Chương 8: Cái Gì? Cô Có Một Đứa Con Gái?!

Nhưng bây giờ cô còn có việc quan trọng cần hoàn thành…

Cậu chủ ăn chơi trác táng nhà họ Trần kia tới còn sớm hơn cô, lúc Kỷ Vi Điềm đi vào thì anh ta đã ở đó rồi.

“Trần… Húc?”

Trần Húc thấy cô xuất hiện, vội vàng đứng dậy muốn kéo ghế ra cho cô, chỉ là vết thương trên chân anh ta còn chưa khỏi hẳn, hành động đáng lẽ rất galant lại làm anh ta trông có hơi buồn cười.

“Cô là cô cả nhà họ Kỷ đúng không? Làm cô chê cười rồi, chân tôi… thời gian trước không cẩn thận té bị thương.”

“…” Nhìn thấu không nói toạc, Kỷ Vi Điềm coi như là anh ta té bị thương vậy.

“Cô Kỷ, mặt cô… ý tôi là, sao cô lại đeo khẩu trang?” Trần Húc là kẻ háo sắc, đã bị người ta đánh gãy chân rồi mà còn chỉ quan tâm người trước mắt có phải mỹ nữ hay không.

“Khụ khụ!” Kỷ Vi Điềm ho nhẹ hai tiếng, giọng nói hơi khàn khàn: “Xin lỗi, hai ngày trước tôi bị cảm, trước khi ra ngoài, dì Mị bảo tôi đeo khẩu trang vào kẻo lây bệnh cho người khác.”

Cô nói rồi kéo khẩu trang xuống một chút, lộ ra hơn một nửa khuôn mặt.

Cho dù chỉ là nửa mặt, nhưng từ hình dáng cũng có thể nhìn ra đây là một đại mỹ nhân.

Trần Húc tức khắc mặt mày hớn hở: “Không sao, cô thích ăn cái gì, chúng ta gọi món ăn trước đã.”

Hai người khách khí gọi đồ ăn, Trần Húc đã hơi không nhịn được muốn nắm tay Kỷ Vi Điềm: “Hai nhà Trần-Kỷ gia chúng ta đã có quan hệ tốt đẹp trong mấy thế hệ rồi, cô yên tâm, sau này chắc chắn tôi sẽ đối xử tốt với cô.”

Kỷ Vi Điềm không dấu vết tránh đi sự đυ.ng chạm của anh ta, ra vẻ nũng nịu nhìn xuống: “Cậu Húc, anh thật tốt, trước khi ra ngoài dì Mị vẫn luôn khen anh, tôi còn không tin… Nhưng bây giờ thì tôi tin rồi.”

“Ha ha ha, là bác gái khách khí thôi, nhưng thực sự thì tôi cũng rất xuất sắc đó.” Trần Húc được mỹ nữ khen một câu thì chính mình đã bắt đầu lâng lâng rồi.

Kỷ Vi Điềm chờ chính là lúc này!

Cô nhút nhát sợ sệt nhìn anh ta một cái, vẻ mặt cảm ơn chủ động nắm tay anh ta: “Lúc trước dì Mị nói với tôi, anh sẽ không ghét bỏ tôi đã từng sinh con, sẽ đối xử với con gái tôi như con ruột, tôi còn tưởng là dì ấy gạt tôi…”

“Cái gì? Cô có một đứa con gái?!” Biểu tình của Trần Húc nháy mắt thay đổi, giọng nói đều trở nên sắc nhọn.

Anh ta theo bản năng muốn rút lại tay mình, Kỷ Vi Điềm lại nắm chặt không buông, trong lúc giãy giụa, khẩu trang của cô lại bị kéo xuống một chút nữa, lộ ra hơn một nửa khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần.

Trần Húc nhìn đến quên cả việc hất tay cô ra, anh ta bị vẻ đẹp đáng kinh ngạc của cô hút hồn đến mức nhìn chằm chằm vào mặt cô mà nuốt nước miếng.

Đại mỹ nhân như vậy, cho dù từng sinh con thì cũng đáng ngủ một lần.

Chỉ là xem mắt thôi mà, ai nói nhất định phải kết hôn cơ chứ?

Ánh mắt của Trần Húc trở nên háo sắc, nhịn xuống sự tức giận ngồi xuống một là nữa, Kỷ Vi Điềm vẫn đang giải thích: “Đều là mệnh của tôi không tốt,nơi tôi sống từ nhỏ… Bỏ đi, anh không tưởng tượng ra đâu, nếu không phải được nhà họ Kỷ tìm được đón về, bây giờ có lẽ tôi đã…”

Cô nói đứt quãng, nhưng tin tức để lộ ra lại khiến người ta phải suy nghĩ.

Trần Húc là playboy, nhưng playboy cũng là có yêu cầu.

Nhà họ Kỷ dám dùng một con đàn bà phong trần đến giả mạo cành vàng lá ngọc lừa anh ta, chuyện này chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua!

Chờ anh ta ngủ mỹ nhân này rồi thì sẽ đi tính sổ với nhà họ Kỷ, nhân cơ hội giải trừ hôn ước luôn…

Trần Húc tính toán trong lòng, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn đến khẩu trang trên mặt Kỷ Vi Điềm, phát hiện khóe miệng cô hình như có thứ gì, lại kết hợp với phản ứng lúc trước của cô, anh ta đột nhiên nhận ra gì đó nên bỗng dưng duỗi tay kéo khẩu trang trên mặt cô xuống!

Nguồn: Webtruyen.com

Editor: Vô Nhan Sắc