô.

"Thất thần làm gì, lên xe đi, không đi bây giờ lát nữa lại tắc đường." Hạ Vũ Châu mở cửa xe cho cô.

Giữa hai người có một ít khoảng cách, tay Trâu Mông đặt bên cạnh đùi, Hạ Vũ Châu nhắm hai mắt, sau đó lén lút dịch tay về phía cô.

Lúc ngón tay định đυ.ng vào tay cô, Trâu Mông theo bản năng rụt lại, nhưng lập tức bị anh ngoắc lấy ngón tay.

So với lúc trước kéo tay cô hoặc là hôn trán, động tác này rõ ràng càng cẩn thận hơn, có lẽ là sau khi thẳng thắn bày tỏ tâm ý nên anh muốn dắt tay, Trâu Mông cảm thấy toàn bộ bàn tay đều tê dại, truyền từ đầu ngón tay tới tận trái tim.

Cô ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của anh, vội vàng cúi đầu xuống rồi mím môi.

Sau khi cúi đầu xuống, khoé miệng cong lên không làm cách nào hạ xuống được.