Chương 48: Hôn ước này là thật hay giả

Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi cả căn phòng im lặng như tờ, không ai giấu nổi vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt

- Chủ...ủ...chủ..Tịch....-một người buộc miệng lắp bắp rồi những người khác cũng mắt tròn mắt dẹt

- Chủ tịch? -Chủ tịch? Chủ tịch về khi nào?

...............

Những lời bàn tán bắt đầu xôn xao, người này nhìn người kia rồi nhìn chủ tịch Ngô chờ đợi câu trả lời. Xán Liệt mỉm cười:

- Chủ Tịch vừa về tới thì biết có buổi họp quan trọng nên nhất quyết không thể vắng mặt.

Diệc Phàm lấy lại bình tĩnh cũng mỉm cười nhưng nụ cười khác hẳn lúc đầu:

- Đúng vậy, cuộc họp này rất quan trọng nên nếu có mặt của Chủ Tịch thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn....

Ông Ngô với vẻ điềm đạm, giọng nói có phần nghiêm nghị nhưng pha vào đó là chất giọng trầm ấm khiến người nghe có phần bị cuốn hút vào những gì ông sắp nói

- Vậy chúng ta tiếp tục chứ...cậu Diệc Phàm?

Ông Ngô nhìn Diệc Phàm rồi bắt chéo 2 bàn tay vào nhau để trên bàn, ngồi thẳng lưng ánh mắt chăm chú như sợ sẽ bỏ sót điều gì khi Diệc Phàm nói.

- Vâng, chúng tôi đang nói tới vấn đề phát triển của công ty thời gian gần đây, và hầu như ai cũng thấy............

- Chủ Tịch biết những nội dung đó rồi, cậu cứ tiếp tục vần đề chúng ta đang nói đi!

Xán Liệt ngắt lời Diệc Phàm. Diệc Phàm hắng giọng rồi nhìn khắp mọi người cuối cùng là nhìn ông Ngô trước khi nói như chứng minh cho ông Ngô biết mọi người ở đây ai cũng muốn biết rõ hơn về vần đề anh ta sắp nói:

- Thưa Chủ Tịch, chúng tôi đang thắc mắc tại sao Thế Huân mua lại công ty Lộc Gia mà không mở cuộc họp thông báo cho các cổ đông cũng như chưa ai nghe nói tới quyết định sát nhập công ty Lộc Gia vào tập đoàn của ta?

- Tại sao Thế Huân nó phải sát nhập công ty Lộc Gia vào tâp đoàn chúng ta?

Chủ Tịch Ngô tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn khắp lượt mọi người ngồi đó, Diệc Phàm càng ngạc nhiên hơn

- Ý Chủ Tịch là....???

- Vậy chủ tịch không biết chuyện cậu Thế Huân mua lại Công ty Lộc Gia rồi giấu nhẹm không sát nhập vào tập đoàn sao?–Một người tròn mắt nhìn ông Ngô

- Sao lại không? Tôi bảo nó mua lại mà!

Tiếng bàn tán bắt đầu xôn xao:

- Vậy là sao? Chủ Tịch biết mà không nói gì?

- Không chủ tịch bảo Thế Huân làm vậy .... ....

Diệc Phàm cau mày

- Chủ Tịch giải thích rõ hơn được chứ?

Ông Ngô từ tốn:

- Như mọi người đã biết, ông Lộc Minh là bạn thân của tôi, chúng tôi đã hứa hôn với nhau, trong lúc làm ăn thua lỗ ông Lộc và gia đình gặp tai nạn đã qua đời chỉ còn lại con trai là Lộc Hàm.

- Vậy thì sao?–Diệc Phàm nóng ruột.

- Thì vì hôn ước bấy lâu xem như Lộc Hàm cũng là "con dâu" tôi, sắp tới Thế Huân và Lộc Hàm đính hôn nên tôi và Thế Huân đã mua lại và vực dậy công ty của cha Lộc Hàm, đây là món quà nhân dịp lễ đính hôn gia đình tôi muốn tặng thằng bé.

- À, ra là vậy.....

- Mua lại để tặng à?

Vài tiếng thì thầm sau lời giải thích của Chủ Tịch Ngô. Đương nhiên Diệc Phàm không chịu thua

- Vậy sao trên giấy tờ người đứng tên lại là Thế Huân? Trong hợp đồng Thế Huân lại ký tên dưới danh nghĩa là người của tập đoàn The Rose?

Ông Ngô khẽ nhíu mày nhìn Diệc Phàm:

- Không biết từ đâu cậu nhìn thấy giấy tờ đó nhưng theo những gì tôi biết thì hình như cậu đang nhầm lẫn điều gì đó?

- Là chính xác thưa chủ tịch, các chủ nợ của công ty Lộc Gia đã nói như vậy

Ông Ngô nhìn sang Xán Liệt

- Đây là bản gốc hợp đồng chuyển quyền sở hữu công ty Lộc Gia sang cho Voi....à cho cậu Lộc. Mua và sở hữu đều đứng tên cậu Lộc Hàm chứ không phải cậu Thế Huân.

Mọi người to mò chuyền tay nhau xem, tới chỗ Diệc Phàm anh ta nhìn đăm đăm vào tờ giấy, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu

- Không thể nào?

- Mọi người còn gì thắc mắc nữa không?

Ông Ngô lên tiếng ánh mắt nhìn thẳng phía Diệc Phàm. Diệc Phàm mỉm cười, nụ cười nửa miệng quen thuộc

- Còn một vấn đề nữa thưa chủ tịch, về số cổ phần, hiện tại nhiều cổ đông đã bán lại số cổ phần đó cho tôi, nên có lẽ nên công bố lại ai mới là người nắm trong tay nhiều cồ phần nhất, từ đó sắp xếp lại ban quản trị công ty!

- Thưa chủ tịch, trước đó tôi nghĩ mọi người nên xem một thứ

Xán Liệt lấy trong túi quần ra một USB rồi cắm vào laptop mở chiếu trên màn hình chính. Khi đoạn phim được chiếu lên, căn phòng xôn xao hơn hẳn, xen vào những lời bàn tán là những cặp mắt hốt hoảng. Diệc Phàm không cử động được, ngồi im như tượng mắt mở to vẻ mặt ngạc nhiên cực độ, miệng lẩm bẩm.

- Không...không thể nào....

*BUỔI SÁNG:

Ánh nắng ban mai buổi sớm vẫn rạng rỡ như mọi ngày, tiếng chim hót rộn rã, đâu đó ngoài cửa sổ những bông hoa đua nhau khoe những sắc màu rực rỡ của mình, trên cành lá, những giọt sương mai ít ỏi còn sót lại trên những chiếc lá non. Tấm rèm trắng bên cửa sổ phất phơ trong làn gió nhẹ, Lộc Hàm nằm đó, khẽ chớp đôi mi, Lộc Hàm thấy một màu trắng thanh khiết bao trùm không gian xung quanh, khung cảnh quen thuộc của phòng bệnh viện. Những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay như một đoạn băng chiếu chậm chạy qua trí nhớ Lộc Hàm, đầu đau âm ỉ, Lộc Hàm có cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ dài, có những điều từ sâu trong ký ức như muốn quay về với Lộc Hàm, trong cơn mộng mị Lộc Hàm gần như nhớ ra một điều gì đó rất quan trọng nhưng gần nhớ ra thì lại quên mất.

- Con tỉnh rồi à?

Một giọng trầm ấm sát bên giường làm Lộc Hàm giật mình, khẽ quay sang Lộc Hàm ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, hay nói đúng hơn là Lộc Hàm cũng không biết có quen người này hay không

- Bác...là?

- Có vẻ con vẫn chưa nhớ ra chuyện gì hả?

Người đàn ông nhìn Lộc Hàm cười, nét mặt tuy nghiêm nghị nhưng sau trong mắt có một cái gì đó rất dịu dàng, giống như...giống như Thế Huân vậy. Chợt nhớ ra Lộc Hàm giật bắn mình bật dậy khỏi giường nét mặt hoang mang

- Thế Huân? Thế Huân đâu? Mau cứu anh ấy đi, ngôi nhà sắp sập mất....mau...

Lộc Hàm hốt hoảng lay lay người đàn ông mong nhận được sự giúp đỡ rồi Lộc Hàm nóng lòng lao nhanh ra phía cửa, vửa mở cửa Lộc Hàm va vào một bóng người đang định mở cửa bước vào

- Voi con? Em tỉnh rồi hả?

Xán Liệt nhìn Lộc Hàm tươi cười.

- Xán Liệt, Thế Huân sao rồi? Có ai cứu anh ấy không? Anh ấy đang ở đâu vậy? Xán Liệt...không được, em phải đi tìm Thế Huân....

- Voi con...em đừng vậy mà

Xán Liệt kéo Lộc Hàm, lại dìu Lộc Hàm vào giường mặc dù Lộc Hàm không chịu, cứ cố vùng ra khỏi cửa để đi tìm Thế Huân, Xán Liệt phải lớn tiếng mới trấn tĩnh được Lộc Hàm

- VOI CON, EM BÌNH TĨNH ĐI ANH MỚI NÓI ĐƯỢC CHỨ

Lộc Hàm thở hồng hộc, hướng ánh mắt về phía Xán Liệt nét mặt lo lắng gần như muốn khóc, xán Liệt ngồi xuống đối diện Lộc Hàm, 2 tay giữ 2 vai giúp Lộc Hàm dựa vào thành giường

- Thế Huân cậu ta......

Lộc Hàm nhổm người lên căng thẳng chờ câu trả lởi của Xán Liệt....

- Thế Huân sao?

- Hì hì, không sao, chỉ là hít nhiều khói quá nên giờ cần nghỉ ngơi lấy lại sức, ở phòng kế bên đó, anh vừa ở đó sang thăm em nè

Xán Liệt mặt mày hớn hở thông báo tin vui cho Lộc Hàm, Lộc Hàm nhẹ nhõm thở ra rồi như nghĩ ra điều gì Lộc Hàm chạy xuống giường lao về phía cửa

- Em đi đâu vậy?

Xán Liệt níu tay Lộc Hàm lại

- Em muốn thăm Thế Huân..

- Cháu nói chuyện với bác một chút được chứ?

Lúc này Lộc Hàm mới nhớ ra sự có mặt của người đàn ông lạ mặt, quay lại Lộc Hàm nhìn người đàn ông một lần nữa rồi quay sang Xán Liệt ánh mắt như muốn hỏi "đây là ai" Xán Liệt hiểu ý, một lần nữa kéo Lộc Hàm ngồi xuống giường

- Voi con, chắc em không nhớ người này hả?-.........gật gật

- Đây là bố của Thế Huân đó Voi con.

Lộc Hàm tròn mắt sau lời giới thiệu của Xán Liệt

- Bố...chào..cháu chào bác!

Ông Ngô nhìn vẻ lúng túng lắp bắp của Lộc Hàm mỉm cười.

- Chắc cháu không nhớ bác đâu, bây giờ bác tự giới thiệu lại, bác là bố của Thế Huân

- Bố chồng tương lai của em đó–Xán Liệt thêm vào

- Sao? Bố...bố chồng? Nhưng..nhưng....

- Sao vậy cháu?

Ông Ngô tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Xán Liệt rồi nhìn sang Lộc Hàm mắt cũng đang tròn xoe

- Sao vậy? Xán Liệt và Thế Huân không nói gì với cháu sao?

- Chuyện này.....

Lộc Hàm đang lắp bắp thì Xán Liệt đỡ lời cho Lộc Hàm

- Có mà, chúng cháu có nói rồi, Voi con cũng đồng ý cuộc hôn ước rồi bác à.

- Ha ha, tốt, tốt lắm.

Mặt ông Ngô dãn ra, nhìn Lộc Hàm ông Ngô mỉm cười

- Nếu vậy thì không có gì đáng lo ngại nữa, cháu cứ dưỡng sức đi, Thế Huân cũng vậy, còn lễ đính hôn một tuần sau cứ để bác

- CÁI GÌ????........LỄ...LỄ ĐÍNH HÔN???

- Ừ, cháu đừng lo, bác sẽ cho người chuẩn bị thiệt chu đáo không để cháu thiệt thòi đâu. Bây giờ cháu chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.

- Đúng đó Voi con.

Ông Ngô và xán Liệt nhìn Lộc Hàm với ánh mắt hào hứng, còn Lộc Hàm thì hông hiểu chuyện gì đang diễn ra, trong đầu câu hỏi to tướng cứ lượn lờ:

- "VẬY LÀ SAO? HÔN ƯỚC NÀY LÀ THẬT HAY GIẢ ĐÂY?????"