Chương 46: Cậu thích mình đi

Tần Khuynh Khuynh lên tiếng, cầm nước mật ong ngồi xổm bên cạnh sofa

"Đến đây, uống nước liền không khó chịu như vậy nữa.”

Cố Thành Uyên nhìn chằm chằm vào cái ly hai giây, nghe lời đến gần cái ly.

Một hơi uống hết hơn nửa ly.

Đây là Khuynh Khuynh rót cho cậu.

Ngọt ngào.

Tần Khuynh Khuynh nhìn mặt cậu đỏ lên không bình thường, liền đưa tay dán lên, "Uống rượu là sẽ thành ra như vậy sao? Không phải là phát sốt chứ.”

Cố Thành Uyên sửng sốt, đem tay cô nắm lấy, "Mình không có phát sốt.”

Tần Khuynh Khuynh gật đầu, không phát hiện cái gì không thích hợp, “Vậy cậu đem chút nước cuối cùng này uống xong, đợi cậu dễ chịu hơn một chút, mình đỡ cậu lên lầu ngủ.”

Cố Thành Uyên đáy mắt sáng ngời, đem ly nước một hơi uống xong.

Sau đó, choáng váng mà đem cánh tay đặt trên vai của Tần Khuynh Khuynh.

Tần Khuynh Khuynh liếc nhìn qua cầu thang, âm thầm suy nghĩ, cô có thể đem cậu sống yên ổn mà đưa lên đến gác mái sao...

Thực tế đã chứng minh, cô có thể!

Cậu Cố lúc đi lên cầu thang đi cực kỳ vững chắc!

Vừa lên đến trên lầu liền lại giống như không có xương cốt mà ngã vào trên người cô.

Có lẽ là cảm thấy giả vờ không đủ giống, đơn giản liền mắt cũng đều không chịu mở

Tần khuynh Khuynh: “...”

Còn nghĩ là Cố Thành Uyên thật sự là không gì không làm được, học tập tốt, chơi bóng rổ cũng tốt, việc nhà làm cũng không tệ.

Nhưng xem ra uống rượu không được.

Mắt thấy cậu xém chút nữa đập lên cửa, Tần Khuynh Khuynh vội vàng lên tiếng, “Cậu chậm một chút.”

Thật đúng là không làm cho người ta thấy bớt lo.

Cô đem Cố Thành Uyên đưa vào trong phòng.

Ngạc nhiên phát hiện cái giường này vẫn loạn như cô rời đi lúc sáng.

Cô lại nghĩ đến chăn ở trong phòng cô bị Cố Thành Uyên xếp chồng lại như miếng đậu hủ.

Có chút ngại ngùng.

Nhưng mà hôm nay dường như cô có thể quay về phòng mình ngủ.

“A.”

Thất thần một chút, Tần Khuynh Khuynh đã bị Cố Thành Uyên kéo đến trên giường.

Dựa?

Tần Khuynh Khuynh vội vàng đứng dậy, nhưng lại bị Cố Thành Uyên vòng tay lại cánh tay, chớp mắt đã ngã về lại trên giường.

Cô cứng thân mình, “Cậu...Cậu làm cái gì vậy?”

“Mình sợ Khuynh Khuynh lạnh.”

Cố Thành Uyên chỉ hơi nâng mắt, xem dáng vẻ cảnh giác của cô, trong lòng lại chua xót.

Ở cổ của cô củng củng, tìm vị trí thoải mái mà không động đậy.

Khuynh khuynh lạnh?

Tần Khuynh Khuynh nhíu mày, lúc ở cửa khách sạn câu nói kia của cậu “Mình ôm cậu, Khuynh Khuynh liền không lạnh nữa.”

Ý của cậu ta là như vậy sao?

Tần Khuynh Khuynh cảm giác hơi thở đều đều phả vào cổ cô.

Hết nói nổi rồi.

Chắc ý của cậu ấy là như vậy.

Nhưng mà...Nếu cô lạnh không phải chỉ cần về phòng ngủ có chăn của mình ngủ là được rồi sao?

A, Cố Thành Uyên bị cồn che mắt liền chỉ số thông minh cũng giảm xuống thẳng tắp.

Tần Khuynh Khuynh thử động đậy, phát hiện sức lực của cái tên này thật sự lớn.

Cô hít hít cái mũi, “Cố Thành Uyên, cậu hôm nay phá hư việc của mình, còn đem mình giữ lại ở đây.”

Tần Khuynh khuynh thẳng tắp nhìn chằm chằm trần nhà…

Càng nghĩ càng thấy nghẹn khuất...

"Dựa.”

“Cậu xem sáng mai mình thu thập cậu như thế nào.”

“Uống say cậu là có thể lên thiên đường?”

“Còn làm mình rót nước bưng trà hầu hạ cậu?”

“Còn nói mấy cái lời tán tỉnh con gái...”

.....

Chờ đến khi cô mắng mệt mỏi và ngủ thϊếp đi.

Cố Thành Uyên ở bên cạnh chậm rãi mở mắt, trên mặt lộ ra nụ cười.

Nhìn qua thật sự so với hồ ly càng hồ ly hơn.

Cậu kéo qua cái chăn ở bên cạnh, đắp ở trên cho cả hai người.

Muốn cho cô cùng cậu ở cùng nhau là thật, không muốn cô bị cảm lạnh cũng là thật.

Khó chịu là thật, muốn Khuynh Khuynh ôm cũng là thật...

Khuynh Khuynh đã 17 tuổi, vốn dĩ, nếu không có người khác xuất hiện, lại thêm ba năm nữa cậu liền có thể kết hôn cùng Tần Khuynh Khuynh.

Kết hôn...

Một cái từ nghe thật tốt đẹp.

Cậu có thể cùng Khuynh khuynh bên nhau cả đời, có một đứa con chỉ thuộc về bọn họ.

Con trai hay con gái cũng đều tốt.

Chỉ cần có Khuynh khuynh ở...Cái gì cũng đều tốt.

Cố Thành Uyên dùng ánh mắt miêu tả hình dáng gương mặt cô, một lần lại một lần, cánh tay lại dùng sức ôm chặt một chút.

"Khuynh Khuynh, cậu thích mình đi.”

Đừng thích người khác.