Chương 7: Thật-Chủ Nhân Gia Đình-Công Chúa Nhỏ

Kỷ Vi Điềm nhìn thoáng qua Kỷ Khai Tuệ đang đắc ý, đôi mắt hơi khép lại, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng lạnh lẽo.

“Nếu Trần Húc tốt thế thì sao cô không đi?”

Kỷ Khai Tuệ đang định cãi cọ với Kỷ Vi Điềm thì đã bị Tô Tố Mị dùng một ánh mắt ngăn lại.

“Vi Điềm à, đêm nay con nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đừng làm ba con phảithất vọng.” Tô Tố Mị nói xong thì kéo Kỷ Khai Tuệ đi.

Kỷ Vi Điềm đang bực mình thì di động đột nhiên vang lên.

“Cô Kỷ, máy bay hạ cánh lúc 5 giờ chiều, đi taxi mất một giờ, cô hẳn phải về đến nhà lúc 6 giờ, vì sao bây giờ đã 9 giờ 15 mà cô còn chưa về tới nhà, hơn nữa đến một cuộc điện thoại báo bình an đều không gọi cho tôi?”

Nghe tiếng nói non nớt lại ra vẻ già dặn ở đầu bên kia di động, Kỷ Vi Điềm rốt cuộc cũng nhớ ra mình đã quên cái gì: “Bảo bối, mẹ sai rồi!”

Công chúa nhỏ thở dài một hơi: “Xem đi, không có con ở bên cạnh thì mẹ thậm chí còn chẳng thể chăm sóc tốt cho bản thân mình nữa.”

Kỷ Vi Điềm chột dạ lừa gạt: “Mommy lâm thời có chút việc nên mới chậm trễ mà, tiểu bảo bối con ngoan ngoãn, đêm nay ngủ với bà ngoại trước được không? Ngày mai mẹ nhất định sẽ mau chóng trở về với con.”

“Mommy, năm nay con bốn tuổi rồi!” Công chúa nhỏ nghiêm túc nhấn mạnh, có vẻ rất bất mãn với cách xưng hô ‘tiểu bảo bối’ này.

Kỷ Vi Điềm thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dáng cô bé vươn bốn ngón tay với di động, cái miệng nhỏ chu lên, nhấn mạnh việc chính mình đã bốn tuổi.

Trong khoảng thời gian ra nước ngoài này, Kỷ Vi Điềm nhớ con gái mình đến sắp phát điên rồi, tuy bây giờ cô hận không thể lập tức bay trở về, ôm lấy cơ thể bé nhỏ mềm mại của con gái mình, xiết chặt vào trong lòng ngực, đáng tiếc… Cô chỉ có thể không ngừng “chụt chụt chụt” với di động để giải nỗi khổ tương tư.

Ở đầu kia điện thoại, Kỷ Tinh Dao còn đang dặn dò như bà cụ non: “Con không ở bên cạnh mẹ, mẹ phải ăn cơm đúng giờ, không được thức đêm, ngủ không được đá chăn…”

Kỷ Vi Điềm đã quen với việc con gái dặn dò như vậy từ lâu, gật đầu như gà con mổ thóc, thân phận hai người nháy mắt xoay ngược lại, giống như cô mới là một đứa trẻ không hiểu chuyện vậy.

Cúp điện thoại, Kỷ Vi Điềm cảm thấy thật chua xót.

Xem ra ngày mai cô phải xử lí cuộc hẹn xem mắt do Kỷ Mặc Phong bày ra thật nhanh để có thể về nhà đoàn tụ với con gái sớm một chút.

Kỷ Vi Điềm ở nhà họ Kỷ một ngày, buổi sáng ngày hôm sau, quản gia đúng giờ xuất hiện gọi cô rời giường.

Cô mở to đôi mắt đang díu cả lại vì buồn ngủ, gãi gãi đầu, nhịn không được ngáp một cái, ngày hôm qua cô vội vàng trả lời một cái mail rất quan trọng, trời sắp sáng mới đi ngủ, đột nhiên bị đánh thức nên cả người đều đờ ra.

“Cô cả, tổng giám đốc Kỷ dặn dò, nhà họ Trần là danh gia vọng tộc, phép tắc rất nhiều, ngày thường cô lười nhác quen rồi nên ngài ấy muốn cô đến nhà hàng sớm một chút, tạo ra ấn tượng tốt đẹp.” Quản gia nghiêm trang nhắc nhở.

“…” Kỷ Vi Điềm rốt cuộc cũng nhớ ra, hôm nay cô còn có một cuộc gặp xem mắt.

Đôi mắt cô sáng ngời, rời giường trang điểm.

Lần đầu tiên trong cuộc đời cô nghiêm túc trang điểm, thay đổi quần áo, vừa ra đến cửa còn dùng khẩu trang che mặt, đi theo phía sau tài xế.

Cô tránh đi mọi người, lặng lẽ ra cửa.

Vừa đến nhà hàng cao cấp mà hai bên đã hẹn trước, Kỷ Vi Điềm thấy một thân hình tôn quý cao lớn vào nhà hàng ngay trước cô một bước.

Tần Nam Ngự?

Cô hoa mắt hay sao thế này? Sao lại gặp được ngôi sao chổi kia ở chỗ này cơ chứ? Thật là oan gia ngõ hẹp mà!

Nguồn: Webtruyen.com

Editor: Vô Nhan Sắc