Chương 60

Buổi tối hôm đó, Sở Vân mệt thở không ra hơi ngã ngồi trên ghế sô pha, từ sáng tới giờ y đi đi lại lại, tiếp một đống khách của Hoàng Sa, còn bị kẻ khác liếc mắt đưa tình, khiến y nổi hết da gà, còn phải cưỡng ép mỉm cười với mấy con lợn già bẩn thỉu ấy, thật là vừa ghê tởm vừa tuyệt vọng a!

Chắc chắn phải bắt cô tăng thêm lương để bồi thường cho sự kinh tởm y phải chịu.

Vừa mới suy nghĩ một chút đã nghe thấy tiếng cửa nhà tắm mở ra, Sở Vân không chút tự giác quay lại nhìn, liền bị cảnh tượng trước mắt khiến cho ngơ ngác.

Hoàng Sa vừa mới tắm xong làn da tuyết trắng vì ngâm trong nước ấm trở nên ửng hồng mê người, hơi nước còn động lại trên da chưa kịp rơi xuống, mái tóc dài buông xõa ướt đẫm dính vào khuôn mặt, lúc này trên người cô chỉ quấn đúng một chiếc khăn tắm.

"Anh còn chưa về ?" Hoàng Sa nhìn thoáng qua y, nhấch chân bước tới tủ quần áo.

"Cô! Sao cô không mặc quần áo!?" Sở Vân lúc này mới giật mình thoát khỏi ngỡ ngàng, hai tay che mắt ngốc nghếch quay ra chỗ khác, tai đỏ ửng lan ra tới hai bên má.

Đang lấy quần áo cô khựng lại một chút, quay lại thấy bộ dạng của y thật là không nỡ nhìn, cô càng nhìn mày càng nhíu thật chặt.

Sao lại có thể ngu ngốc thế này?

Hoàng Sa nhanh chóng mặc quần áo, đi tới ẳm Tiểu Ly lên vuốt ve : "Anh chưa đi thì giúp tôi liên hệ với Hoàng Diệp."

(Tg: Hoàng Diệp là chị họ HS nha)

Bấy giờ Sở Vân mới ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhăn lại, môi cũng hơi mím.

"Cô không nên có liên hệ với cô ta, cô ta nguy hiểm."

"Chị ta có thể sử dụng, hiện tại Hoàng Diệp đang còn ở trong nước, ngay mai tôi muốn gặp mặt chị ta, anh làm được không?" Rũ mắt nhìn Tiểu Ly ưỡn cái bụng mềm mại nhất của mình ra cho cô, khóe môi cô cong lên đầy dịu dàng.

Lâu lắm rồi mới thấy nụ cười chân thật của cô, Sở Vân vẫn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn như bị mê hoặc mà đáp ứng.

....

Ngày hôm sau, Hoàng Diệp rất đúng giờ xuất hiện trong phòng Hoàng Sa, chị ta rất cao hiện tại còn mang thêm giày cao gót khiến cô phải ngẩng đầu nhìn chị ta, hai người trao đổi ánh mắt, vô cùng ăn ý không mở miệng.

Một khoảng im lặng trôi qua, Sở Vân giãy giụa trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận hiện thực là cô không tin tưởng mình, y đành phải đi ra khỏi phòng, cho hai người không gian riêng.

Sở Vân vừa đi, Hoàng Diệp đã không nhịn nổi bước tới ôm trầm lấy cô, Hoàng Sa đẩy chị ta ra nhưng không được, âm thầm cảnh giác sức mạnh của chị ta.

Hai người lôi lôi kéo kéo tới bên giường, mắt thấy sắp ngã xuống Hoàng Diệp lại buông tay, nhìn cô ngã xuống giường, tóc dài toán loạn, hai má cô đo đỏ, môi hơi hé ra thở dốc.

Thật đẹp.

Ngũ quan Hoàng Diệp như được vẽ ra từ trong tranh, lại thiên về trung tính, tạo ra nét đẹp khiến ai cũng phải trầm trồ, phụ nữ nhìn thấy chị ta cũng sẽ tim đập mắt hoa.

Đột nhiên Hoàng Diệp cúi người đè lên cô, hai tay chống xuống giường khiến cô không thể thoát thân, chị ta cười tà một tiếng, ngón tay chầm chậm miết đôi môi đỏ mọng của cô: "Nói đi, tìm chị có việc gì?"

Hoàng Sa quay đầu muốn tránh ngón tay chị ta, nhưng Hoàng Diệp lại như không hiểu ý, tay vừa rời khỏi môi cô lại sờ lên eo cô ma sát nhè nhẹ.

"Chị, em với chị có chung dòng máu." Hoàng Sa bắt lấy tay chị ta khi nó đang từ từ đi xuống.

"Không quan trọng."

Cô nhíu mày, đôi mắt từ từ ửng đỏ muốn khóc, nước mắt như hạt châu lăn dài xuống má, vốn Hoàng Diệp đang táy máy tay chân liền khựng lại, cô biết rất rõ chị ta, cô càng chống cự, Hoàng Diệp càng bị kí©h thí©ɧ, đối với chị ta rơi hai giọt nước mắt yếu ớt là được.

"Chịu thua em rồi." Hoàng Diệp cười lắc đầu, đứng dậy sửa sang quần áo liền đỡ cô ngồi dậy.

Hít hít cái mũi đỏ, cô nhanh chóng ngồi dậy, hai người đi ra ngoài ghế ngồi xuống, Hoàng Sa cũng bảo Sở Vân đi vào, thật ra cô cũng không phải không tin tưởng y, mà là mỗi lần cô và Hoàng Diệp gặp mặt sẽ có mấy cảnh va chạm lẫn nhau, mà lần nào cô cũng phải giả yếu thế để trốn thoát.

Nói thẳng ra là cô ngại mất mặt trước người ngu ngốc như y.

Sở Vân buồn buồn bước vào, lại thấy hai người bây giờ mới bàn chuyện với nhau, liền có chút tò mò, không biết nãy giờ hai người đã làm gì mà lâu như vậy.

"Em muốn hai mươi người." Hoàng Sa cúi đầu nhìn bàn tay bị bóp đỏ của mình.

"Được, chỉ như vậy?" Nếu chỉ là như vậy cô cũng sẽ không chịu ủy khuất mà gọi chị ta tới.

"Hai mươi người được đào tạo từ chị, nam nữ đều được, quan trọng phải có nhan sắc, và tuyệt đối nghe lời."

Hoàng Diệp không trả lời ngay mà trầm tư, hiện tại thế lực của chị ta có khoảng bảy trăm người, trong đó được chính chị ta đào tạo chỉ chiếm năm mươi người, mà những người này từ nhỏ đã được Hoàng Diệp tẩy não, là những con rối máu lạnh không có nhân tính.

"Theo điều kiện của em, không tới hai mươi người phù hợp, chỉ có mười sáu người có khuôn mặt xinh đẹp nhất, nếu em muốn có thể lấy thêm bốn người để bên người."

Hoàng Sa cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, cũng không biết Hoàng Diệp đã từ đối diện chuyển sang ngồi gần bên cô.

"Nhưng mà, người của chị cực khổ đào tạo cũng không thể cho không em nha, chị cũng muốn lợi ích cho mình." Hoàng Diệp nhìn cô, lông mi cô thật dài thật dày, rũ xuống như cánh bướm vậy, môi thì đỏ kiểu dáng cũng thật đáng yêu.

Sở Vân đứng một bên càng nhìn, càng cảm thấy ái muội khó nói nên lời, rõ ràng hai người là chị em họ, nhưng ánh mắt Hoàng Diệp lại như muốn nuốt cô vào bụng.

"Chỉ cần không phải hái trăng trên trên trời, cái gì em cũng đáp ứng chị." Hoàng Sa mỉm cười nói.

Nghe được thứ mình muốn, Hoàng Diệp liền sảng khoái đáp ứng đem hai mươi người cho cô, Hoàng Sa hẹn địa điểm với chị ta xong liền ra lệnh đuổi khách, đúng là vô cùng phũ phàng.

Sở Vân cũng không biết cô muốn làm gì nhưng chắc chắn cô có kế hoạch cho mình nên y cũng không nhiều lời. Hai người ngồi tới chiều, Hoàng Sa đi thay quần áo, rất nhanh trong sân đã đậu sẵn một chiếc xe đang đợi sẵn.

_________________________________

Bị ăn cắp truyện lên truyện full, nên tui buồn chả muốn viết tiếp nữa huhu (●´⌓"●)