Chương 6: Chầm chậm thích anh!

Hẹn đánh nhau…bạn gái…

Hạ Hi nghe được những lời này nhịn không được nhíu mày.

Cái người Cố Nghiêu này giống như là một thiếu niên bất lương vậy.

Tưởng tượng đến cảnh Cố Nghiêu đầu nhuộm năm sáu màu tóc khác nhau, mặc bộ đồ bó sát bằng da móc đầy xây xích bạc, cười tà mị một tiếng khoe ra hình xăm trái là Thanh Long phải là Bạch Hổ…

Quả thật là không dám nhìn thẳng mà…

---

Hạ Hi mang gặp sách để ở chỗ bảo vệ, sau đó về nhà tùy tiện gọi một phần thức ăn bên ngoài, bắt đầu làm bài tập.

Bài tập ở Thất trung không quá khó, nhưng mà số lượng rất nhiều, Hạ Hi viết có chút không kiên nhẫn, trực tiếp chỉ viết lên công thức cùng đáp án lên, còn về phần chép bài trực tiếp bị cô bỏ qua.

Cô vẫn nhớ trước kia có một giáo viên có nói [ Chép lại nhiều lần, không bằng ghi nhớ trong đầu].

Bỏ ra khoảng hai giờ hoàn thành tất cả bài tập, Hạ Hi dựa theo tiến độ học tập của bản thân bắt đầu tự đọc sách học.

Mười một giờ, cô lấy ra một tờ giấy nháp, bắt đầu viết ra những kiến thức trọng điểm hôm nay đã học sau đó vẽ ra bản đồ tư duy.

11:30, Hạ Hi học lại từ đơn mà buổi sáng đã học sau đó đi rửa mặt, truy cập vào mục video ngắn trên Weibo xem một lúc liền ngủ thϊếp đi.

---

Hôm sau

Hạ Hi uyển chuyển từ chối ý tốt đưa cô đi học của dì Tiểu Dương, tự mình ngồi xe buýt đi đến trường, đem bài tập nộp cho các đại biểu môn học.

Cố Nghiêu gần đến lúc vào học mới đến lớp, hai tay trống rỗng. tiết đầu tiên là của thầy giáo môn ngữ văn.

‘Các em mau mở sách giáo khoa ra, lật đến trang 79…Cố Nghiêu , sách của em đâu?’

Cố Nghiêu mặt không đổi sắc

‘Thầy à, nói ra thì sợ thầy không tin nhưng đêm qua khu nhà em có trộm’

‘Cho nên? Sách của em bị trộm mất?’

‘Thầy à, thầy đúng là tiên tài suy luận, quá giỏi, em chỉ nói ra một manh mối mà thầy đã suy luận ra kết quả rồi.’

Thầy giáo ngữ văn hướng lên trên trợn mắt trắng: ‘Hạ Hi, tiểu khu em tối qua có trộm sao?’

Hạ Hi đột nhiên bị điểm danh lộ ra bộ dạng ngơ ngác: ‘Hình như là không có…’

Cố Nghiêu…

Thầy giáo môn ngữ văn: ‘Đừng nói cái gì nữa, tất cả các bài thơ bài văn trong sách chép lại mười lần’.

Sau khi tan học Hạ Hi đang muốn đi lấy nước liền bị một đôi chân dài cản đường.

‘Này, bé chân ngắn, cậu làm sao không tự giác một chút, mang cắp sách của tôi trở về?’

Ngữ điệu cậu từ tốn nhưng thân hình cậu cao hơn so với Hạ Hi rất nhiều, cậu từ trên cao xuống nhìn cô mang theo cảm giác uy hϊếp.

Hạ Hi trợn mắt há hốc mồm, ngoài 4 tệ lần trước ra, còn có người không biết liên sỉ như thế sao?

‘Rõ ràng là chính mình không cầm, còn đi trách người khác…’ Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

Cố Nghiêu: ‘Cậu nói cái gì?’

Trong đầu liền hiện ra bộ dáng trái Thanh long phải Bạch Hổ của cậu, mạch não Hạ Hi bắt đầu nhảy vọt liền thốt ra.

‘Cái kia…cậu có trái có Thanh Long phải có Bạch Hổ không? Còn có còn có, trên lưng có Huyền Vũ, trước ngực có một cái đầu rồng…’

Cố Nghiêu:…….

Cái vị ngồi bàn trước của cậu này, thần kinh có phải có vấn đề không?