Chương 24: Em muốn về nhà của em

Thế Huân không muốn quay lại:

- Không phải chuyện của cậu!

Thêm một câu ngắn gọn Thế Huân bước đi đóng sầm cửa trước mặt Khánh Thù. Bây giờ Thế Huân không muốn nói chuyện với ai, chỉ muốn thấy Lộc Hàm, ở gần Lộc Hàm mà thôi. Xuống bếp Thế Huân chuẩn bị vài thứ rồi nhanh chóng lên tầng 3.

Cạch... Tiếng mở cửa làm Lộc Hàm giật mình:

- Anh không biết gõ cửa hả?

- Vào phòng "vợ" mình cũng phải gõ cửa sao?

- Xì...anh thật đáng ghét!

Lộc Hàm lườm Thế Huân một cái rồi quấn cái chăn ấm ngồi tựa vào thành giường. Thế Huân cũng tiến tới gần tay mở cái hộp trên tay ra.

- Cái gì vậy?

- Không thấy sao? Hộp cứu thương

Nói rồi Thế Huân vén tóc mái Lộc Hàm lên lấy băng keo dán vào phần bị thương trên trán.

- Cái kia là gì?

Không trả lời Lộc Hàm, Thế Huân cầm cái khăn ấm chườm lên bên má của Lộc Hàm.

- Đau không?

Lộc Hàm lắc đầu, trong lòng thấy ấm áp lắm, mỗi lúc Lộc Hàm cần Thế Huân đều xuất hiện, dù bị đánh nhưng Lộc Hàm hạnh phúc vì Lộc Hàm hiểu tại sao Thế Huân mạnh tay với Lộc Hàm như vậy. Lộc Hàm chỉ tiếc là không thể nhìn thấy nét mặt Thế Huân lúc đó

- Chưa thấy người đẹp trai sao nhìn dữ vây?

- Xí...tự tin thấy ớn.

Thế Huân nhìn Lộc Hàm, ánh mắt đã có phần dịu dàng hơn lúc nãy. Tay vẫn dùng khăn xoa lên má Lộc Hàm:

- Sao em gan quá vậy?

Lộc Hàm mở to mắt như chưa hiểu Thế Huân định nói gì, lấy tay còn lại cốc đầu Lộc Hàm, Thế Huân nói:

- Một thân một mình dám vào rừng.

- À..tại em nghĩ đường cũng dễ đi.

Như nhớ ra gì đó Thế Huân nhìn Lộc Hàm:

- Mà em vào rừng giờ đó làm gì?

- Dạ, em tìm...

Như chợt nhớ ra Lộc Hàm lấy sợi dây chuyền trên bàn bước xuống giường:

- Đi đâu vậy?

- Em đi đưa cái này cho Tử Thao đã.

- Thôi, nằm đó đi

Thế Huân ấn Lộc Hàm xuống giường:

- Tí nữa anh đưa cho!

- Ờ...vậy cũng được...

Không biết do Lộc Hàm quá mệt mỏi hay vì cảm giác dễ chịu do chiếc khăn ấm Thế Huân đang chườm trên má Lộc Hàm mà cậu thϊếp đi lúc nào không biết. Thấy Lộc Hàm nhắm mắt Thế Huân bỏ cái khăn xuống, tay chạm nhẹ lên má Thế Huân.

- Ngủ ngon nhé ..."chân voi"!

Đặt một nụ hôn trên trán Lộc Hàm, Thế Huân đứng dậy tắt đèn nhẹ nhàng đóng cửa phòng, không quên mang theo sợi dây.

- Anh Thế Huân, có chuyện gì sao anh?

Tử Thao bước tới chỗ ghế sofa Thế Huân đang ngồi mặt mày hớn hở. Thế Huân ném sợi dây xuống bàn, Tử Thao bước tới gần cũng ngồi xuống

- May quá, sợi dây này rất quan....

- Quan trọng hơn sự an toàn của Tiểu Lộc sao?

Thế Huân nói bằng giọng lạnh nhạt nhất khiến Tử Thao sững sờ:

- Anh nói gì vậy?

Thế Huân không giải thích mà đứng dậy quay đi không thèm nhìn mặt Tử Thao lấy một lần, giọng nói lạnh toát đó vẫn vang lên:

- Tốt nhất đừng để những việc tương tự xảy ra nếu không tôi không bỏ qua đâu.

Tử Thao ngồi đó, khuôn mặt thẫn thờ tay nắm chặt sợi dây, khóe mắt cay xè.

*BUỔI SÁNG:

Lộc Hàm mở mắt thấy khung cảnh rất khác so với trước lúc Lộc Hàm ngủ. Thế Huân vẫn ngồi đó nhưng bây giờ đang lái xe. Lộc Hàm tò mò:

-Sao em ở trên xe? Chúng ta đi đâu vậy?

Thế Huân nhìn qua thấy Lộc Hàm đã thức giấc:

- Đi về. Thấy em ngủ say quá nên anh đưa em ra xe luôn.

- Anh đưa dây chuyền cho Tử Thao chưa?

Thế Huân có vẻ khó chịu:

- Rồi!

Lộc Hàm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn

- Vậy là tốt rồi.

- Em muốn đi đâu ?

- Dạ?_Lộc Hàm ngạc nhiên trước câu hỏi của Thế Huân

- Hôm nay vẫn là ngày được nghỉ mà, em muốn đi đâu nữa anh sẽ chở em đi!

Lộc Hàm hơi ngại ngùng:

- Em...em muốn về nhà, nhà..của em ấy!

Thế Huân nhìn Lộc Hàm, Thế Huân biết đó là một yêu cầu tất yếu, lâu nay Thế Huân đã quá ích kỷ giữ Lộc Hàm bên mình như một con búp bê thủy tinh, vì nhiều lý do mỗi khi nó biến mất khỏi tầm mắt là khiến Thế Huân thấy trong lòng thấp thỏm. Tình yêu là vậy sao?

Thế Huân gọi điện cho Xán Liệt:

- Các cậu về trước đi, tôi và Tiểu Lộc sẽ về nhà sau.

Nói rồi Thế Huân cúp máy không đợi Xán Liệt trả lời, nghe giọng Xán Liệt, Thế Huân lại tò mò nhìn Lộc Hàm:

- Sao hôm qua Xán Liệt "ngoan ngoãn" với em vậy?

- HiHi...bí mật!

Thế Huân đâu biết để được ở gần "chăm sóc" Thế Huân, Xán Liệt phải trả một cái giá rất đắc. Làm osin cho Lộc Hàm một ngày. Lộc Hàm mãi suy nghĩ lan man không để ý tới sự có mặt của Thế Huân kế bên tới khi Thế Huân lên tiếng lôi Lộc Hàm ra khỏi những suy nghĩ mông lung:

- Gần tới rồi làm gì thừ người ra vậy "chân voi"?

Lộc Hàm nắm chặt tay ánh mắt đượm buồn nhưng đầy kiên quyết:

- Thế Huân, anh chở em tới gần nhà thôi!

- Sao?

Thế Huân thấy khó hiểu với đề nghị của Lộc Hàm. Lộc Hàm nhìn Thế Huân mỉm cười:

- Em chỉ cần nhìn thấy nơi mình đã lớn lên thôi. Tới khi tìm được ba mẹ em sẽ cùng ba mẹ....về nhà!

Sau 1 phút ngạc nhiên trước suy nghĩ của Lộc Hàm, thế Huân thản nhiên gật đầu:

- Ừm!

Chiếc xe dừng lại một khoảng cách đủ để nhìn thấy ngôi nhà, phía trước một ngôi nhà màu trắng 3 tầng với một khu vườn nhỏ trước sân làm người ta thấy thoải mái và ấm áp khi nhìn thấy. Không to như nhà Thế Huân nhưng Lộc Hàm cảm nhận được một thứ không khí khác, không khí ấm áp trái ngược với ngôi nhà lạnh lẽo hôm nó tỉnh dậy sau tai nạn. Bất giác Lộc Hàm nhìn sang Thế Huân.

- Gì vậy?

- Không,...tại chưa thấy người đẹp trai nên nhìn thôi!

Thế Huân cốc đầu Lộc Hàm làm Lộc Hàm nhăn mặt nhưng rất nhanh Lộc Hàm cười thật tươi với Thế Huân. Cứ như vậy không biết 2 người cứ ngồi trong xe tới khi nào, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ, cảm xúc riêng. Khi nhớ ra thì trên trời cũng đã sáng lấp lánh nhờ những vì sao xa.....

*BUỔI SÁNG:

Sau 3 ngày nghĩ lễ hôm nay mọi thứ lại trở về "quỹ đạo" của nó.

- Á...á....á...á...chết, chết mất trễ giờ rồi!

Từ trên phòng Lộc Hàm phóng xuống bàn ăn nhai ngấu nghiếng phần thức ăn của cậu:

- Nè..."voi con" à, từ từ thôi em mà cứ ăn như vậy sẽ thành "voi mẹ" mất.

Lộc Hàm dồn hết sức xuống chân đá một cái thật mạnh "cái chân đối diện" của Xán Liệt thay cho lời nói.

- Ui da...

- Hihi...xong!

Chỉ đợi Lộc Hàm nói vậy Thế Huân đứng dậy ra khỏi bàn ăn:

- Đi!

Xán Liệt mặt mày nhăn nhó cũng lật đật theo sau.

- Chào mọi người tôi đi nhé!

- Vâng,thiếu gia, thiếu phu nhân đi cẩn thận!

Lộc Hàm vui vẻ sánh bước bên Thế Huân ra xe tới trường. Từ xe bước xuống cũng một cảnh tượng quen thuộc diễn ra, Thế Huân vẫn khoát vai Lộc Hàm bước đi chú ý mọi ánh nhìn trong sân. Dường như đã quen với cảnh này nên Lộc Hàm không còn thấy quá phiền phức nữa.

- "Chân voi" hôm nay tan học em về cùng Bạch Hiền

- Sao vậy?

- Anh bận!

Lộc Hàm thấy rất lạ, mọi ngày Thế Huân không để Lộc Hàm đi đâu xa khỏi tầm mắt vậy mà hôm nay....

- Em vào đi!

Như mọi ngày Thế Huân đưa Lộc Hàm tới tận cửa lớp nhưng hôm nay Thế Huân không đi theo hướng cũ mà đi thẳng, trở ra phía cổng trường. Từ xa một ánh mắt khác đang nhìn Lộc Hàm chằm chằm. Vẻ mặt thích thú.

*GIỜ GIẢI LAO:

Hôm nay Thế Huân và cả Xán Liệt đều không tới lớp Lộc Hàm như mọi ngày làm nhiều lời thắc mắc bắt đầu "nở rộ"

- Mình ra ngoài một lát!

Không hiểu sao hôm nay Lộc Hàm lại thấy khó chịu bởi những lời dị nghị đó, Lộc Hàm đứng dậy bước ra ngoài. Một mình bước lang thang trong khuôn viên trường rộng lớn Lộc Hàm không biết mình đã tới thư viện từ khi nào. Các kệ sách cao chót vót chứa hàng ngàn quyển sách "ít ai đọc", thủ thư cũng chỉ ngồi đó cho "có"thì phải vì thư viện vắng tanh. Một quyển sách đập vào mắt Lộc Hàm, tựa sách rất dễ thương "Có Hai Con mèo ngồi bên cửa sổ" Lộc Hàm đưa tay ra nhưng chưa kịp chạm vào thì một bàn tay khác đã nhanh chóng rút quyển sách trên kệ.

- Xin lỗi, "sách đã có chủ"

Quay qua Lộc Hàm thấy một tên con trai đang nhìn Lộc Hàm thách thức, nhưng Lộc Hàm tuyệt đối không nhường nhịn

- Nè, anh thật quá đáng tôi nhìn thấy trước mà.

- Nhưng tôi lấy trước!

- Trả đây!

Lộc Hàm nhào tới định giật quyển sách trên tay hắn nhưng hắn quá cao, tay cầm quyển sách giơ lên trời làm Lộc Hàm không thể nào lấy được.

- Hứ...không cần, nhường cho anh đó.

Lộc Hàm tỏ vẻ "rộng rãi" quay người bước đi. Tên kia nhìn Lộc Hàm thích thú, Lộc Hàm vừa quay người thì thấy một lực mạnh làm người Lộc Hàm bị kéo lại. Lúc này tên con trai xa lạ đó đang dồn Lộc Hàm vào kệ sách 2 tay nắm chặt cổ tay lộc Hàm. Miệng nhếch mép tạo thành đường cong nham hiểm:

- "Voi con" là em sao?

Lộc Hàm bắt đầu hoảng sợ bởi phong thái toát ra từ người này, có một cái gì đó làm Lộc Hàm không yên tâm khi nhìn vào mắt hắn. Lộc Hàm cứng miệng:

- Thả ra ngay!

Thấy Lộc Hàm không kêu cứu cũng không la lối hắn càng thích thú:

- Không thì sao? Em sẽ làm gì?

- Hừ..nếu vậy thì...

Không nói hết câu Lộc Hàm đã lấy mũi chân đá một cái thật mạnh vào chân kẻ đáng ghét đó. Nhưng không như Lộc Hàm nghĩ, tên này rất "lỳ lợm" không những không thả Lộc Hàm ra mà ngược lại càng nắm chặt Lộc Hàm hơn:

- Chỉ vậy mà muốn tôi buông tay sao?

- Anh là ai?

Hắn mỉm cười nụ cười không thiện chí cho lắm. Như không nghe Lộc Hàm nói, hắn vẫn cao ngạo

- Em rất xinh! Chẳng trách tên Thế Huân đó mê mẩn xem em như báu vật.

Nghe nhắc tới Thế Huân, Lộc Hàm nhìn kỹ tên này hơn, cố gắng nhớ tới những gương mặt trong bảng danh sách Thế Huân đưa cho Lộc Hàm.

- "Không có!"_Lộc Hàm nghĩ thầm

- Nếu biết vậy sao còn không tránh ra?

- Em nghĩ tôi sợ chồng em sao?

Hắn nhìn Lộc Hàm khuôn mặt mỉm cười nhưng ánh mắt đầy tia giận dữ. Hắn ép sát Lộc Hàm vào giá sách cúi người xuống, định hôn Lộc Hàm, vùng vẫy như thế nào Lộc Hàm cũng không thể thoát ra