Cái bóng nhỏ lắc lư rồi lộ ra một cái chân nho nhỏ.
Kỷ Vi Điềm ngẩn ra.
Sao lại là một đứa trẻ thế này? Vẫn là một cậu nhóc đáng yêu chỉ khoảng ba, bốn.
Cậu nhóc mặc bộ vest nhỏ màu đen rất nghiêm trang, buộc một cái nơ nhỏ, ngũ quan tinh xảo đến mức không giống người thật.
Cậu nhóc chần chừ đi đến trước mặt Kỷ Vi Điềm rồi ngẩng khuôn mặt nhỏ lên.
Mắt to đen như mực, vừa ngây thơ vừa nhút nhát nhìn cô, mắt to chớp chớp, môi mím chặt có vẻ rất khẩn trương: “Cháu… Cháu… Cháu không phải là người xấu.”
Kỷ Vi Điềm đỡ trán.
Vừa rồi cô hung dữ quá nên mới dọa sợ cậu nhóc này đúng không?
Vẻ ngoài cậu nhóc giống như tiên đồng thế này mà còn thành thành thật thật nói với cô mình không phải người xấu, Kỷ Vi Điềm cảm thấy chính mình mới giống mụ phù thủy ác độc trong chuyện cổ tích ấy, trái tim cô đã mềm nhũn ra rồi.
Kỷ Vi Điềm đặt vali hành lý xuống, chủ động ngồi xổm trước mặt cậu nhóc vẻ mặt vô tội: “Bé ngoan, sao cháu lại ở đây một mình thế? Ba mẹ cháu đâu?”
Cậu nhóc trề miệng, đôi mắt to chỉ phút chốc nháy mắt đã tràn ngập hơi nước: “Cháu… Cháu không thấy ba đâu…”
Kỷ Vi Điềm vội vàng an ủi cậu nhóc: “Đừng sợ đừng sợ, cô đi tìm ba cho cháu được không?”
Đột nhiên cậu nhóc ngừng chảy nước mắt, thật cẩn thận hỏi cô: “Thật ạ?”
Kỷ Vi Điềm ngượng ngùng sờ đầu: “Cái này, vừa rồi cô hiểu lầm cháu cho nên mới hung dữ như vậy! Cháu đừng sợ, đúng rồi, cháu tên là gì?”
“Tần Mặc Duệ ạ.”
“Vậy cháu lạc ba là ở chỗ nào?” Kỷ Vi Điềm cẩn thận hỏi.
“……” Cậu nhóc có vẻ rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bất lực ngửa đầu nhìn Kỷ Vi Điềm.
Kỷ Vi Điềm thật sự không chịu nổi ánh mắt đáng thương vô cùng này của cậu nhóc, lập tức cũng không để ý có phải mình vẫn đang bị người ta đuổi bắt hay không, cô vỗ bộ ngực căng tràn tỏ vẻ: “Cô sẽ tìm giúp cháu! Chắc chắn sẽ đưa cháu về bên cạnh ba một cách an toàn!”
Ánh mắt cậu nhóc sáng lên ngay lập tức, thân mình lắc lư hai cái, chần chừ nắm tay Kỷ Vi Điềm, bộ dáng vẫn còn hơi ngượng ngùng.
Cảm giác được người khác tin cậy khiến lòng tự tin của Kỷ Vi Điềm bùng nổ
Cô chủ động nắm tay cậu nhóc: “Đi thôi! Cô dắt cháu đi tìm!”
Kỷ Vi Điềm vừa định dắt cậu nhóc trở về thì bỗng nhiên cậu nhóc ôm bụng: “Cô ơi, cháu đói bụng…”
Kỷ Vi Điềm ngẩn ra, cô nhìn cửa hàng thức ăn nhanh không xa phía trước rồi lại quay đầu nhìn xem đường mình đi lúc tới.
Tuy dắt trẻ con đi ăn thức ăn nhanh không được tốt cho sức khỏe cho lắm, nhưng nơi này cũng không có lựa chọn nào tốt hơn cả!
Hơn nữa nếu người nhà cậu nhóc lên radio tìm người thì ở cửa hàng thức ăn nhanh cũng có thể nghe được rõ ràng hơn, đưa cậu nhóc trở về cũng nhanh hơn.
Nghĩ rồi Kỷ Vi Điềm dắt cậu nhóc vào cửa hàng thức ăn nhanh.
“Cháu muốn ăn gì nào? Cô mời!” Kỷ Vi Điềm chỉ vào một loạt hamburger, cánh gà trên menu, hào phóng vỗ lên ví tiền của mình.
Hai mắt cậu nhóc tỏa ánh sáng nhìn những thứ “thức ăn rác rưởi” bị người nào đó khinh bỉ ghét bỏ, khóe miệng suýt nữa chảy nước miếng.
Cậu bé nuốt nuốt nước miếng, hưng phấn chỉ loạn lên: “Cái kia, cái kia… Cả cái kia nữa!”
Kỷ Vi Điềm nhìn theo ánh mắt cậu nhóc mà kinh ngạc với sức ăn của một đứa trẻ.
Nhưng nói cũng đã nói rồi, không mời thì cũng keo kiệt quá!
Chỉ tiếc… Kỷ Vi Điềm nhanh nhẹn gọi món rồi mới đột nhiên phát hiện… Ví tiền của cô, trống rỗng!
Dưới ánh mắt không kiên nhẫn của người phục vụ đang chờ ghi món, Kỷ Vi Điềm và cậu nhóc ngơ ngác nhìn nhau.
Nguồn: Webtruyen.com
Editor: Vô Nhan Sắc