Nhưng cô lo lắng Cố Thành Uyên sẽ lại làm chuyện xấu, đành phải cố giữ động tác này.
Cả người đều không thoải mái.
May mà chỉ cần không quá năm phút liền đến Lan Loan, cô thanh toán tiền, đỡ Cố Thành Uyên bước xuống xe, lắc qua lắc lại đi đến cửa nhà.
Không biết là tại sao, cứ đi lên tới, Cố Thành Uyên lại liền sát lên tới.
Tần Khuynh Khuynh nghẹn lại một hơi, thành thật mà đem cậu ta đưa vào thang máy.
Không cần phải vội, chỉ cần đợi cậu ta tỉnh rượu thì tính sổ một lần.
Hiện lại cậu ta cũng không tỉnh táo.
Lại cứ gọi cô Khuynh Khuynh dài, Khuynh Khuynh ngắn.
Còn cứ tán tỉnh.
Làm da gà của cô đều có thể nổi hết toàn thân.
Cố Thành Uyên không nói tiếng nào mà đi theo sau Tần khuynh Khuynh, lúc muốn tiến vào cửa nhà, sợ lát nữa Tần khuynh Khuynh lại muốn mặc kệ cậu.
Liện cọ cọ cái cổ của cô, lẩm bẩm, “Khuynh Khuynh, mình khó chịu.”
Tần Khuynh Khuynh: “...”
Cô bất đắc dĩ thở dài, mở ra cửa nhà, đem chìa khóa ném lên trên tủ.
"Trước tiên cậu ngồi yên dưới lầu một lát đi, dễ chịu hơn một chút thì quay lại phòng ngủ.”
Trọng điểm là một mình cô đem cậu nâng đi lên gác mái cũng không làm được.
Lúc lên cầu thang mà đứng không vững, cô kéo lại không được.
Đầu óc Cố Thành Uyên thông minh như vậy, cùng cái túi da đẹp, mong sao đừng quăng ngã hỏng mất ở chỗ này.
Cố Thành Uyên không nói lời nào, thuận theo lực đạo của cô ngã vào sofa.
Hơi mở mắt ra, đáy mắt hỗn độn, “Khuynh Khuynh.”
“Hả?”
Cô chỉ lên tiếng, liền muốn chạy đến bàn trà rót nước ấm cho cậu.
Lại đi vào phòng bếp tìm lấy mật ong.
Cố Thành Uyên thấy được hình bóng của cô, mới thoáng nhắm lại mắt.
Sợ rằng chỉ cần không chú ý, thanh mai liền cùng với cái tên họ Hứa kia chạy mất.
Tần Khuynh Khuynh lắc lắc ly nước, chạy đến bên sofa, “Ngồi dậy uống một chút nước mật ong.”
“Cái này nên uống từ từ thôi.”
“Cậu nói cậu cứ uống rượu cái gì...”
Không để yên mà giáo dục cậu, sau đó, di dộng trong túi xách màu xanh rung lên.
Cô đem cái ly để lên bàn trà, tìm kiếm di động trong túi xách.
Màn hình hiển thị là mẹ Tần.
"Dạ, mẹ.”
Đầu điện thoại bên kia còn có thể nghe mơ hồ âm thanh mẹ Cố dạy dỗ ba Cố.
"Khuynh Khuynh, ba con cũng với chú Cố đều uống say, chúng tay liền trực tiếp về nhà, không đến Lan Loan, con chăm sóc vị kia của nhà con nha.”
Vị kia nhà cô?
Cố Thành Uyên?
Tần Khuynh Khuynh khóe miệng giật giật, “Con biết rồi...”
Qua một giây sau, cô thừa lúc chưa cúp điện thoại vội vàng mở miệng, “Đợi đã, mẹ, cái kia...anh Lâm Dụ đi rồi sao?”
Bọn chắc là đã đi đến cửa khách sạn, tiếng gió thổi, vù vù.
"Không có, cậu ấy ở ngay bên cạnh đây...Lâm Dụ, Khuynh Khuynh tìm cháu.”
Một trận tiếng động, bên kia đổi một người nghe điện thoại, “Khuynh Khuynh?”
Tần Khuynh Khuynh trở nên căng thẳng, tay đặt trên sofa bất giác nắm chặt lại.
Cố Thành Uyên rên lên một tiếng, Tần Khuynh Khuynh giật mình nhìn về phía cậu.
Kết quả...Nhìn dọc theo tay của chính mình, mới phát hiện là cô nhéo trúng cậu rồi.
Hoảng tới mức cô nhanh chóng buông lỏng tay ra.
Tội lỗi, tội lỗi...
Tần Khuynh Khuynh hắng giọng một cái, lực chú ý lại lần nữa quay lại di dộng, âm thanh ngọt ngào.
“Anh Lâm Dụ, hình như em còn chưa hỏi anh phương thức liên lạc...”
Hứa Lâm Dụ cười nhẹ hai tiếng, cách di động truyền đến đây, càng có thêm vẻ từ tính.
Tần Khuynh Khuynh nghe thấy, khóe miệng đều nhếch lên tới tận mang tai.
“Số điện thoại này là của em đi...Được rồi, anh nhớ kỹ, sau này sẽ cùng em liên lạc.”
Tần Khuynh Khuynh điên cuồng gật đầu như đảo tỏi, “Vâng, vậy...Anh, ngủ ngon.”
Ngủ ngon, Hứa Lâm Dụ.
"Ngủ ngon.”
Sau khi nghe thấy âm thanh của Nam Thần ca ca, vui sướиɠ hài lòng mà cúp máy, cô phát hiện ra khóe miệng của mình đang giơ lên.
Nhìn qua chắc là rất ngốc.
Cô nhìn thoáng qua sofa, người nào đó đang nhìn chằm chằm cô.
“Dựa.”
Dọa cô nhảy dựng.
Ánh mắt Cố Thành Uyên tối sầm, đột nhiên hỏi cô, “Tần Khuynh Khuynh, cậu sẽ không thật sự thích anh ta đi.”
Giọng điệu cùng thần thái thế này, làm cô cho rằng cậu không hề uống say.
Có chút làm người sợ hãi.
Lạnh buốt người.
“Mình đương nhiên thích anh ấy.”
Lúc trước không phải cô đã gửi trong nhóm rồi sao, trong lòng cô có người rồi.
Ngoại trừ Nam Thần ca ca ra, cô còn có thể thích ai...
Cố Thành Uyên không lại tiếp tục cái đề tài này nữa, giọng điệu nhạt nhẽo, chỉ là trong mắt có thêm vài phần tỉnh táo, “Khuynh Khuynh, mình khó chịu.”
Vẫn là câu nói kia.
Câu nói cả đêm lặp đi lặp lại nhiều lần không đổi.
Cậu khó chịu.
Nhìn cô thích người khác, trong lòng rất khó chịu.
Khó chịu muốn chết đi được.
Cảm giác giống như đồ vật mình nhiều năm che chở, có một ngày, đột nhiên không cần cậu nữa.