Chương 7: Cơ bắp to kiến đối phương sợ hãi

“Cho hỏi anh là ...?" Giáo viên nâng kính lên nhìn người đàn ông mà mình chưa từng gặp bao giờ.

Cánh tay rắn chắc và khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông khiến giáo viên cũng hoảng sợ, sau đó thái độ của cô ta cũng trở nên dịu dàng: "Cho hỏi anh là người nhà của Tư Nghiên?"

Tùng Hướng Dương nhướng mày, trước đây anh cũng từng tiếp xúc với giáo sư. Tự nhiên biết cách đối phó với những câu hỏi như vậy.

Anh không trả lời trực tiếp câu hỏi của giáo viên, mà hỏi, "Hôm nay, Tư Nghiên không học 3-4 tiết, cô có biết không?”

Chỉ sau đó, đôi mắt của giáo viên mới chuyển sang Tư Nghiên.

Tư Nghiên sợ hãi đến mức co người tại chỗ, cô sợ nhất người giáo viên nay, mặc dù cô ta thường tỏ ra tốt bụng nhưng lại luôn tỏ ra hung dữ với mình.

"Tôi biết đây cũng là thất trách của tôi, để cho học sinh trốn học là không đúng."

Đôi mắt dưới chiếc mắt kính lạnh lùng và tàn nhẫn.

"Cô bé không cố ý bỏ tiết mà bị nhốt trong phòng dụng cụ ở tầng dưới."

“Xin lỗi, chuyện này không thể nào.” Cô giáo có vẻ thẹn quá thành giận: “Trường chúng tôi không thể xảy ra chuyện như vậy!”

Cô ta bèn đứng trước mặt Tư Nghiên rồi đưa ánh mắt sắc bén: “Khương Tư Nghiên, nói cho tôi biết, có phải em cố ý bỏ tiết học rồi vu oan cho bạn mình không?"

Tư Nghiên giấu cơ thể sau tấm lưng dày rộng của người đàn ông, thậm chí không dám nhìn giáo viên.

Cô giáo thấy vậy bèn hài lòng nở nụ cười: "Trẻ con tuổi này chỉ thích nói dối, anh không cần quan tâm đâu."

Cô ta lại ngồi trở lại: "Mà này, rốt cuộc anh là người nhà của cô bé? Chúng tôi cần phải báo cáo với giáo vụ.”

Tư Nghiên chỉ cảm thấy xấu hổ mà cúi đầu, môi trắng bệch, bàn tay nhỏ bé nắm vạt áo của anh: "Em không sao, chúng ta về nhà đi."

Cô giáo liếc nhìn: "Vốn dĩ trốn học nên bị phạt, nhưng thấy thái độ em biết lỗi, cô sẽ không phạt đứng, ngày mai chép bài ba lần rồi mang đến đây."

Tùng Hướng Dương vốn định bình tĩnh lại, nhưng nghe được lời này, rốt cuộc nhịn không được: "Học sinh bị thương trong trường có cần giáo viên chịu trách nhiệm không?”

Tùng Hướng Dương đưa tay ôm Tư Nghiên và tay kia đặt cổ chân trước mặt giáo viên làm Tư Nghiên thốt lên.

"Cô bé bị giam trong phòng dụng cụ và bị thương. Đây là sự thật. Tôi có cần phải báo cáo với Bộ giáo dục để điều tra về sự an toàn của học sinh trong trường cô không?”

Cô ta bèn đứng dậy đáp: “Có phải anh muốn điều tra không?” Cô ta đã ở đây ba năm rồi, sau này sẽ được thăng tiến.

"Tư Nghiên bị thương ở đây, còn bị uất ức, không thể lấy lại công đạo mà bị phạt, cô còn quan tâm chuyện điều tra sao?”

Tùng Hướng Dương nhướng mày, đôi mắt lạnh lùng cùng cơ bắp căng phồng kia thật đáng sợ.

"Vậy thì ... Anh muốn thế nào?"

Tùng Hướng Dương liếc mắt nhìn Tư Nghiên: "Ai nhốt cô bé vào, không nên bị phạt sao?”

Cô giáo mấp máy môi, đành nghiến răng: "Được rồi, phạt đúng không?"

Cô ta mở ngăn kéo, chiếc roi tre khiến tất cả học sinh sợ hãi được đặt ở đó, chỉ cần nhìn thấy thì đã khiến toàn thân Tư Nghiên run lên và bắp chân trở nên nhũn ra.

Lúc này, các học sinh còn đang ghé trên bàn nghỉ ngơi, chỉ thấy cô giáo của mình nổi giận đùng đùng xông tới: "Trần Hiểu Đình, đứng lên."

Một cô gái với chiếc kẹp tóc hình bông hoa nhỏ chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt vẫn còn đang bối rối.

Cô giáo bước đến trước mặt cô ta: "Có phải em nhốt Tư Nghiên vào không?"

Trần Hiểu Đình chớp mắt mấy cái, còn lắc đầu theo bản năng.

"Còn dám nói dối! Đưa tay ra!"