Chương 30-1

Đêm hôm đó, Nhiên lẳng lặng xách chiếc valy ra khỏi nhà Văn, căn nhà quen thuộc đã gắn bó với cô gần suốt một năm qua, nhìn lại một lần nữa, không hiểu vì sao đôi mắt cô lại ráo hoảnh không rơi thêm một giọt nước mắt nào. Nhiên đứng bên gốc cây bên vệ đường nặng nhọc kéo đồ đến cây rút tiền sau đó rút một khoản tiền lớn đút vào túi xách. Hai tay cô cứ ôm lấy chiếc túi xách như thể sẽ bị trộm mất, đột nhiên cô nhìn thấy từ xa, một tiêng hét lớn bi ai đến tột cùng rồi khuỵ xuống. Cô hơi sững người, vứt lại chiếc valy đựng quần áo lao như cắt chạy đến, mấy người túm tụm lại vây xung quanh chỉ trỏ. Cô lấy máy vội vàng gọi cứu thương, rồi quay sang người đàn ông đang đứng bên cạnh van nài:

– Anh có thể giúp tôi gọi một cuộc điện thoại cho người nhà người này không?

Người đàn ông bên cạnh cứ ngỡ cô và người nằm dưới kia không quen biết gì, lại thấy vẻ mặt xinh đẹp của cô liền đồng ý. Cô đọc số Chủ tịch Minh rồi mau chóng rời đi khi chiếc xe cứu thương đến. Đợi những người y ta đưa anh lên xe, cô mới từ lùm cây gọi một chiếc taxi. Cô leo lên xe, đột nhiên lúc này mới nhớ ra mình không hề có chỗ nào để đi, người taxi hỏi cô đến mấy lần, cuối cùng cô đành chọn một nhà nghỉ mà từ nhà anh đến đó phải mất rất rất lâu mới có thể đến được. Sau khi xong thủ tục nhận phòng, cô mệt mỏi kéo chiếc valy lên phòng nằm vật ra. Cả người cô hôi hám bẩn thỉu vô cùng. Thế nhưng giây phút này cô lại bỗng cảm thấy nhẹ lòng. Cô cứ nằm như vậy, không biết đã ngủ thϊếp đi, cho đến tận đêm khuya mới chợt tỉnh giấc nhìn đồng hồ đã quá một giờ giờ sáng liền vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt sấp qua nước ấm lau sạch người sau đó lấy điện thoại lên mạng tìm nhà trọ. Bất chợt cô cảm thấy thật buồn cười, đêm hôm rồi cô lại đi tìm nhà. Thế nhưng cô hiểu cuộc đời cô từ nay về sau hoàn toàn không giống trước kia, không ai bao bọc cô nữa chỉ có cô tự mình lo toan. Tìm đến gần sáng cô mới chọn được một phòng trọ ưng ý. Phòng trọ giá tận ba triệu nhưng có đầy đủ cả điều hoà nóng lạnh. Cô khẽ thở dài, bật điện sáng lôi số tiền trong túi ra đếm, đếm đi đếm lại cả số tiền hôm nay cô rút trong thẻ của Văn và cả số tiền cô lấy trong tủ của anh là hơn tám mươi triệu. Thẻ của Văn còn rất nhiều tiền, đáng tiếc chỉ rút tối đa trong một ngày là bảy mươi lăm triệu. Cô thở dài, bỗng thấy khinh bản thân mình vô cùng. Hoá ra cô cũng chỉ là loại con gái tầm thường đến mức như vậy. Cô cất số tiền vừa đếm, đút vào túi xách chỉ để bên ngoài năm triệu rồi ấn hết vào valy khoá chặt sau đó nằm xuống, đầu óc vẫn còn rất nhiều suy nghĩ, thế nhưng cô lại tự nhắc nhở bản thân mình không được làm tổn hại sức khoẻ nữa. Cô cố nhắm mắt, an ủi rồi ru mình vào giấc ngủ vừa đứt đoạn.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy ngoài trời cũng đã nắng lên, cô liền bật dậy gọi số điện thoại đêm qua đã lưu. Đầu dây bên kia nhấc máy rất nhanh, sau khi thấy cô đặt vấn đề muốn thuê nhà, anh ta liền mong muốn cô đến xem luôn, vì căn phòng ấy so với giá sinh viên khá cao nên đến giờ anh ta vẫn chưa thể cho ai thuê. Cô liền lưu lại địa chỉ cụ thể, sau đó xách luôn valy xuống dưới lễ tân thanh toán tiền rồi bắt xe về thẳng phòng trọ ấy. Đón cô ngay từ đầu ngõ, người đàn ông nói chuyện qua điện thoại vẫn còn khá trẻ chỉ trạc tuổi cô. Thấy cô anh ta lăng xăng xách valy rồi mồm nói liên hồi, nào là phòng trọ này mới được xây, tuy ở trong ngõ nhưng an ninh tốt, giá phòng hoàn toàn hợp lý. Cô nghe anh ta nói, chỉ cảm thấy càng thêm mệt mỏi, nhưng cô phải công nhận một điều căn phòng này quả thực rất sạch sẽ và rộng rãi. So với trên ảnh còn có phần rộng rãi hơn, cô không muốn lằng nhằng nên làm luôn hợp đồng sáu tháng nhưng đóng tiền từng tháng còn phải đặt cọc thêm một tháng. Anh ta cho cô thuê được mừng như bắt được vàng, sau khi ký xong hợp đồng còn gọi người đến dọn sạch sẽ cho cô rồi mới đi. Cô nhìn căn phòng vẫn trống trơn liền thở dài, sắm thêm đồ trong nhà có lẽ lại mất thêm một khoản nữa. Những ngày cô còn ở với Văn chưa bao giờ cô phải lo nghĩ đến chuyện tiền nong, vậy mà bây giờ tiêu đi một đồng cô cũng cảm thấy xót vô cùng. Cô đóng tiền nhà xong cầm mười triệu theo người sau đó lại khoá valy đóng chặt cửa phòng đi ra siêu thị gần nhà mua chút đồ. Tính ra cô phải mua rất nhiều thứ, cô mở ghi chú, ghi ra những gì thật sự cần thiết rồi nhanh chóng bước vào. Cô đã chọn rất nhiều đồ, nhưng rồi mỗi làn xem giá lại đặt lên đặt xuống, phải mất ba bốn tiếng cô mới có thể chọn xong những đồ dùng trong nhà sau một hồi đắn đo. Đột nhiên điện thoại của cô reo lên, là Quân. Cô thở dài nhấc máy, đầu dây bên kia nghe được giọng cô liền nói như thể cô sẽ tắt máy:

– Nhiên, em đang ở đâu thế? Tôi có mấy chuyện muốn nói.

Cô hít một hơi rồi đáp lại:

– Có chuyện gì anh cứ nói đi?

– Tôi muốn gặp em trực tiếp.

Cô thật sự không muốn gặp Quân, không phải vì cô ghét anh ta mà bởi cô sợ rằng sẽ làm phiền đến anh ta. Thế nhưng giọng điệu anh ta rất gấp gáp, vả lại ngày hôm qua cô biết anh ta đã bỏ cả làm mà đi tìm mình nên cuối cùng cô đáp lại:

– Tôi đang ở siêu thị ở MeLinh Plaza.

Quân hơi sửng sốt hỏi lại:

– Sao em lại ở tận đó?

Cô cười nhạt đáp:

– Có gì gặp rồi nói.

Anh ta không nói thêm gì liền tắt máy. Cô chọn thêm một vài vật dụng cần thiết sau đó ra ngoài thanh toán rồi đẩy xe về phía cổng. Đứng đợi phải hơn một tiếng sau mới thấy Quân đi xe đến. Thế nhưng không phải đi bằng chiếc xe máy cũ kỹ mà đi bằng con xe ô tô bóng loáng. Anh bước xuống xe nhìn đống chăn ga gối đệm trên xe, lại lỉnh kỉnh cả nồi xoong bát đĩa liền hỏi:

– Em mua nhiều đồ thế này sao?

Cô lau mồ hôi lấm tấm trên trán rồi nói:

– Giúp tôi cho đồ lên xe đã rồi chở về nhà đã.

Quân nhìn điệu bộ vất vả của cô thấy xót xa trong lòng vô cùng, anh liền nhặt đồ của cô đặt vào cốp xe rồi mở cửa xe cô. Leo lên xe lúc này cô mới cảm thấy mát mẻ một chút quay lại hỏi:

– Xe này của anh sao?

Quân gật đầu nói:

– Đúng vậy, nhưng tôi gần như rất ít khi đi bằng xe này lắm. Ban nãy thấy em nói em đi siêu thị tôi nghĩ em sẽ mua đồ nên lái xe này đi.

Cô nhìn chiếc xe, khẽ trầm trồ :

– Giỏi thật, hồi anh đi nước ngoài chắc lương cao lắm nhỉ?

– Cũng không hẳn là lương cao nhưng hoàn thành một dự án cũng kiếm được kha khá, tôi đi gần một năm mà hoàn thành được hai dự án nên mới được đề bạt thành trưởng phòng nhanh như vậy

Cô bỗng cảm thấy có chút xấu hổ, nghĩ đến số tiền đêm qua rút từ trong thẻ của Văn càng tự khinh chính bản thân, đúng là Quân rất giỏi vào được công ty này cũng như cá gặp nước vậy. Cô không dám hỏi thêm đến chuyện tiền nong, liền quay sang nói:

– Quân, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?

Anh xoay vô lăng rồi nói:

– Giờ em đi đâu? Chuyện chút nói sau.

Cô đọc địa chỉ phòng trọ Quân liền lái xe về hướng cô nói. Cô nhìn ra hai bên đường, cảm thấy con đường này thật lạ lẫm, tuy cùng ở thủ đô, thế nhưng khu vực này rõ ràng cách rất xa công ty Văn. Cũng tốt, ít nhất cũng chẳng cần gặp mặt nhau thêm nữa:

– Nhiên, em định sau này thế nào?

Cô hơi mở to mắt quay sang nhìn Quân hỏi lại:

– Ý anh là sao?

– Em định làm gì để sống? Cuộc sống sau này thế nào?

Cô bất giác xoa tay xuống bụng , lúc này khi nghe Quân hỏi cô mới như sực tỉnh. Trong tay cô hiện tại trừ số tiền ít ỏi kia ra thì hoàn toàn không có gì. Số tiền đó thực sự mà nói cũng chỉ đủ cho cô sống vài tháng. Ngoài việc mới trả tiền nhà được một tháng cô gần như chưa có chút dự định gì, huống hợp đồng của cô với công ty Bình Minh A còn chưa xong. Càng nghĩ cô lại càng thấy hoang mang, đến sống ở đây cô còn chưa nghĩ ra được rằng tiếp theo sẽ làm gì để kiếm sống, đột nhiên cô cảm thấy tương lai phía trước mịt mù vô cùng. Cô cúi mặt, cuối cùng đáp:

– Tôi sẽ tìm một việc gì đó để làm.

Quân nhìn đống đồ đạc cô mua anh hiểu cô và Văn đã hoàn toàn chấm dứt. Cô đến tận đây để thuê phòng trọ, lại còn nghĩ đến tìm việc mới để làm, không cần cô nói anh cũng hiểu hoàn cảnh hiện tại của cô. Không kìm được anh bất chợt nói:

– Nhiên, hay em về nhà tôi sống tạm một thời gian đến khi nào em thật sự xin được việc ổn định rồi hãy ra ngoài.

– Không, tôi sẽ sống tự lập, tôi không muốn dựa dẫm vào bất cứ ai.

Quân thở dài, anh không dám hỏi cô hôm qua đã xảy ra những chuyện gì, thật lòng không muốn làm cô nghĩ lại những chuyện đau lòng. Thấy cô mạnh mẽ thế này anh lại càng cảm thấy xót xa hơn rất nhiều. Mà thật ra không phải anh không dám hỏi, mà là anh không cần hỏi cũng biết mọi chuyện diễn ra thế nào. Chuyện này dường như anh đã dự liệu được từ trước, anh đi xe chầm chậm hơn một chút, hai tay nắm chặt vô lăng rồi nói:

– Nhiên, tôi có điều này liên quan đến Văn không biết nên nói cho em biết không.

Cô cảm thấy l*иg ngực bỗng dưng như sắp rơi ra, thế nhưng khuôn mặt vẫn giữ bình thản đáp:

– Tôi và anh ta không còn liên quan đến nhau nữa rồi, những chuyên gì không cần thiết thì không cần phải nói.

Quân lắc đầu:

– Không hẳn là chuyện về Văn, mà là chuyện về Chủ tịch Minh.

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh đáp lại:

– Ông ta thì có chuyện gì được chứ?

– Ông ấy nghe nói bị lên cơn đau tim, đưa đi cấp cứu nhưng giờ vẫn chưa tỉnh lại. Nhiên, tôi đoán chuyện Chủ tịch Minh vào viện ắt hẳn có liên quan đến việc em bỏ thai.