Chương 47: Em yêu anh mà

Ngoài căn phòng họp thì ở nơi khác không khí căng thẳng cũng đang bao trùm, Lộc Hàm hoảng hốt nhìn ngôi nhà đang ngập trong khói lửa, có xăng nên ngọn lửa lan rất nhanh và cháy rất to. Mặc dù cố gắng tới đâu Lộc Hàm và Thế Huân cũng không thể thoát khỏi sợi dây đang siết chặt.

- Thế Huân.....

Lộc Hàm nhìn Thế Huân ánh mắt tuyệt vọng xen lẫn những tia sợ hãi. Vẻ bình tĩnh cũng không thể ở lại trên mặt Thế Huân lâu hơn, càng nhìn Lộc Hàm tim Thế Huân đập càng nhanh, một cảm giác sợ hãi lấn chiếm tâm hồn. Khác với Lộc Hàm và Thế Huân, người vui nhất bây giờ là Tử Thao, cậu ta đứng vừa vỗ tay vừa cười khanh khách, ánh mắt nhìn ngọn lửa mỗi ngày một lớn dần:

- Á...ha..ha..ha..đúng rồi, cháy nữa đi, cháy hết đi.

- Tử Thao...cậu điên sao? Tất cả chúng ta sẽ chết hết đó–Lộc Hàm hết kiên nhẫn nổi cáu nhìn Tử Thao. Nhưng Lộc Hàm càng nói Tử Thao càng tỏ vẻ thích thú, ánh mắt sáng quắc như của loài hổ báo:

- Mày mới điên, tao đang hóa kiếp cho cả 3 chúng ta. Ngọn lửa sẽ thiêu rụi tất cả, thiêu rụi niềm hạnh phúc của mày và sự bất hạnh của tao ha..ha..ha!.......Còn anh....Thế Huân!!!!

Ngừng cười Tử Thao quay sang Thế Huân, từng bước tiến lại gần ánh mắt hơi đượm nét u buồn:

- Xin lỗi vì bắt anh phải đi cùng em, nhưng anh đừng sợ, em sẽ bên anh mãi mãi...

Vừa nói Tử Thao vừa dựa đầu vào vai Thế Huân, còn Thế Huân lúc này chẳng còn thời gian cũng như hơi sức đâu mà để ý tới cậu ta, Thế Huân đang cố gắng thoát khỏi sợi dây đang trói chặt. Tử Thao không nói gì nữa cũng không còn cười, cậu ta chậm rãi bước tới cái ghế gần đó, lục lọi trong giỏ Tử Thao lấy ra một cái còng, lúc này Thế Huân mới chú ý tới hành động kỳ quặc đó:

- Cậu đang làm gì vậy?

Nhưng mặc kệ câu hỏi, Tử Thao tiến lại ngồi gần Thế Huân

- Em biết anh không yêu em, nên chỉ có cách này thì sau khi chết anh mới không thể rời xa em được!

Song song với lời nói Tử Thao đưa tay ra phía sau lưng Thế Huân, cậu ta cố gắng còng một tay đang bị trói của Thế Huân vào tay mình

- Đừng, cậu không được làm vậy–Như hiểu được việc Tử Thao đang muốn Lộc Hàm lên tiếng ngăn cản nhưng đã muộn, chiếc còng giờ đã ràng buộc Thế Huân với Tử Thao, cũng có nghĩa dù Thế Huân có cởi trói được cũng khó mà dễ dàng thoát khỏi đây.

- Vui quá, vậy là từ giờ không ai cướp anh khỏi em được nữa rồi!

Tử Thao mỉm cười dựa vào vai Thế Huân.

- CẬU.....

Rầm...m ...m

- THẾ HUÂN..............

Thế Huân chưa kịp nói hết thì một tiếng động lớn vang lên kèm theo giọng Lộc Hàm gọi tên Thế Huân. Ngọn lửa dần lớn hơn, nhà bằng gỗ nên bắt lửa cũng rất nhanh, một thanh gỗ trên trần rơi trúng chỗ Thế Huân và Tử Thao

- Thế Huân? Anh có sao không?

Lộc Hàm hốt hoảng giáng mắt sang phía Thế Huân, cả Thế Huân và Tử Thao đều đang gục dưới sàn.

- THẾ HUÂN...THẾ HUÂN....

Lộc Hàm hét lên, mắt cay xè...

- A...Tiểu Lộc!

Thế Huân khẽ cục cựa rồi ngồi ngay người lên, nhưng Tử Thao thì nằm bất động

- Nè, cậu sao vậy?

Thế Huân nhích nhích tay dính với Tử Thao nhưng cậu ta vẫn không phản ứng

- Sao vậy?–Lộc Hàm lo lắng

- Không biết, chắc cậu ta ngất rồi, em mau lên, cố gắng thoát khỏi đây đi

Thế Huân hối thúc Lộc Hàm ánh mắt lo lắng nhìn ngọn lửa lớn hơn rất nhiều so với lúc nãy, không khí bị khói bao vây, nếu không nhanh thoát ra sẽ chết vì ngộp hay tệ hơn là bị ngọn lửa thiêu cháy thành tro.

- Em không cởi trói được!–Lộc Hàm nhìn Thế Huân ánh mắt tuyệt vọng.

Thế Huân mệt mỏi dựa lưng vào tường.

- Anh xin lỗi vì đã không nói cho em biết chuyện gia đình em....

- Khụ...khụ....chúng ta sắp chết rồi anh còn nói những việc đó làm gì!

Lộc Hàm thấy l*иg ngực như bị đè bẹp, hơi thở dần khó nhọc mắt Lộc Hàm khẽ khép lại

- Tiểu Lộc, em sao vậy?

- Em mệt và buồn ngủ quá!

- Không được, em mở mắt ra mau, không được ngủ ở đây.

Thế Huân nhìn Lộc Hàm mà trong lòng như lửa đốt, giờ phút này đáng lẽ Thế Huân phải cứu Lộc Hàm ra khỏi nơi này hay tệ nhất là bên cạnh Lộc Hàm ôm Lộc Hàm vào lòng tryền cảm giác an toàn cho Lộc Hàm, Thế Huân tức tối cắn chặt môi

- Khốn kiếp thật! TIỂU LỘC, EM MỞ MẮT RA ĐI

Khánh Thù bước gấp gáp trên con đường nhỏ, mồ hôi đầm đìa khắp người, ngạc nhiên trước làn khói bốc nghi ngút:

- Cái gì???

Một điều gì đáng sợ lóe qua suy nghĩ khiến Khánh Thù chạy thuc mạng về phía có khói bốc lên. L*иg ngực như muốn nghẹt thở Khánh Thù dừng lại trước ngôi nhà gỗ nhỏ đang nghi ngút khói cũng như đang bừng bừng cháy.

- HẢ?....Không lẽ?

Không suy nghĩ nhiều nữa Khánh Thù liều mạng xông vào ngôi nhà đang bừng bừng lửa

- Tiểu Lộc, Thế Huân....

Không cần gọi tiếng thứ 2 Khánh Thù đã thấy Lộc Hàm và Thế Huân đang bị trói nơi góc nhà, có cả Tử Thao nữa, ngọn lửa thì không buông tha vẫn đang bao vây ba người.

- Tiểu Lộc...

Khánh Thù cố gắng chạy thật nhanh về phía Lộc Hàm, thấy Lộc Hàm đang thiêm thϊếp, vừa cởi trói cho Lộc Hàm. Khánh Thù sợ hãi:

- Tiểu Lộc, em sao vậy nè?

- Khánh Thù, mau lên, mau đưa Tiểu Lộc ra khỏi đây đi

Thế Huân vừa thở hổn hển vừa nói với Khánh Thù

- Còn cậu thì sao?

- Không sao. Cậu đưa Lộc Hàm ra trước đi không cần lo cho tôi

- Để tôi cởi trói cho cậu!

- Không cần đâu

Thế Huân vừa nói vừa quay sang phía tay bị còng với Tử Thao cho Khánh Thù xem

- Sao....

Không chờ Khánh Thù thuyết phục thêm Thế Huân hét lên

- MAU ĐI, NGÔI NHÀ SẮP SẬP RỒI

- Ừ ừ....cậu ráng đợi nhé, đưa cậu ấy ra tôi sẽ quay vào giúp cậu

Khánh Thù vừa đỡ Lộc Hàm dậy định bế Lộc Hàm lên thì Lộc Hàm mở mắt, giọng nghẹn lại do ngạt thở

- Em không muốn đi

- Cái gì? Ngôi nhà sắp sập rồi anh phải đưa em ra khỏi đây

- Không!

Lộc Hàm lắc đầu bò lại gần chỗ Thế Huân đang ngồi

- Thế Huân không thoát được rồi, nên em cũng ở lại

- Sao?....-Khánh Thù tròn mắt nhìn Lộc Hàm

Thế Huân cũng nhìn Lộc Hàm, Thế Huân rất vui vì những gì Lộc Hàm vừa nói nhưng từ tận đáy lòng Thế Huân không muốn Lộc Hàm phải chết tại đây cùng mình một chút nào. Nhìn Lộc Hàm bằng ánh mắt nghiêm khắc Thế Huân ra lệnh

- Tiểu Lộc, em phải ra ngoài cùng Khánh Thù.

- Không, em không muốn....không muốn...sống một mình mà không có anh....em ...em yêu anh mà!

Lộc Hàm nói như sắp khóc, nghe từng chữ phát ra từ miệng Lộc Hàm, Thế Huân không thể không mềm lòng nhưng bây giờ việc quan trọng là tính mạng của Lộc Hàm. Thế Huân nhìn Lộc Hàm ân cần

- Anh biết rồi, em ra trước đi, sau đó Khánh Thù sẽ vào cứu anh.

- Anh chỉ gạt em...em biết mà, ngôi nhà sắp sập rồi

Thế Huân không nói gì nhìn Lộc Hàm mà thấy trong lòng quặn lại, một cảm giác khó tả, phần ích kỷ trong Thế Huân không muốn Lộc Hàm đi, Thế Huân muốn bên Lộc Hàm mãi mãi, phần khác Thế Huân muốn Lộc Hàm phải sống. Khánh Thù quyết định dùm Thế Huân, kéo tay Lộc Hàm, Khánh Thù trấn an:

- Đúng vậy, nên em phải đi ngay mới có thời gian cứu Thế Huân, nếu cứ chần chừ sẽ không làm được gì đâu

- KHÔNG, EM KHÔNG MUỐN...THẾ HUÂN...

Mặc kệ Lộc Hàm thét lên Khánh Thù kéo Lộc Hàm ra khỏi Thế Huân, bế Lộc Hàm trên tay Khánh Thù nhanh chóng tìm đường thoát ra trong khi Lộc Hàm tiếp tục vùng vẫy la hét

- KHÔNG...BỎ RA...THẾ HUÂN EM KHÔNG MUỐN ĐI ĐÂU, THẾ HUÂN......

Nghe Lộc Hàm la hét tới khản cổ nước mắt ướt đẫm Thế Huân đau lòng lắm nhưng không thể làm gì hơn. Thế Huân dựa vào tường nhắm mắt nghe tiếng gọi của Lộc Hàm càng ngày càng nhỏ dần. Trên tay Khánh Thù, nước mắt lã chả rơi nhưng Lộc Hàm đành bất lực không thể quay lại cùng Thế Huân, Lộc Hàm mệt mỏi khẽ gọi tên Thế Huân rồi ngất đi trên tay Khánh Thù. Ngọn lửa mỗi lúc một lớn hơn, l*иg ngực Thế Huân như nghẹn lại vì khó thở, ngồi đó đầu óc Thế Huân càng lúc càng mộng mị, nhưng hình ảnh Lộc Hàm thì luôn hiện diện trong tâm trí Thế Huân. Nhìn sang Tử Thao đang nằm bắt động Thế Huân nhếch môi, thái độ buông xuôi

- Vậy là cuối cùng tôi cũng phải đi cùng cậu sao?

***

Diệc Phàm vô cùng ngạc nhiên trước sự có mặt của người đàn ông này, đã lâu anh ta không thấy ông. Người đang ngồi một cách thoải mái trên đầu bàn họp có ánh nhìn uy nghiêm ranh mãnh. Mái tóc màu muối tiêu như bằng chứng cho những thành tựu thời tuổi trẻ. Diệc Phàm nhìn sao Xán Liệt, thấy Xán Liệt là người duy nhất không tỏ ra ngạc nhiên là Diệc Phàm đã phần nào hiểu được chuyện gì sắp xảy ra

=======================================

Đăng bù chap hôm thứ 3

Lịch đăng chap: thứ3 và thứ5