Chương 18: Bạn Sinh Viên Này, Tư Tưởng Của Bạn Rất Nguy Hiểm Nha!

Tần Nam Ngự: “???”

Kỷ Vi Điềm: “???”

Tần Nam Ngự: “!!!”

Kỷ Vi Điềm: “!!!”

Tần Nam Ngự: “Nói tiếng người!”

Kỷ Vi Điềm thở dài một hơi: “Vừa rồi chính anh nói không muốn nghe thấy tôi nói một chữ nào cả mà.”

Tần Nam Ngự: “……”

Anh lại bị nghẹn họng một lần nữa.

Huyệt Thái Dương của anh đập thình thịch, trong lòng có một giọng nói bảo, cách xa cô gái này ra một chút, kéo dài tuổi thọ.

Kỷ Vi Điềm rốt cuộc cũng nhận ra, anh không biết cô đang mắng anh mà hình như là lạc đường, cô vội vàng đi đến phía trước: “Thư viện đã thay đổi vị trí rồi, từ nơi này đi qua khu dạy học trung tâm phía trước, lại đi về phía trước một lúc là đến.”

Đã gần tới gần thời gian đi học nên trên đường Kỷ Vi Điềm dẫn Tần Nam Ngự tới thư viện đã gặp được rất nhiều sinh viên.

Đại học Giang Thành là đại học chuyên về công trình thông tin điện tử, ở trong lòng đại đa số sinh viên, tổng giám đốc của tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Tần thị - Tần Nam Ngự không chỉ là đàn anh khóa trên xuất sắc mà còn là một người giống như thần kinh vậy.

Có người nhận ra Tần Nam Ngự, lập tức ôm sách vở tiến lên xin chữ kí.

Người đầu tiên kéo người thứ hai, sau đó là thứ ba thứ tư thứ năm…

Vào lúc Kỷ Vi Điềm hoàn toàn không kịp phản ứng chung quanh họ đã vây quanh một đoàn người khổng lồ, ai cũng muốn chen vào trước mặt Tần Nam Ngự, chen không vào thì đứng luôn ở bên ngoài mà kêu gọi.

“Cậu Ngự, nam thần của em, anh đẹp trai quá nha!”

“Em mua tất cả các tạp chí tài chính kinh tế phỏng vấn anh đấy, anh chính là thần tượng của em, về sau em cũng muốn trở thành người giống như anh!”

“Em cũng ở khoa tin tức, ảnh chụp trên đầu giường em, một tấm là vị thần cổ phiếu Buffett, một tấm khác chính là anh!”

“……”

Người càng ngày càng nhiều, đến Kỷ Vi Điềm cũng suýt chút nữa bị chen ra bên ngoài, cô tóm cánh tay Tần Nam Ngự, dẫn anh phá vây, làm hết phận sự giữ trách nhiệm của vệ sĩ: “Mọi người tránh ra một chút, buổi giao lưu của tổng giám đốc Tần còn chưa bắt đầu, nếu mọi người muốn hỏi gì thì chờ tới buổi giao lưu rồi hỏi…”

Lời nói của Kỷ Vi Điềm bị làm lơ.

Cô giống như người đại diện mang theo nghệ sĩ lên sân khấu rồi bị fans tập thể làm lơ.

Nhưng cô còn thảm hơn người đại diện, ngôi sao nổi tiếng nào ra ngoài mà không che chắn kĩ càng, hoặc là mang theo vài vệ sĩ cường tráng cơ chứ?

“Anh ra ngoài mà không có khí thế của tổng giám đốc, mang vài vệ sĩ theo à?” Kỷ Vi Điềm vất vả lắm mới chen đến được trước mặt Tần Nam Ngự, vừa mở đường cho anh vừa nghiến răng nghiến lợi nói.

Tần Nam Ngự trào phúng liếc cô một cái: “Mang vệ sĩ tới trường học, cô nghĩ mấy đứa nhỏ trong trường học này đều dễ đốt dễ nổ như cô à?”

Kỷ Vi Điềm: “……”

Kỷ Vi Điềm không cãi lại được, Tần Nam Ngự duỗi tay kéo thân thể bé nhỏ của cô ra phía sau mình, anh xoay người đối mặt với các sinh viên nhiệt tình, giọng nói dễ nghe dày ấm trầm thấp như tiếng đàn cello: “Phiền mọi người nhường chút.”

Chỉ năm chữ đơn giản, trước mặt anh ma xui quỷ khiến lộ ra một con đường, so với Kỷ Vi Điềm vừa rồi khàn cả giọng, anh quả thực có thể nói là không tốn nhiều sức, hai người đã thuận lợi rời khỏi vòng vây.

Giữa lúc đang ngơ ngác, Kỷ Vi Điềm nghe thấy phía sau có người đang kích động kêu: “Cậu Ngự thật đẹp trai, thật ấm áp, giọng nói thật hay, nếu tớ có thể gả cho anh ấy thì thật tốt!”

Bạn sinh viên này, tư tưởng của bạn rất nguy hiểm nha!

Nhưng thái độ của Tần Nam Ngự đối với các sinh viên xác thật làm Kỷ Vi Điềm hơi thay đổi cái nhìn, người này cũng không phải không có ưu điểm nào.

Hai người vừa mới đến phòng nghỉ thì Kỷ Vi Điềm đã vội vàng cầm lấy bảng hành trình so sánh thời gian, giây tiếp theo, Tần Nam Ngự bỗng nhiên trầm giọng mở miệng: “Cô Kỷ, phiền cô rót cho tôi một cốc nước.”

Nguồn: Webtruyen.com

Editor: Vô Nhan Sắc