Chương 47: Quên rồi

Thích anh ấy đi, anh ấy có thể cho cô tất cả mọi thứ.

Tần Khuynh Khunh đang ngủ say, căn bản không nghe thấy anh ta nói cái gì.

Một lát sau, Cố Thành Uyên cười mấy tiếng.

Thấy chưa, đừng có nói chuyện đó vào ban ngày.

Không có tác dụng gì đâu.

“Khuynh Khuynh, cậu biết nên trốn tránh tôi sao?”

Anh cọ cọ vào cổ của cô ấy, mùi thơm trên tóc của Tần Khuynh Khuynh làm anh tỉnh táo, nhưng cũng làm anh say mê.

Tôi ước tôi có thể ôm cô ấy như thế này mỗi đêm.

Cô không trả lời...

Anh biết cô không thể trả lời...

Khuynh Khuynh chìm vào giấc ngủ và đến gặp người mà cô muốn gặp trong giấc mơ.

Cố Thành Uyên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không muốn đánh thức cô ấy.

Dù sao cũng chỉ là một giấc mộng...

Cố Thành Uyên đoán không sai, Tần Khuynh Khuynh thật sự có một giấc mộng.

Một giấc mộng siêu siêu siêu đáng sợ.

Nhưng người trong mộng không phải Hứa Lâm Dụ.

Tần Khuynh Khuynh nằm mơ thấy Cố Thành Uyên chặn cô ở cầu thang, nghiêng người ghé vào tai cô nói: “Khuynh Khuynh, em thích anh được không?”

Cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của anh bên tai.

Giọng điệu thật đáng thương, cô muốn mở miệng từ chối.

Lời đã đến đầu môi, nhưng cô lại không biết phải nói gì.

Tim đập nhanh, cô ấp úng nói: “Tôi. . . Tại sao tôi phải thích cậu?”

Anh ấy cười một cách châm chọc.

Vậy câu nghĩ xem.

Anh ấy hỏi, “ Sao cậu không thích tôi"

Tại sao lại không thích anh ấy?

Đúng vậy, tại sao?

Tại sao?

Tại sao?

...

Cô ấy cũng muốn biết tại sao, nhưng cô ấy không thể hiểu được.

Chỉ cảm thấy ngày càng bức bối.

Dường như đã rất gần với một câu trả lời, nhưng lại không thể biết rõ đó là vì điều gì.

Anh dùng tay nâng cằm cô, ánh mắt nấp lánh, “Khuynh Khuynh, nhìn này, em không trả lời được" "Vậy là....

Em thích anh đúng không"

Hả?... thích?

Thích cậu ta?

Không hiểu sao, cô vì xấu hổ mà trở nên tức giận, hất tay anh ra, "Cậu đang nói cái gì vậy?"

Sao cô có thể...

Người cô thích chính là nam thần.

Cố Thành Uyên không chịu buông cô ra, dùng cánh tay ép cô vào vách tường, "Phải không, Thanh Thanh" "

“Lúc anh ôm em, em không phải thật sự muốn chạy trốn đúng không?”

“Khuynh Khuynh”

“Khuynh Khuynh”

“Nói cho tôi biết, Khuynh khuynh”

“Đúng hay không”

Anh ấy cứ gọi liên tiếp “Khuynh Khuynh”, càng ngày càng dài hơn.



Tần Khuynh Khuynh bịt tai lại, không muốn nghe những chuyện này.

Một lúc sau, cô cảm thấy Cố Thành Uyên không ép cô nữa.

Anh chỉ hơi cúi đầu xuống, đặt cằm lên vai cô, lẩm bẩm nói. “Khuynh Khuynh, anh khó chịu” Uống rượu cũng khó chịu”

“Ôm Khuynh Khuynh mới hết khó chịu

...



Khi tỉnh dậy Tần Khuynh Khuynh cảm thấy rất nóng.

Thật lâu sau cô mới định thần lại, chết tiệt, lại mơ thấy Cố Thành Uyên!

Anh chàng đó có tỷ lệ xuất hiện trong giấc mơ của cô rất cao.

Trong tuần này không biết đã mơ biết bao nhiêu lần?

Chẳng lẽ ngày nào cũng đều suy nghĩ đến anh ta sao?

Hừ, cô có nghĩ cũng chỉ nghĩ đến nam thần, sao có thể là Cố Thành Uyên.

Ngay sau đó, cô thở phào nhẹ nhõm, may mà đó chỉ là một giấc mơ.

Là giả, là giả...

Cô muốn vươn tay lau mồ hôi trên trán, nhưng lại không thể động đậy.

Tần Khuynh Khuynh:...

Cô đá chăn ra, cúi đầu nhìn, có người ôm chặt lấy cô.

Cô vẫn nhớ rõ mình mơ thấy gì ngày hôm qua, đột nhiên khó chịu đã Cố Thành Uyên tỉnh giấc.

Trong giấc mơ của Tần khuynh Khuynh, kẻ tội lỗi chỉ ngây người nhìn cô.

Anh lại dụi vào vai cô, đổi tư thế, lười biếng nói: "Hôm nay là thứ bảy, không cần đi học."

Anh ấy đã không nhận ra việc mình đang ôm cô ấy là không ổn.

Tần Khuynh Khuynh lỗ tai nóng ran, lấy hết sức bình tĩnh nói với anh ấy, "Cố Thành Uyên, buông ra."

Anh sửng sốt mấy giây mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi ngủ với cô ấy cả đêm, trong lòng tôi rất vui, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện gì.

Anh giả bộ phủi phủi đầu, làm như có chút khó hiểu, “Sao cậu lại ở trong phòng tôi?”

Tần Khuynh Khuynh: “…”

Cố Thành Uyên thật to gan? !

Không thể nhớ bất cứ điều gì sau khi uống rượu?

Khi cô nghĩ rằng hôm qua là do anh say rượu và nói những điều khiến cô đoe mặt, cô vô cùng tức giận.

“Cậu thật sự không nhớ hôm qua cậu đã làm gì sao?”

“Còn hỏi tại sao tôi ở trong phòng cậu?”

“Rõ ràng hôm qua cậu không cho tôi đi!”

“Bây giờ còn hỏi tôi?!”

....

Bị mắng mỏ, đầu óc cô có chút thiếu oxy, cô dùng khuỷu tay chạm vào anh, dùng giọng điệu rất không thân thiện nói: "Buông ra!"

Cố Thành Uyên không thèm để ý, nhưng cánh tay trái của anh ở dưới người cô đã bị hơi tê.

Tần Khuynh Khuynh lập tức nhảy xuống giường.

Vẫn còn tức giận.

Cố Thành Uyên hơi nhướng mày, trong mắt ẩn chứa nụ cười khó hiểu, "Say rượu, quên hết rồi."