Chương 10

Nặng muốn chết!

Kim Nhật vừa mới khôi phục ý thức liền cảm giác như bị một quả núi nhỏ đè lên người, nặng tới mức cậu thở không nổi, cảm giác sắp bị đè chết tươi.

Kim Nhật muốn nhìn xem thử cái gì đang đè lên người mình, lập tức mở mắt ra thì sợ tới mức hét ầm lên, suýt chút nữa là lại ngất xỉu tiếp.

Má ơi! Ngao. . . . . . . Ngao Tây Tạng!

Thế mà cậu lại thấy một con Ngao Tây Tạng màu vàng kim to khoẻ như một con trâu đực, dũng mãnh như một con hổ, dữ tợn như một con sói, đang nằm trên người cậu.

Trời ơi! Sao lại có một con mãnh thú đáng sợ khủng khϊếp như Ngao Tây Tạng nằm đè lên người cậu thế này? Con Ngao Tây Tạng này tới từ đâu đây? Không phải là Ngao Tây Tạng đã tuyệt chủng mấy trăm năm trước rồi sao?

Điều này cũng không quan trọng, quan trọng là trong sách nói Ngao Tây Tạng cực kỳ hung dữ tàn bạo, có thể sẽ ăn thịt người, cậu phải nhanh chóng dào tẩu thôi!

May là Ngao Tây Tạng vẫn nhắm nghiền hai mắt, dường như đã mất đi ý thức, nếu không cậu có thể sẽ bị cắn chết và ăn tươi bất cứ lúc nào, hu hu. . . . . . . . .

Kim Nhật ngừng thở, thật cẩn thận mà dùng hết sức từ từ đẩy con Ngao Tây Tạng nặng như một quả núi nhỏ trên người ra, khi trên người đã được nhẹ nhõm thì cậu đã bị doạ sắp tè ra tới nơi rồi. Cậu sợ Ngao Tây Tạng sẽ tỉnh dậy bất kỳ lúc nào nên lập tức đứng lên muốn chạy trốn, nhưng lúc này cậu mới để ý mình đang ở trong phòng tắm, nhớ tới tất cả mọi chuyện đã xảy ra trước đó.

Bởi vì cậu vừa tỉnh dậy liền bị dạo sợ tới mất bình tĩnh khi nhìn thấy Ngao Tây Tạng, thế mà lại quên mất chuyện xảy ra trước lúc ngất xỉu. Cậu nhớ mình bị một người đàn ông xa lạ nhìn thấy hết sạch, còn bị hắn ta cướp đi nụ hôn đầu tiên, cũng bị ăn rất nhiều đầu hủ, hơn nữa lại không cẩn thận hôn vào biểu tượng đàn ông của đối phương, lập tức xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng, xấu hổ vô cùng nhưng lửa giận cũng đầy một bụng.

Cậu tìm người đàn ông kia xung quanh, muốn tìm đối phương tính sổ, nhưng trong phòng tắm chỉ có cậu và Ngao Tây Tạng. Thấy Ngao Tây Tạng vẫn chưa mở mắt ra, lúng túng vô cùng, lý trí đã mất đi của cậu nhanh chóng trở lại, nhớ tới chuyện Ngao Tây Tạng có thể sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào, chuyện quan trọng bây giờ phải là nhanh chóng chạy khỏi chỗ chết đã.

Kim Nhật vội vàng thoát thân, ngay cả qυầи ɭóŧ và nịt ngực cũng không kịp mặc, chỉ mặc tạm cái áo phông và quần, dùng tốc độ nhanh nhất trốn ra khỏi phòng tắm, chạy về phía cửa, muốn lập tức đi nói cho nhân viên khách sạn rằng trong phòng tắm không hiểu vì sao lại có một con Ngao Tây Tạng, nhờ bọn họ nhanh chóng tới bắt nó đi.

Thấy trong phòng cũng không có bóng dáng của người đàn ông, Kim Nhật nghi hoặc nhăn lại cặp mày tinh mỹ xinh đẹp. Vậy tên sắc lang chết tiệt, con ma dâʍ ɖu͙© kia chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ trốn mất rồi sao?

Nhất định là vậy! Đối phương rất có thể là ăn trộm vào chôm đồ, sợ cậu tỉnh dậy sẽ báo cảnh sát tới bắt hắn nên đã trốn đi trước khi cậu tỉnh lại rồi. Nhưng sao Ngao Tây Tạng lại xuất hiện trong phòng tắm? Chẳng lẽ là của hắn ta mang tới? Nhất định là không phải, nếu là hắn ta mang tới thì đã bỏ trốn theo hắn ta rồi!

Cậu trai nhanh chóng chạy tới cửa, cậu lập tức mở cửa ra, không ngờ lại thấy một người đàn ông trung liên mặc đồng phục khách sạn đứng ở bên ngoài.

Người đàn ông trung niên lập tức bị dung mạo xinh đẹp đến cực điểm và dáng người nóng bóng khêu gợi của Kim Nhật câu mất hồn, sau khi lấy lại tinh thần có hơi xấu hổ cười cười với Kim Nhật, lập tức cung kính hành lễ nói: "Xin chào quý khách! Tôi là nhân viên của khách sạn này, chúng tôi vừa phát hiện biển số phòng của quý khách bị rơi mất một phần, không còn là 1018 nữa mà biến thành 1016, chúng tôi sợ khách của phòng 1016 sẽ đi nhầm và phòng của quý khách, cho nên tôi đã nhanh chóng tới đây để đổi cho ngài một cái cái biển số phòng mới."

"Cái gì?!" Kim Nhật kinh ngạc hét lên, nhanh chóng nhìn lại biển số trên cửa phòng, phát hiện số phòng vừa được thay mới là 1018, nhất thời choáng váng. Đây là phòng 1018, vậy là cậu vào nhầm phòng sao?!

Đột nhiên, một người phụ nữ trẻ tuổi hình như là nhân viên vệ sinh của khách sạn đang rất kinh hoảng, lo lắng chạy tới, vẻ mặt áy náy giải thích với Kim Nhật: "Rất xin lỗi thưa quý khách! Vừa nãy tôi mới nhớ là lúc trước quét dọn phòng của ngài đã sơ ý quên không khoá cửa, mong ngài thứ lỗi! Tôi sợ sẽ có người thấy cửa của ngài không khoá mà lẻn vào trộm đồ, xin ngài nhanh chóng kiểm tra lại đồ của ngài một chút xem liệu có mất cái gì hay không!"

Cô ấy và người đàn ông trung niên đều nghĩ Kim Nhật là khách của phòng 1018, hoàn toàn không biết khách của phòng 1018 là một người khác, Kim Nhật là người vào nhầm phòng.

Đôi mày của Kim Nhật nhíu càng chặt hơn, hoá ra nhân viên vệ sinh dọn dẹp phồng mà quên không khoá cửa, bảo sao cậu nhớ rõ mình đã khoá cửa kỹ rồi mà lúc về cửa lại không khoá, gió thổi một cái liền mở ra để mình có thể đi vào.

Nếu cậu vào nhầm phòng vậy thì tên sắc lang chết tiệt, con ma dâʍ ɖu͙© kia có thể không phải là tên trộm, mà có khi lại là khách cảu căn phòng này cũng nên?

Trong thoáng chốc, Kim Nhật nghe thấy tiếng động kỳ lạ phát ra từ trong phòng tắm đằng sau, cậu lập tức nhớ tới con Ngao Tây Tạng.

"Ở trong cái phòng tắm này có Ngao. . . . . . . ."

"Tôi không mất cái gì cả, mấy người đi đi."

Kim Nhật muốn nói cho hai nhân viên khách sạn trước mặt là trong phòng có Ngao Tây Tạng, để bọn họ nhanh chóng gọi nhiều bảo vệ tới bắt Ngao Tây Tạng, nhưng vừa mới mở miệng thì phía sau lại vang lên một giọng nói siêu mê người cực kỳ trầm và tràn đầy từ tính cắt ngang lời của cậu.

Giọng nam quen thuộc nhớ thương truyền vào trong tai, Kim Nhật nhất thời giật mình, lập tức khϊếp sợ vô vùng quay đầu lại. . . . . . . .

Thấy người đàn ông trẻ tuổi cao lớn oai phong như một vị thần, cực kỳ khôi ngô tuấn tú, còn có đôi đồng tử kim ngân kỳ lạ và cực kỳ xinh đẹp, có thể khiến người ta bị mê hoặc tới mức thần hồn điên đảo.

Trời ơi! Không phải là cậu đang nằm mơ đấy chứ! Bạch mã hoàng tử ngày nhớ đêm mong, tìm kiếm suốt mấy ngày trời lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu!

Có thể nhìn thấy bạch mã hoàng tử đúng là quá tốt! Nhưng mà. . . . . . . Sao bạch mã hoàng tử lại xuất hiện ở phía sau cậu? Rõ ràng trong phòng không có ai. . . . . . .+

Kim Nhật còn chưa nghĩ xong đã bị người đàn ông trẻ tuổi kéo vào trong phòng, còn đóng chặt cửa lại.